Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay trở lại Học viện

Phiên bản Dịch · 995 chữ

Thanh niên tóc đen thuần thục dùng băng gạc tạm thời cầm máu cho bản thân, sau khi cặp hai mẹ con rời đi, chàng trai mới lên xe cứu thương đến bệnh viện.

Thậm chí trước khi đi, cậu ta còn lấy điện thoại của mình, gõ vài dòng bằng một tay rồi đưa cho cảnh sát. Bao gồm tên họ của cậu thanh niên, phương thức liên lạc, cũng như trình bày ngắn gọn về vụ việc, có thể nói đây là kiểu người mà cảnh sát yêu nhất trong quá trình tác nghiệp.

Các cảnh sát vẻ mặt cảm động.

---------------------------------------------

[Aaa, Toru diệu dàng quá, mẹ ơi con cảm nắng anh này! Bất tỉnh tại chỗ rồi!]

[Anh dịu dàng với bọn trẻ con ghê luôn í, trong tình huống khẩn cấp như vậy còn dùng tay xoa đầu trấn an thằng bé kia. Chàng trai, anh xứng đáng làm cha của con tôi…]

[Khả năng quan sát của Toru đúng là tốt thật, xem bản đồ mà cũng nhìn ra được tờ truy nã. Đứng xa như vật mà vẫn nhận ra tên tội phạm, lại còn vứt túi lao lên nữa chứ..]

[Mẹ nó, thầy Onizuka nói như kiểu điềm báo ấy, Toru liều quá, chỉ sợ trong tương lại chết ở sự cố không giải quyết được.]

[Khoan đã! Không phải nó đến cứu năm người kia sao? Sao lại ngỏm được?]

[Đoán thôi, Sensei không cho tag chữa lành, tên lại còn là Bản giao hưởng trắng đen nữa, sợ là 80% về sau thảm đếch dám nhìn.]

--------------------------------------------------------------

“…. Tóm lại là như thế, nếu thực sự không khống chế được tên tội phạm, sợ là đứa bé kia sẽ gặp nguy hiểm.” Thầy Onizuka hắng giọng, “Nhưng làm kiểu này thì nguy hiểm quá! Tôi cấm các cậu làm theo!”

“Đúng thầy nói chí phải!”

Năm người ngoan ngoãn ngồi thành một hàng nghe thầy kể chuyện, cảm xúc thay đổi theo từng quá trình, tận đến khi kết thúc mới nhẹ nhàng thở ra.

Hiromitsu xoa xoa giữa mày: “Toru bốc đồng quá, vọt đến trước mặt tên tội phạm đang có con tin bằng tay không, nếu không cẩn thận sợ là biến khéo thành dại.”

Furuya nói tiếp: “Nó hẳn là đoán được mục đích của hung thủ. Dù sao khả năng phán đoán của Toru rất mạnh, lấy bản thân trao đổi với con tin có khi lại khiến tên kia bình tĩnh hơn.”

“Nhưng nó có quan tâm đến bản thân đâu, cứ thế mà lao vào…” Matsuda phàn nàn: “Bị thương như thế còn không nhanh đi bệnh viện, lại còn sợ doạ đến bọn trẻ con, chả biết trong đầu nó nghĩ cái gì?”

Không rõ nguyên nhân vì sao mà bây giờ mọi người lại nhẹ nhõm hơn không ít.

Ban đầu, cả năm người mang theo tâm trạng không nghiêm túc khi tìm hiểu vụ án, dù sao mấy thằng chả này đều được vinh dự chứng kiến sức mạnh của Toru, theo lý thuyết mà nói, thằng hâm kia không có khả năng ngã ngựa mới đúng.

Về phần vết thương của Toru, nếu không phải hôm nay vừa mới nói một câu liền chảy máu, bọn họ còn tưởng rằng đó chỉ là một cứa nhỏ.

Ai mà ngờ nó lại ly kỳ đến thế, lại còn liên quan đến vụ án hàng loạt với bắt cóc trẻ em. Nghe tin Toru bị cứa vào cổ để bảo vệ con tin, phản ứng đầu tiên của thẳng chả lại còn lo đứa trẻ sẽ bị máu doạ sợ, họ thực sự đúng là không biết nên nói gì.

Cả năm người bình thường cùng rất nhiều lần giúp đỡ người khác, nhưng xem thường bản thân đến mức độ như vậy – thì chỉ có Chiyoya Toru.

Người càng ôn nhu càng dễ bị tổn thương, chưa kể đến người đó không quan tâm đến cơ thể mình.

Furuya Rei thấp giọng lẩm bẩm: “Xem ra sau này chúng ta phải sát sao chú ý đến nó.”

Date gật đầu đồng tình: “Ít nhất không để nó xông lên liều.”

Matsuda sờ cằm: “Tôi lại khá tò mò về tình hình của con gái tên hung phạm đó, cảm giác về sau không phải đơn giản đâu.”

Hagiwara cũng nói: “Thầy ơi, thầy cho bọn em biết thêm về tình hình vụ án được không ạ?”

“Vết thương của Toru có sâu lắm không thầy?” Date lo lắng, “Hay là cho nó nghỉ lâu thêm một chút đi ạ?”

“Việc đó mấy cậu không cần phải lo, giờ thì lượn khỏi đây!” Thầy Onizuka rất không kiên nhẫn mà đuổi người, ông trợn mắt, “Không phải vấn đề tôi có cho nghỉ hay không, mà thằng nhóc kia đang đòi về trường bằng được kia kìa.”

“Tốt nhất là nên để các bác sĩ trói nó vào giường – Chiyoya Toru!!!!”

Tầm mắt hướng ra ngoài cửa, thầy chưa kịp nói hết câu liền phải gào lên với đề xi ben cao hơn bình thường, Thậm chí còn làm cho bản thân ho khù khụ mấy lần.

Không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên tóc đen khoanh tay đứng dựa vào cửa, hắn mặc đồng phục của Học viện Cảnh sát, trên cổ vẫn quấn băng gạc, trên lưng còn đeo balo.

Cậu học viên tươi cười nịnh bợ bước vào trong, tay cầm chiếc ly giấy đã rót nước đưa cho thầy Onizuka, rồi trực tiếp chen hàng đứng vào giữa Furuya cũng Hiromitsu.

Nhìn qua là biết tinh thần cậu trai đang rất phơn phởn tự tin, nhưng chẳng hiểu vì sao, vài người lại có linh cảm xấu khó mà giải thích được.

Chẳng lẽ cơ nãy mình nói xấu,,, đểu bị Tào Tháo nghe được hết rồi?

Cầm chiếc cốc, đôi mắt của Onizuka Hachizo hơn dãn ra.

Bạn đang đọc Vì Muốn Được Yêu Thích Mà Tôi Đã Trả Giá Quá Nhiều của Tử Mộc Đào
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quylien01
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.