Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoài Cười Trong Không Cười

Phiên bản Dịch · 1431 chữ

Nửa đêm.

Tấn An tựa hồ nghe được động tĩnh gì đó.

Hắn mở mắt tỉnh lại, lúc này bóng đêm đang dày đặc, trong phòng tối đen như mực.

Chỉ có ánh trăng theo cửa sổ, chiếu vào trong phòng.

Lúc này mới vừa tỉnh ngủ, đại não còn có chút hỗn độn, người chưa hoàn toàn tỉnh lại, qua vài hơi thở, thẳng đến khi mũi, ngực phổi bị không khí lạnh lẽo của đêm xuân nhồi nhét, lúc này người mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Tấn An phun ra trọc khí trong hai phổi.

Ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn cửa sổ gỗ lúc này bị đẩy ra.

"Mình nhớ rõ, trước khi đi ngủ đã có quan sát đến cửa sổ đã đóng rồi mà?"

Tấn An đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ kiểm tra, kết quả đầu tiên nhìn thấy cửa trạch viện bị mở ra trong đêm khuya.

Vẻ mặt Tấn An kinh nghi, cùng suy tư.

Hắn đẩy cửa đi ra ngoài phòng, đi tới cửa viện nhìn ra ngoài vài lần, vẫn không phát hiện được cái gì dị thường.

Chốt cửa cũng bình thường, cũng không có dấu vết từ bên ngoài phá hư, cạy mở.

Trên mặt Tấn An suy tư càng sâu thêm vài phần.

Rầm!

Sau khi đóng cửa một lần nữa, hắn đi vào bên trong.

Khi đi ngang qua khu rừng trúc nhỏ ở góc sân, thuận tiện nhìn dê ngốc đang ngủ ngon, vừa nhìn đã biết thuộc loại vô tâm vô phế, thiếu tâm nhãn.

Tấn An trở về phòng.

Đóng cửa sổ và cửa ra vào một lần nữa.

Bóng đêm yên tĩnh.

Một lần nữa rơi vào sự tĩnh lặng.

Thời gian từng chút một trôi qua, trong phòng Tấn An vẫn không hề có động tĩnh truyền ra, xem ra Tấn An sau khi trở về phòng lại tiếp tục đi ngủ.

Chỉ có ánh sáng của một ngọn đèn dầu trong phòng, lập lòe trong trong căn phòng tối tăm.

Bóng đêm sâu hơn.

Bỗng nhiên ngoài cửa phòng truyền đến động tĩnh, cạch cạch... Giống như là âm thanh xương cốt đè ép, vặn vẹo rất nhỏ.

Nhưng ánh trắng chiếu vào trong sân, ngoài cửa rõ ràng là trống rỗng.

Nhưng âm thanh kia còn đang tiếp tục vang lên, một chân người trắng bệch theo khe cửa, dùng phương pháp nhân loại căn bản không làm được, cứng rắn từ ngoài cửa chen vào.

Hô!

Đèn dầu trong phòng đang nhảy lên, tựa hồ bị gió nhẹ dẫn động, bỗng nhiên chậm lại, mắt thấy sắp có dấu hiệu tắt, dị âm bên ngoài khe cửa dừng lại.

Sự bất thường của ánh sáng đèn dầu chỉ xảy ra trong chốc lát, ngay lập tức trở lại bình thường.

Rắc, rắc, rắc...

Dị âm kia lại vang lên, một bàn tay nhợt nhạt, lấy trạng thái mà nhân loại căn bản không làm được, theo khe cửa cứng rắn chen vào phòng.

Ngay sau đó, lại cứng rắn chen vào một bàn tay nhợt nhạt khác.

Tại thời điểm này, nhiệt độ trong phòng giảm mạnh.

Sau đó, hai tay nắm lấy khung cửa trái phải, một nửa thân thể thư sinh, lấy tư thế quỷ dị vặn vẹo không thể tưởng tượng nổi, lại thông qua khe cửa nhỏ hẹp bên ngoài cứng rắn chen vào nửa người trên, khuôn mặt thư sinh trắng bệch như tờ giấy trắng, lộ ra quỷ dị, khí chất tà dị khiếp người.

Trên mặt vẫn luôn lộ ra nụ cười giả dối thủy chung không thay đổi, giống như dùng mực cứng rắn vẽ lên. Phối hợp với khuôn mặt trắng bệch phảng phất như ngâm mình trong nước, nụ cười giả dối ngoài cười trong không cười này làm người lạnh cả sống lưng.

Đây lại là một hình nhân thư sinh chuyên được bán trong tiệm quan tài!

Nhưng khi hình nhân thư sinh từ ngoài cửa cứng rắn chen vào nửa người, trong căn phòng tầm mắt mờ mịt, một nam tử cầm một chuôi trường đao, ngồi vững vàng ở mép giường.

Ánh mắt như đuốc nhìn về phía cửa.

Tấn An nhìn hình nhân thư sinh trên mặt lộ ra vẻ ngoài cười trong không cười, tuy rằng hiện tại dưới tầm mắt mờ mịt, hắn nhìn không ra trên mặt hình nhân thư sinh đến tột cùng có xuất hiện biểu tình biến hóa hay không, nhưng khuôn mặt trắng bệch kia, trong đêm tối thật sự quá trùng kích vào nội tâm, mang theo mười phần quỷ dị cùng tà dị.

Điều này khiến người lạnh sống lưng.

"Ngươi rốt cục chịu đi ra!"

"Mấy ngày nay phát sinh hết thảy, chính là ngươi đang giở trò sao?"

Trong bóng tối yên lặng một lát, vẫn là Tấn An ngồi ở mép giường mở miệng trước.

Nửa người dưới của hình nhân thư sinh rốt cục cũng hoàn toàn chen vào khe cửa, tiến vào trong phòng, hô!

Hình nhân thư sinh trực tiếp động thủ, mãnh liệt nhào về phía Tấn An.

"Huyết Hải Đào Sa!"

Tấn An tự biết hiện tại là thời khắc sinh tử, cho nên hắn không hề giữ lại, trường đao trong tay mang theo lực bộc phát của cơ bắp cánh tay, hướng về phía ba phương hướng trước người, nhanh chóng bá đạo chém liên tiếp ba đao.

Lực bộc phát của Tấn An thập phần kinh người, ngay cả không khí cũng bị hắn mơ hồ chém ra ba đạo thủy văn, đây là tốc độ nhanh đến cực hạn, mắt thấy sắp đánh ra dấu hiệu âm bạo.

Nào biết được! Tốc độ của hình nhân thư sinh quá nhanh, bóng trắng trước mắt chợt lóe, Tấn An ba đao công phòng thủ lại không chém trúng hình nhân thư sinh.

Loại đồ vật không phải người này, căn bản là không cách nào dùng năng lực của người thường đo lường, phảng phất trong nháy mắt ở trước mắt trống rỗng biến mất.

"Tốc độ thật nhanh!"

Tấn An chấn động.

Nhưng không đợi hắn thu đao phòng thủ, bỗng nhiên cảm giác sau gáy lạnh lẽo, khóe mắt nhìn về phía sau, trên khuôn mặt thủy chung lộ ra nụ cười giả dối, liền kề sát người đứng ở phía sau hắn.

Toàn thân Tấn An hàn ý bốc lên.

Tấn An lần này không có lui về phía sau, ngược lại trên mặt xuất hiện một tia tuyệt cảnh phản kích, xoay người một đao mãnh liệt chém về phía sau hình nhân thư sinh.

Nhưng hình nhân thư sinh chờ đợi chính là giờ khắc này!

Ngay khi bước chân Tấn An biến ảo xoay người, trường đao trong tay nhanh chóng chém ra, hình nhân thư sinh như vảy nến phụ cốt dán vào người ở phía sau Tấn An, mũi chân hai chân nhân cơ hội thò vào gót chân Tấn An nhấc chân lên.

Phụ thân!

Trong nháy mắt đó, Tấn An cảm giác cả người rét lạnh, như rơi xuống hầm băng.

Người xưa nói rằng người có ba thanh dương hỏa, tương ứng ở cả hai vai và đỉnh đầu. Nếu gót chân người rời khỏi mặt đất, chẳng khác nào cùng địa mạch chặt đứt rễ, là lúc dương khí suy yếu nhất, cũng dễ dàng trêu chọc đến đồ vật không sạch sẽ bám trên người, nhân cơ hội thổi diệt ba thanh dương hỏa.

Tuy nhiên!

Ngay sau đó, trong cơ thể Tấn An, ngũ tạng tiên miếu vẫn bình tĩnh, đột nhiên bộc phát ra sinh cơ mãnh liệt xua đuổi tà khí nhập thể!

Mộc sinh hỏa!

Hỏa sinh thổ!

Thổ sinh kim!

Kim sinh thủy!

Thủy sinh mộc!

Ngũ tạng sinh cơ vận chuyển! Xích Huyết Kình vốn bị dập tắt, lại được thắp sáng một lần nữa!

Trong cơ thể Tấn An, một đạo bóng trắng bị chấn động ra ngoài!

Hình nhân thư sinh phát ra tiếng kêu thảm thiết, trên mặt vẫn là nụ cười giả dối, vèo một cái đập vỡ cửa phòng chạy ra ngoài.

Tấn An vốn như rơi xuống hầm băng, dưới huyết dịch Xích Huyết Kình sôi trào, toàn thân ấm áp... Tấn An ngoài ý muốn kinh hỉ, thì ra Xích Huyết Kình có thể ngăn chặn những thứ âm tà, bẩn thỉu này?

Tấn An không nói hai lời, cầm đao xông ra ngoài.

Bạn đang đọc U Cốt Đại Thánh (Dịch) của Giáo Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HOANGBI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.