Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắng rồi

Phiên bản Dịch · 3369 chữ

Triệu Trường Anh vốn không thèm quan tâm đến cô ta! Ngay sau đó tiến lên một bước, lại thử cung một lần nữa, lần này không có thứ đồ máy ngắm bỏ đi nên không cần nheo mắt, cô thoải mái hơn nhiều rồi.

Mũi tên bay thẳng ra, rất nhanh đã có người báo số: vòng số tám.

Triệu Trường Anh nhíu mày, không phải máy ngắm có vấn đề, vậy thì...cô lại nhìn những bộ phận khác.

Mà lúc này Trương Nhược Nhược cảm thấy rằng Triệu Trường Anh đang trêu đùa mình. Kẻ này lần trước thì dựa vào bên trái, lần này lại dựa vào bên phải. Khoảng cách giữa hai mũi tên lớn như cực bắc và cực nam, đây có thể là một vận động viên sao?

Lúc này cô ta không muốn bắn nữa, nhưng Huấn luyện viên Chu không kêu dừng lại, vì vậy cô ta chỉ có thể chịu đựng bắt ra một mũi tên nữa.

“Vòng số chín!” Có người thông báo.

Phía bên Triệu Trường Anh bắt đầu kéo gậy giữ cân bằng.

Huấn luyện viên Chu đương nhiên nhìn thấy hành động của Triệu Trường Anh, ông ta vô cùng thất vọng. Cô nhóc này đang đóng hài kịch sao? Trong cuộc thi bắn cung, tháo cung ra làm gì? Sở dĩ không kêu dừng lại là vì ông ta muốn rèn luyện Trương Nhược Nhược, tố chất tâm lý của cô nhóc này không được tốt, ông ta hét một tiếng: "Sốt ruột cái gì? Vòng số mười, vòng số mười mới là mục tiêu, em..."

Đang nói thì thấy Triệu Trường Anh “bịch” một tiếng, tháo rớt trụ chính của gậy giữ cân bằng xuống.

Huấn luyện viên Chu: ...

Chơi cái gì vậy?

Triệu Trường Anh ở kia cũng sững sờ một chút, thật sự không ngờ thứ này lại chặt như vậy, thanh âm phát ra lớn hơn ít nhiều.

Thật ra cô muốn rút tất cả các gậy giữ cân bằng ra, nhưng trong cuộc thi, mỗi mũi tên chỉ có ba mươi giây để bắn, không đủ thời gian, chỉ có thể nâng cung bắn tên trước.

Lần này vẫn không tốt lắm: Vòng số bảy.

Ván đầu tiên đã thua rồi.

Huấn luyện viên Chu không chịu được nữa, không phải ông ta nhắm vào cô gái nhỏ này, mà là không muốn để Hạ Đan làm loạn.

Sau khi ông ta nghỉ hưu, Hạ Đan làm như vậy, đội bắn cung của trường số một phải làm sao?

Vinh quang hai mươi lăm năm đều đã tàn rồi.

Ông ta không thể nhìn chuyện như vậy xảy ra được!

Ông ta trực tiếp đứng lên nói với Hạ Đan: "Cậu nhìn đi, tôi sẽ mời lãnh đạo trường học đến chứng kiến, kẻo cậu lại không chịu thừa nhận!"

Thật ra Hạ Đan cũng đoán ra được cây cung có vấn đề, nhưng huấn luyện viên không được phép can thiệp khi trận đấu đang diễn ra, đây là quy định, anh ấy không thể nói, lúc này cũng đang rất sốt ruột.

Anh hối hận quá, sao không chuẩn bị cung trước.

Vòng thứ hai rất nhanh đã bắt đầu.

Trương Nhược Nhược lại không nhúc nhích, cô ta thực sự bị dáng vẻ tháo rời gậy cân bằng của Triệu Trường Anh làm cho hơi kinh ngạc, cứ đứng đó trong có vẻ hơi ngốc, vẫn là có người nhắc nhở: "Nhược Nhược, đến giờ rồi!"

Cô ta vội vàng bước lên một bước, nâng cung bắn ra một mũi.

Chỉ là mũi tên này bắn ra vội vàng, vốn chưa chuẩn bị tốt, vừa bắn ra cô ta đã cảm thấy không đúng, chờ bắn xuống mục tiêu, chỉ là vòng số tám.

Sắc mặt của Trương Nhược Nhược nhất thời trở nên khó coi.

Làm sao cô ta có thể bắn vào vòng số tám?

Cô ta không khỏi liếc nhìn Triệu Trường Anh, không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, vậy mà lại dỡ gậy cân bằng xuống.

Lúc này cây cung giống như cây cung trống.

Cô ta nhìn mà cảm thấy đau tay!

Ngược lại là Triệu Trường Anh đã tính ra, thứ duy nhất có thể ảnh hưởng đến phương hướng của mũi tên chỉ còn lại phần đệm mũi tên. Lần này vẫn không được, lần sau sẽ tháo hết. Cho dù tháo sạch, cô vẫn còn năm cơ hội bắn tên nữa, thế là đủ rồi.

Vì vậy bắn vô cùng thoải mái.

Vì vậy một tên này cũng giống như những lần trước, rõ ràng là nhắm chuẩn, lại rất lệch, vòng số tám.

Triệu Trường Anh nhìn vào phần đệm mũi tên tội nghiệp cuối cùng còn sót lại, chính là nó rồi!

Vì vậy không thể chờ được nữa đã ngồi xổm xuống, bắt đầu tháo gỡ phần cuối cùng.

Hoàn toàn không hề để ý đến Trương Nhược Nhược.

Cho nên cũng không phát hiện ra lúc này Trương Nhược Nhược nhìn Triệu Trường Anh mà trực tiếp tức đến muốn khóc. Cô ta, một thành viên xếp top đầu của đội bắn cung trường số một, là một người muốn giành thứ hạng trong đại hội thể thao cấp tỉnh, thi với cô mà thái độ của cô lại như vậy sao.

Trương Nhược Nhược không nhịn được cắn chặt môi, nước mắt đều sắp trào ra.

Tuy nhiên, vẫn đang thi đấu cô ta cũng không thể chạy đi được, chỉ có thể tiếp tục thi đấu như vậy. Nhưng cô ta không nhịn được, dù sao trình độ của Triệu Trường Anh cũng chỉ ở vòng số bảy số tám, tùy tiện thi đấu cũng có thể thắng, không có gì đáng phải bận tâm.

Mũi tên bắn ra khỏi tay, hơi lệch ra khỏi vị trí mà cô ta đã nhắm một chút, nghiêng về phía trên bên trái, có người báo số: vòng số chín.

Điều này là bình thường, cô ta cảm thấy rằng không ai có thể chắc chắn một trăm phần trăm rằng mũi tên của mình sẽ bắn trúng vị trí nào!

Tiếp sau đó là Triệu Trường Anh, Trương Nhược Nhược quay lại nhìn. Hiện giờ cây cung đó thực sự không còn lại gì cả, hoàn toàn trống rỗng. Đời này của cô ta, ngoại trừ lúc mới vào câu lạc bộ bắn cung kiểm tra người mới, còn chưa từng thấy ai sử dụng cây cung thi đấu như vậy cả.

Như vậy không có một chút tôn trọng nào cả.

Hơn nữa, tư thế đứng của cô còn nát như vậy, người như vậy sao có thể bắn tốt được chứ?

Cô…

Mũi tên vào lúc này bay ra, cô ta ngừng suy nghĩ, đưa mắt nhìn theo mũi tên.

Mũi tên trong không trung vẽ ra một đường parabol tuyệt đẹp, sau đó “vút” một tiếng bắn thẳng vào mục tiêu, Trương Nhược Nhược giật mình.

Mặc dù không có ai báo số điểm, nhưng cô ta quá có kinh nghiệm, cách xa như vậy cũng có thể nhìn ra, chính là vòng số mười!

Vòng số mười!

Cô vậy mà bắn được vòng số mười!

Cô dùng một cây cung trống rỗng bắn được vòng số mười!

Quá khó tin đi!

Số điểm rất nhanh đã được báo ra, Trương Nhược Nhược mang theo ý nghĩ không thể tin được này bước lên phía trước.

Bởi vì vẫn cứ nghĩ đến chuyện của Triệu Trường Anh, nên lần này hơi mất tập trung, sau khi mũi tên bắn ra, cô ta vẫn như trước có cảm giác không ổn.

Các vận động viên có trực giác rất tốt, bởi vì đó là cảm giác với cung do hàng nghìn buổi tập luyện mang lại.

Quả nhiên là như vậy, rất nhanh đã có người báo cáo điểm số: vòng số tám.

Trương Nhược Nhược không nhịn được lại cắn môi, đi xem Triệu Trường Anh.

Lúc này Triệu Trường Thành cuối cùng cũng thư thái được một hồi, phát hiện động tác nhỏ của Trương Nhược Nhược, cô cảm thấy tâm lý của người này không được tốt. Bắn cung là thi đấu với chính mình, cô nhìn tôi làm gì?

Cô thực sự cảm thấy việc bẻ gãy cung không có vấn đề gì cả!

Cũng không có quy định nào nói rằng không được sửa mũi tên tại chỗ.

Của cô ta không được, cô ta cũng có thể tháo!

Nhưng Triệu Trường Anh mặc kệ cô ta, đã không có vấn đề gì nữa, cô bình tĩnh rút mũi tên ra rồi đặt vào tay mình, nếu có người để ý sẽ phát hiện ra tiếng lạch cạch không hề phát ra, cũng có thể nói Triệu Trường Anh không hề cố định mũi tên, mà dựa vào cảm giác tay kinh người để bắn ra một tên vừa rồi.

Thế như chẻ tre!

Mũi tên mang theo âm đuôi “vút” xẹt qua không trung, lao vào bia ngắm làm bằng rơm.

Vòng số mười!

Trương Nhược Nhược chỉ cảm thấy không thể tin được, làm sao có thể? Cô vừa rồi vẫn còn lắc lư ở quanh vòng số bảy số tám.

Chỉ là loại cảm giác khó tin này không ngăn cản được thế tấn công của Triệu Trường Anh. Vòng số mười, vòng số mười, vòng số mười. Từ lúc này, cô không còn mắc bất kỳ sai lầm nào nữa, thẳng cho đến khi cuộc thi kết thúc.

Đợi đến khi huấn luyện viên Chu không tìm thấy hiệu trưởng Trương từ bên ngoài trở lại, thấy trận đấu đã kết thúc.

Địa điểm thi đấu im lặng đến kỳ lạ, tất cả các thành viên trong đội đều vùi đầu vào luyện tập chăm chỉ, vậy mà lại không có ai phân tâm. Trương Nhược Nhược không biết đã đi đâu rồi. Ngược lại là Hạ Đan và Triệu Trường Anh lại loay hoay với cây cung ở một bên khác.

Ông ta không thèm hỏi mà nói thẳng với Hạ Đan: "Sao vẫn còn ở đây? Mau vào học đi."

Lại không ngờ đến Hạ Đan lại ngẩng đầu hỏi ông ta: "Huấn luyện viên Chu, là anh phải nhường chỗ, chúng tôi thắng rồi!"

Lúc đầu huấn luyện viên Chu còn chưa kịp nghe rõ, sau khi phản ứng lại, mới ý thức được anh ấy đang nói gì: "Các cậu thắng rồi?" Ông ta không dám tin nói: “Nhược Nhược thua rồi?”

Hạ Đan cười nói: "Là như này, thắng hai thua một, Trường Anh đã thắng trận đấu. Cụ thể là..."

Còn chưa nói xong, mặt của Huấn luyện viên Chu đã tối sầm lại, ông ta trực tiếp mắng vào mặt nhóm người: "Trương Nhược Nhược ở đâu, người đâu rồi, em ấy chơi cái trò gì vậy?"

Không ai dám nói, chỉ có một cô bé mập mạp đeo kính đen nói: "Cô ấy thua rồi khóc bỏ đi!"

Huấn luyện viên Chu không hề nghĩ đến việc này, làm sao có thể? Ông ta hỏi thẳng: "Đi đâu rồi? Tôi..."

Còn chưa kịp nói xong đã bị Hạ Đan chặn lại, Hạ Đan nói với ông ta: "Huấn luyện viên Chu, vì sao lại thua sau này các người hãy phân tích. Chúng ta đã đánh cược, có phải nên hoàn thành đặt cược không? Ông sẽ không lật lọng đâu nhỉ."

Lúc này huấn luyện viên Chu chỉ cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy tức giận.

Đó là mầm non mà ông ta định gửi đến đại hội thể thao cấp tỉnh để tranh giải, vậy mà lại thua người mới vào nghề như Triệu Trường Anh!

Đương nhiên, cho dù không hỏi ông ta cũng có thể nghĩ ra vì sao lại thua?

Tâm lý của Trương Nhược Nhược vẫn luôn kém, chịu một chút áp lực đã phát huy không bình thường. Triệu Trường Anh ở đó tháo cung tạo ra một trận thế lớn như vậy, nhiều động tác quái gở như vậy, nhất định là bị ảnh hưởng.

Nhưng… lúc ông ta đánh cược cũng không nói không thể tháo cung.

Muốn trách chỉ có thể trách tố chất tâm lý của Trương Nhược Nhược quá kém. Xét cho cùng, bắn cung là một môn thể thao khép kín, bản thân bạn không thể, còn có thể trách ai đây? Nếu bạn có tâm lý mạnh mẽ, ai có thể ảnh hưởng đến bạn?

Nếu ông ta lấy hành động của Triệu Trường Anh làm lý do không thực hiện, ông ta sẽ bị đồng nghiệp cười nhạo!

Ông ta nói: "Cho cậu đó, tôi để bọn họ rời đi!"

Nói xong rồi chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Hạ Đan bắt được, lúc này huấn luyện viên Chu nhìn thấy anh ấy khó chịu, quát một câu: "Cậu còn chưa xong?"

Hạ Đan rất biết đấu tranh vì học trò của mình, lúc này anh ấy mới biết Triệu Trường Anh làm vậy là do phần đệm mũi tên bị hỏng, nhưng cô không biết phải làm sao, lúc trước đã giao ước về việc cung vì cái gì lại không muốn.

Anh ấy cười nói: "Huấn luyện viên Chu, đừng quên vẫn còn chuyện cây cung. Chúng ta hãy đi chọn cung nào!"

Lúc này huấn luyện viên Chu mới nhớ ra vừa rồi còn giao hẹn việc này.

Ông ta thực sự không muốn, rất đau lòng đó. Đó đều là bảo bối của ông ta cả. Có cái là ông ta tiết kiệm tiền mua, có cái thì được thưởng khi đoạt giải, cái nào cũng là đồ tốt cả.

Nếu tặng nó cho một vận động viên có năng lực thì đó sẽ là bảo kiếm tặng anh hùng, ông ta sẽ không cảm thấy đau lòng, nhưng nếu đưa cho Triệu Trường Anh, ông ta sẽ đau lòng.

Nhưng ông ta không thể kéo xuống mặt mũi mà không đồng ý, ông ta banh mặt đứng đó một hồi lâu, thấy Hạ Đan lại muốn nói tiếp, mới đau khổ nói: "Đi thôi!"

Nói xong, ông ta dẫn người đi vào phòng thiết bị.

Trên tường treo bảy cây cung, Huấn luyện viên Chu đen mặt vẫn nuối tiếc liếc nhìn, lạnh lùng nói: "Chọn đi!"

Triệu Trường Anh nhìn qua, bảy cây cung này đều không tồi, vừa nhìn đã biết là được bảo dưỡng cẩn thận, có vẻ như Huấn luyện viên Chu cũng rất trân trọng cung tên.

Triệu Trường Anh lại liếc qua một lần nữa, vẫn thích chiếc màu trắng hơn, chỉ vào nó: "Chính là nó."

Huấn luyện viên Chu chỉ cảm thấy tim như bị đào ra một cái lỗ, đau đến da thịt trên mặt đều co quắp lại.

Cô nhóc này bắn cung không ra làm sao, sao ánh mắt chọn cung lại tốt như vậy?

Đây là cây tốt nhất trong số bảy cây, ông ta không dễ dàng gì mới mua được, cô vậy mà lại vừa liếc qua đã nhìn trúng.

Ông ta cảm thấy mình sắp thở không ra hơi nữa rồi.

Có lẽ là bởi vì sắc mặt của ông ta thật sự quá khó coi, Hạ Đan còn hỏi một câu: "Huấn luyện viên Chu, ông không sao chứ?"

Huấn luyện viên Chu thừa nhận: "Không sao, cứ lấy đi. Hy vọng lúc thi đấu em đừng tháo dỡ nó, như vậy thì quá phụ bạc với nó rồi."

Ông ta nói xong, muốn rời đi, Hạ Đan cũng không phải là cái hũ nút, biết huấn luyện viên Chu đã hiểu lầm Triệu Trường Anh, anh ấy vội vàng muốn giải thích: "Em ấy tháo cung ra là có lý do, là..."

Huấn luyện viên Chu hoàn toàn không muốn nghe, quay đầu bỏ đi!

Hạ Đan bất đắc dĩ nhún vai: “Không sao, để thầy đi giải thích.” Sau đó đi lên cầm cây cung xuống đưa cho Triệu Trường Anh.

Triệu Trường Anh vâng một tiếng, sau đó cầm lấy cây cung khẽ vuốt ve, cho dù là cung truyền thống khác với cung thi đấu, cô cũng có thể cảm nhận được: "Cây cung này thật sự rất không tồi."

Hạ Đan đồng ý: "Là rất tốt, là cung của Bác Thụy, đưa cho em thực ra rất tốt. Cung của anh ta đều được đặt ở đây, lâu ngày không dùng cũng sẽ bỏ phí. Thứ này nên có người sử dụng mới tốt."

Triệu Trường Anh mỉm cười, hỏi anh ấy một điều mà bản thân đã thắc mắc bấy lâu nay: "Tại sao lại phải là cung thi đấu? Cung truyền thống rất tốt mà!"

Hạ Đan đã học có hệ thống, kiến thức lý thuyết của anh ấy rất tốt: "Một là do cung truyền thống quá khó. Không có đài cung, không có cái ngắm bắn, cái gì cũng không có. Rất nhiều người sợ lần đầu tiên cầm cung đến tên cũng bắn không ra được, ngưỡng cửa quá cao."

"Hiện tại đừng nhìn có nhiều người bắn cung, đó cũng là bởi vì sau khi bắn cung trở nên phổ biến, nhu cầu của tất cả mọi người đều tăng lên, mới dẫn đến sự phồn vinh của hiện tại. Sử dụng càng đơn giản thì càng dễ phổ biến."

Triệu Trường Anh hiểu được điều này: "Có ngô đồng, mới có thể thu hút được phượng hoàng lửa."

Hạ Đan cho cô một like, sau đó lại nói đến điểm thứ hai: "Có liên quan đến người đặt ra quy định. Thi đấu trong thể thao vốn từ phương Tây truyền đến. Dây cung được sử dụng trong thi đấu cũng được gọi là xạ pháp Địa Trung Hải. Bọn họ chắc chắn muốn phổ biến thứ của đất nước mình. Nhưng chúng ta cũng đang nỗ lực để giành cơ hội cho cung truyền thống tham gia vào Thế vận hội."

Nếu là kiếp đầu tiên, Triệu Trường Anh nhất định sẽ không có cảm giác gì.

Suy cho cùng, địa vị của cô quá thấp, cô chỉ là một cô bé từ nông thôn đến.

Nhưng sinh sống ở triều Đại Hạ mười năm, đặc biệt lại có thân phận công chúa, cô đã quá rõ điều này.

Cô gật đầu: "Sẽ có ngày này sớm thôi."

Chờ bọn họ đi ra ngoài, sân vận động bên ngoài đã được dọn dẹp sạch sẽ, huấn luyện viên Chu cùng các thành viên của đội đều ở nửa bên trái, bên phải bỏ trống, hiển nhiên là chuẩn bị cho họ.

Huấn luyện viên Chu rõ ràng là có tính khí không tốt, bọn họ đi tới cũng giả bộ như không nhìn thấy, đang huấn luyện người: "Nhìn cái gì mà nhìn, tập luyện đi. Nói em đấy Chu Vũ, ngày nào cũng nhìn, nhìn rồi có hộc được không, em đã tập luyện được bao lâu rồi? Hai ngày sau sẽ thi xếp hạng rồi, em nói xem mình có thể xếp hạng mấy?"

Chu Vũ chính là cô gái nhỏ mập mạp kia, cô bé nhanh chóng quay đầu đi tập luyện.

Hạ Đan nghe xong thì nhớ lại chuyện này, nói với Triệu Trường Anh: "Sắp đến vòng loại của đại hội thể thao cấp tỉnh rồi, đợi lát nữa tôi sẽ đăng ký cho em!"

"Ngoài ra..." Hạ Đan nói: "Long Chiến bảo tôi nói với em thương lượng với Lý Đại Ngưu và Tuyết Anh Tử. Lý Đại Ngư lúc nào cũng được, nhưng có lẽ Tuyết Anh Tử gần đây có trận đấu, phải đến tháng sau mới có thể hẹn giao đấu. Vì vậy, sau khi hai người chúng tôi thảo luận đã hẹn Lý Đại Ngưu vào lúc ba giờ chiều mai thi đấu, đúng vào ngay sau buổi huấn luyện của em, có được không?"

Lúc này Triệu Trường Anh rất cần tiền, tất nhiên là sẽ đồng ý: “Được.”

Bạn đang đọc Tôi Không Muốn Làm Thiên Kim Thật của Đại Giang Lưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiAnnh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.