Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phụ tử Vương Thiết Căn

Phiên bản Dịch · 1434 chữ

Tại một khu rừng khác trong mười vạn ngọn núi.

Tiếng sấm ầm ầm càng lúc càng gần, trong núi cuồng phong đại tác.

Trên đỉnh đầu, một đạo tia chớp khủng bố trường không, thiên địa trong nháy mắt nhiễm thành màu trắng. Tia chớp cũng đồng thời chiếu sáng một ngôi miếu hoang. Những bụi cây bên ngoài ngôi miếu mọc um tùm, những cây này méo mó và xấu xí, rễ cây cổ thụ phá vỡ mặt đất cùng mọc đầy rêu xanh, toát lên sự nguyên thủy, sâu thẳm.

Ngôi miếu hoang dã đổ nát này nằm ở giữa thung lũng, được xây dựng hoàn toàn từ các lũy núi đá màu đen, nhưng có một sự kỳ lạ và không được tự nhiên nói không nên lời, bởi vì xà của miếu được thiết kế rất kỳ lạ, ở giữa thấp và hai đầu cao, cũng không có cửa sổ để lưu thông không khí.

Ầm ầm.

Ầm ầm.

Lúc này Tấn An một thân chật vật, đã lạc đường trong núi một ngày, may mắn trước khi mưa to, hắn đã tìm được một chỗ trú mưa.

Đã một ngày kể từ khi hắn vượt qua thế giới này. Ai có thể ngờ được, tháng tám tháng chín hắn một mình chạy tới Côn Lôn Sơn được mệnh danh là chúng thần hương (thiên đường của các vị thần), lại ngoài ý muốn xuyên qua hoàn cảnh núi rừng xa lạ trước mắt vào mùa xuân lạnh lẽo này.

Bùm bùm.

Mưa đập vào lá cây, ngày hôm nay cuối cùng mưa, nhanh chóng trở thành mưa lớn.

"Phụ thân, phụ thân, mau tới đây, phía trước có ngôi miếu có thể cho chúng ta tránh mưa."

"Tiểu bảo, đừng chạy quá nhanh, trời mưa trên núi đường trơn trượt dễ té ngã." Hai người trong mưa ôm đầu chạy vào ngôi miếu hoang này. "Ah! phụ thân, nơi này còn có người! ”

Một người mười ba mười bốn tuổi xông vào trong miếu trước một bước, không kịp đề phòng bị Tấn An dọa sợ kêu lên, người này không nghĩ tới trong rừng sâu này thế mà còn có người khác.

"Tiểu bảo, đừng chạy loạn, đứng bên cạnh phụ thân. Vị công tử này cũng tới nơi này trú mưa sao? Vị đại hán kia thân thể ngăm đen kiên cố, vừa nhìn đã biết là sơn dân trung thực, tuy rằng mang theo giọng địa phương nồng đậm, nhưng Tấn An dựa vào khẩu âm vẫn nghe hiểu bảy tám phần, có chút giống giọng khu vực Quý Xuyên.

Hai người này giống như tiều phu vào núi đốn củi, phía sau lưng có đeo củi.

Quần áo trên người là kiểu cổ trang trung quốc, bên trong là vải thô, áo khoác bên ngoài là lông thú động vật chống lạnh. Cảnh tượng trước mắt này giống như là đi vào trường quay phim truyền hình cổ trang.

Lúc này đỉnh đầu lại là một tia chớp xẹt qua chân trời, nhuộm trắng cả ngôi miếu hoang, đồng thời cũng chiếu sáng một bức tượng bùn nữ tử cung phụng trong miếu, có lẽ là do hoang phế quá lâu, đầu tượng bùn đã không cánh mà bay. Cũng không biết ngôi miếu này này vốn cung phụng là ai?

Hai người kia thấy Tấn An không mở miệng trả lời, chỉ cho rằng Tấn An không giỏi ăn nói, vì thế cẩn thận bảo trì khoảng cách tự lo cho mình.

Bọn họ từ trong miếu tìm được ít cỏ khô làm chất gây cháy, sau đó chọn ra cây củi không bị mưa ướt, vị đại hán kia động tác thuần thục lấy ra tẩu hương để châm lửa.

Chẳng bao lâu, ngọn lửa thắp sáng cả ngôi miếu, sau đó bọn họ lấy ra thức ăn khô.

Ngửi thấy mùi bánh nướng, bụng Tấn An phát ra tiếng kêu.

Hắn bị lạc trên núi cả ngày không có một hạt cơm, bây giờ lại lạnh và đói.

"Tiểu huynh đệ đói bụng đi, nơi này còn nửa cái bánh nướng, tiểu huynh đệ nếu không ghét bỏ, trước tiên lấy nửa cái bánh này lót xuống bụng."

Nam nhân trung niên kia cũng không lạnh lùng bài xích người ngoài, ngược lại nhiệt tình đưa cho Tấn An nửa cái bánh.

Tấn An đích thật là đói khát, sau khi nói cảm tạ, liền ăn xong nửa cái bánh này. Trải qua chuyện này, quan hệ song phương gần gũi hơn không ít, Tấn An cũng đại khái hiểu được tình huống cơ bản của hai phụ tử trước mắt.

Phụ thân tên là Vương Thiết Căn, thiếu niên tên là Vương Tiểu Bảo.

Ngọn núi trước mắt này ở địa phương cũng không có tên, chung quanh có rất nhiều loại núi bình thường này, mà hai người là dân núi ở phụ cận, bình thường lấy đốn củi săn bắn kiếm sống.

Trước kia bọn họ tuyệt đối sẽ không vào núi sâu như vậy, chủ yếu là hôm nay khi vào núi đốn củi, đột nhiên gặp phải một tổ lợn rừng chuyển nhà. Thợ săn trên núi đều biết một câu, một lợn hai gấu ba hổ. Lợn rừng hung tàn, lợn rừng trưởng thành ngay cả gấu mù cùng hổ cũng không dám trêu chọc.

Hai người hoảng hốt chạy trối chết, kết quả không cẩn thận xâm nhập vào sâu trong núi rừng, vì thế liền có cảnh tượng trước mắt. ...... Trong khi tán gẫu, bóng đêm dần dần trầm xuống, ba người dựa vào góc tường lần lượt ngủ.

Cũng không biết giấc ngủ này ngủ bao lâu. Mơ mơ màng màng, Tấn An nghe được một ít động tĩnh. Hắn mở đôi mắt buồn ngủ của mình, thì thấy vương tiểu bảo vừa dụi mắt, vừa cởi thắt lưng quần ra ngoài ngôi miếu.

"Tiểu bảo đi đâu vậy?"

Vương Thiết Căn giữa đường tỉnh lại, kêu một tiếng.

"Tiểu bảo đi tiểu."

Là giọng trả lời của Vương Tiểu Bảo.

"Vậy thì đi tiểu ở cửa đi, đừng đi xa."

"Dạ."

Tấn An không biết tối nay vì sao rất buồn ngủ, mí mắt giống như là đổ chì nặng nề, rất nhanh lại ngủ lại. Trong núi không có vật gì để tham khảo thời gian, Tấn An lần này không biết lại ngủ bao lâu, hắn bị tiếng kêu lo lắng của Vương Thiết Căn đánh thức.

"Tiểu bảo!"

"Tiểu bảo!"

"Tiểu bảo, con ở đâu, con ngàn vạn lần đừng hù dọa phụ thân à!"

Tấn An xoay người bừng tỉnh: "Vương thúc, đã xảy ra chuyện gì, ta nhớ không phải tiểu bảo đi ra ngoài đi tiểu sao?"

Vương Thiết Căn lúc này đã gấp sắp khóc thành tiếng: "Việc này đều trách ta! Không biết vì sao hôm nay ta ngủ như chết, không coi chừng tiểu bảo!”

"Vừa rồi ta mơ thấy tiểu bảo vẫn luôn khóc, trong miệng còn kêu đau, khóc lóc nói miếu này có quỷ, tượng bùn đang ăn nó, nó sắp bị ăn sạch, bảo ta mau chạy trốn!"

"Chờ ta tỉnh lại tìm khắp miếu, chính là tìm không được tiểu bảo!"

Tấn An giật mình, ánh mắt theo bản năng nhìn về phía bức tượng bùn không đầu trong miếu.

Lần này nhìn lại tượng bùn không đầu, không biết tại sao trong lòng một trận sợ hãi, phảng phất như có người đang nhìn chằm chằm hắn.

Tấn An không tin quỷ thần, hắn hít sâu một hơi, cầm lấy đao chặt củi mà Vương Thiết Căn đặt trên mặt đất, sải bước vọt tới trước tượng bùn không đầu chém một trận.

Bùm.

Bùm.

Kết quả lại thật sự từ trong tượng bùn rơi ra một cánh tay thiếu niên bị răng nhai đứt, còn có đầu Vương Tiểu Bảo chảy đầy máu.

"Tiểu bảo!" Vương Thiết Căn kêu thảm một tiếng, nhào tới trước đầu nhi tử khóc.

Nhưng Tấn An đứng trước tượng bùn không dám nhúc nhích, biểu tình trên mặt cứng ngắc, bởi vì trong tượng bùn ngoại trừ thi thể Vương Tiểu Bảo không trọn vẹn ra, còn có nửa phần thi thể thối rữa của Vương Thiết Căn!

Nhìn trình độ thối rữa cao độ kia, ít nhất đã chết mười ngày nửa tháng! Nhưng Vương Thiết Căn hiện tại đang ôm đầu nhi tử bên chân hắn thương tâm muốn chết, Tấn An cảm thấy lạnh lẽo!

Bạn đang đọc U Cốt Đại Thánh (Dịch) của Giáo Hỏa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HOANGBI
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.