Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khuôn Mặt

Phiên bản Dịch · 1480 chữ

"Đúng vậy. ”

"Hôm nay ta đích thật là người khiêng quan tài."

"Ta hiểu được ý tứ của trương chưởng quầy, ta sẽ lập tức thu thập đồ đạc, rời khỏi khách điếm, sẽ không chậm trễ đến danh dự khách điếm của trương chưởng quầy."

Người sống nghĩ quan tài là thứ không may mắn.

Ai dính đến quan tài, như vậy người này chính là mang theo xúi khí, đích xác rất ảnh hưởng đến việc làm ăn của khách điếm.

"Đuổi công tử đi?"

"Chúng ta ở trong lòng Tấn An công tử, chính là người không thể lý giải như vậy sao?"

"Chúng ta chờ ở cửa, là muốn dùng cành liễu xả xui cho Tấn An công tử, vì Tấn An công tử tiếp phong tẩy trần."

"Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới bởi vì Tấn An công tử xuất phát từ thiện niệm thay người nâng quan tài, liền muốn đuổi Tấn An công tử đi."

Cái gì?

Tấn An phản ứng lại.

Thì ra đều là hiểu lầm.

Liễu thụ có thể định hồn, là vật của quan âm, tịnh ngọc bình trong tay quan âm có cắm một cành liễu. Cho nên dân gian truyền rằng cành liễu có thể đánh bẩn, quét sạch vận đen.

Nghe Trương Linh Vân giải thích xong, Tấn An cảm động.

"Đánh mông, đánh mông, rốt cục không còn là một mình bị cô đánh qua mông nữa."

"Ba, ba ba ba."

"Cô đánh mông đậu đậu, bây giờ còn đau."

Bàn tay nhỏ bé của phú la lỵ đang nắm tay Trương Linh Vân, xoa xoa cái mông nhỏ của mình, giống như là lần trước đích thật là bị đánh rất thảm.

Phú la lỵ bị đánh vào mông lần cuối.

Chính là lần đái dầm đó, vu khống cho trương chưởng quầy.

Tấn An: "..."

Trương chưởng quầy: "..."

Trương chưởng quầy đương nhiên không có khả năng thật sự cởi quần đánh mông Tấn An.

Chỉ là lấy ra cành liễu đã gấp xuống trước đó, ở trên người Tấn An không đau không ngứa vỗ nhẹ vài cái, bốp bốp...

Tấn An: "..."

......

......

Nhật lạc nguyệt thăng.

Đấu chuyển tinh di.

Ban đêm, vạn âm thanh ở huyện Xương đều yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa từ xa đến gần, giống như là vào ban đêm nhìn thấy cái gì đó, tiếng chó sủa một tiếng vội vàng một tiếng, càng ngày càng cấp bách.

Lúc này đã có lệnh giới nghiêm, trên đường lớn vắng vẻ, ngoại trừ tuần phu cùng hương dũng tuần tra ban đêm, những người khác cấm đi loạn trên đường.

Hôm nay Lâm Lộc bận rộn từ sáng đến tối, hơn nữa bệnh nặng chưa khỏi, sau khi chôn cất thê tử, người về đến nhà cảm thấy mệt mỏi bất thường, vì vậy liền đi ngủ sớm.

Lộp bộp...

Lộp bộp...

Lâm Lộc ngủ mê man, giống như nghe được một cái gì đó.

Ngay từ đầu hắn không để ý, nhưng thanh âm kia vẫn còn vang lên, giống như tiếng gỗ kẽo kẹt.

Nhưng mí mắt nặng nề của Lâm Lộc, thật sự là ngủ quá sâu.

Đêm nay hắn không còn nghe thấy tiếng khóc của thê tử quá cố, cho nên mấy ngày nay ngủ không ngon, Lâm Lộc hôm nay ngủ rất sâu.

Không biết lại ngủ bao lâu, Lâm Lộc cuối cùng bị một trận nước tiểu nghẹn tỉnh. Không biết vì sao, hắn càng ngủ càng lạnh, lạnh đến tay chân rét run, sau đó bị nước tiểu nghẹn tỉnh.

Khi hắn thức dậy.

Đèn dầu trong phòng vẫn còn bốc cháy.

Chỉ có thể miễn cưỡng chiếu sáng căn phòng mà Lâm Lộc đang ngủ.

"Đèn dầu còn chưa cháy hết, giờ hiện tại là còn đang giờ hợi sao?" Lâm lộc theo bản năng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ giấy đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy.

Ban đêm đặc biệt yên tĩnh.

Nói đến cũng kỳ quái, Lâm Lộc vừa tỉnh lại, vừa rồi hắn trong mộng nghe được loại thanh âm kỳ quái kia, thế mà không còn nữa.

"Chẳng lẽ thật sự là ta ngủ hồ đồ, đem mộng coi như thật?"

Lâm Lộc nhìn cửa sổ giấy đen kịt mà cái gì cũng không nhìn thấy, hắn có chút do dự, nhưng nước tiểu càng nghẹn càng khó chịu, cuối cùng vẫn xuống giường, cầm ngọn đèn dầu trên bàn, tiện tay khoác áo choàng, đẩy cửa phòng định đi nhà xí.

Hô!

Bên ngoài phòng rất lạnh, cũng không biết từ đâu tới một cỗ tà phong, đem đèn dầu trong tay Lâm Lộc thổi tắt.

Lâm Lộc sợ tới mức thân thể run lên, suýt nữa ném đèn dầu trong tay ra ngoài theo bản năng.

Trong bóng tối một trận mò mẫm.

Lâm Lộc tìm được tẩu hương, dùng tẩu hương thắp lại đèn dầu, ánh lửa ấm áp, một lần nữa chiếu sáng căn phòng của hắn.

Nhìn căn phòng quen thuộ, Lâm Lộc thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi thiếu chút nữa dọa chết hắn.

Lúc này đã là đêm khuya, bên ngoài một mảnh tối tăm, yên tĩnh đến mức Lâm Lộc nhận ra điều này không khỏi quá yên tĩnh.

"Đường huynh mang theo mấy vị tộc thân, thay ta trực đêm, canh giữ bạch quan đặt ở trong sân nhà, theo lý thuyết nhiều người tụ tập cùng một chỗ như vậy, hẳn là sẽ là chèo quyền uống rượu, rất ồn ào mới đúng, làm sao có thể yên tĩnh như vậy?"

"Có phải mấy người đã ngủ thiếp đi không?"

Lâm lộc nghẹn nước tiểu, lần này tay phải cầm đèn dầu, tay trái bảo vệ bấc đèn, phòng ngừa lại bị gió đêm ngoài phòng thổi tắt.

Lần này hắn vừa bước ra khỏi phòng, nhưng mà dị biến đột nhiên nổi lên!

Két két két...

Loại thanh âm kỳ quái này lại vang lên dưới bóng đêm bình tĩnh nồng đậm, Lâm Lộc nhát gan rụt lại bước chân, không phải ảo giác! Nó không phải là một giấc mơ!

Âm thanh đó là có thật!

Sắc mặt Lâm Lộc có chút tái nhợt, hắn sợ đến mức đóng cửa phòng lại, cắm chốt, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, có phải là người trong bạch quan trong sân đang cào quan tài hay không?

Lâm Lộc càng nghĩ càng cảm thấy phỏng đoán của mình không sai.

Thanh âm kẽo kẹt kia, càng nghe càng giống như là từ trong sân truyền đến, lúc này chung quanh đêm khuya bình tĩnh, buổi tối thanh âm càng nghe càng khiếp người.

"Vì sao mấy người đường huynh canh đêm, ngay cả một tiếng động cũng không có?"

"Hơn nữa Trần đạo trưởng cũng đang canh đêm mới đúng chứ?"

Lâm Lộc bắt đầu sợ hãi trong lòng.

Lúc này người chậm chạp hơn nữa, cũng đều nhận thấy có gì đó không đúng.

"Ực"!

Lâm Lộc sợ hãi nặng nề nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ tối đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.

Két két... Tiếng động lạ trong sân bày quan tài vẫn tiếp tục.

Lâm Lộc cố gắng hết sức thả nhẹ tay chân đi tới trước bàn trong phòng, hắn khẩn trương, cẩn thận buông đèn dầu trong tay xuống, không phát ra một chút tiếng động nào.

Sau đó lặng lẽ đi đến bệ cửa sổ.

Động tác của hắn nhẹ nhàng, cẩn thận, trái tim đập thình thịch giống như đánh trống, tính toán vụng trộm đẩy ra một khe hở cửa sổ, muốn vụng trộm nhìn bên ngoài phòng đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Loại sợ hãi áp lực này, sớm đã đè xuống nước tiểu, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi cùng khẩn trương.

Tuy nhiên!

Rầm!

Theo Lâm Lộc lén đẩy cửa sổ ra, có một gậy gỗ dùng để giặt quần áo để bên cạnh ngoài cửa sổ, vừa vặn bị cửa sổ đẩy xuống đất.

Thanh âm rơi xuống đất của khúc gỗ, dưới bóng đêm bình tĩnh, nhất thời chói tai như mũi kim đâm thủng màng nhĩ.

Trên mặt Lâm Lộc thoáng cái không còn huyết sắc, trong nháy mắt tim như ngừng đập, dưới ánh trăng đêm mông lung, bạch quan trong sân lại bị người mở ra một nửa!

Ngay sau đó!

Một khuôn mặt xuất hiện ngoài cửa sổ, thật ra đã ẩn nấp ngay ngoài cửa sổ của Lâm Lộc.

"Ta..."

Ta bị phát hiện!

Ta bị phát hiện!

Lâm lộc muốn kêu nhưng không kêu được, toàn thân lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

Bạn đang đọc U Cốt Đại Thánh (Dịch) của Giáo Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HOANGBI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.