Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình nghĩa anh em

Phiên bản Dịch · 2669 chữ

Thân thể Lưu Tập có chút run lên, đầu cúi rất thấp, giọng nói mang theo một tia rung động.

- Hết thảy mặc cho mẫu thân đại nhân an bài, hài nhi không có dị nghị.

Khuôn mặt Trương thị lộ ra vẻ không cam lòng. Nàng chuẩn bị lên tiếng biện hộ thay cho y nhưng bị ánh mắt sắc bén của Mã vương phi quét qua, nàng liền không dám lên tiếng, bộ ngực cao ngất của nàng rung động phập phồng, hiển nhiên nàng cũng không cam lòng.

Mã vương phi rất hài lòng đối với thái độ Lưu Tập, bà nói:

- Ngươi có thể nghĩ như vậy là rất tốt, nguyên bản vị trí An Bình Vương là của đại ca ngươi. Lúc hắn không có thức tỉnh ngươi liền có thể kế thừa nó, nhưng hôm nay hắn đã tỉnh lại, vị trí này tự nhiên phải trả lại cho hắn. Dù sao hắn mới là con trai trưởng của phụ vương ngươi.

Lúc này Lưu Dận mới nhìn thấy một mặt khác của Mã vương phi. Bà cường thế bá đạo, buộc người khác phải nghe theo mệnh lệnh của mình, có uy nghiêm của một người chủ nhân trong nhà nên Lưu Tập đối với bà chỉ dám vâng vâng dạ dạ. Tình thương của một người làm mẹ thì bà chỉ dành cho mỗi đứa con ruột là Lưu Dận mà thôi.

Có điều Lưu Dận thật đúng là không có để ý đến An Bình Vương vương vị. Hiện tại trong đầu hắn toàn bộ đều suy nghĩ về an nguy của nước Thục, dù hắn có thực sự ngồi lên An Bình Vương vương vị thì nhiều nhất cũng chỉ có thể phong quang trong vòng nửa năm hay một năm, sau đó biến thành tù nhân của người Ngụy. Những thứ như vương hầu công tước đều thoáng qua như mây bay mà thôi.

Nói đi thì cũng phải nói lại, làm chư hầu vương liền rất phong quang sao? Lưu Dận thế nhưng là nhớ kỹ, thời gian trôi qua của Hán đại chư hầu vương rất khổ cực. Sau khi Hán Cảnh Đế dẹp loạn bảy quốc, quyền lực của chư hầu vương hầu như bị tước đoạt không còn. Bọn họ giống như chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng, chỉ có thể ở tại bên trong đất phong suốt đời, ngoại trừ việc hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực thì không hề có bất kỳ quyền lực nào, thậm chí còn bị quan lại địa phương ức hiếp.

Đến thời kì Thục Hán, chư hầu vương thuần túy trở thành bài trí. Sau khi Lưu Bị xưng đế, ông ta liền phong hai con trai nhỏ tuổi Lưu Vĩnh, Lưu Lý làm Lương Vương cùng Lỗ Vương, lúc sau đổi lại phong làm Cam Lăng Vương cùng An Bình Vương. Đất phong của bọn họ ở tận Ký Châu, nơi đó thế nhưng là lãnh thổ của Tào Ngụy. Ngay cả đất phong đều không có thì tước vị An Bình Vương nhiều nhất chỉ có ý nghĩa tượng trưng mà thôi.

Có đáng để tranh giành cái vương vị này sao?

Lưu Dận nhìn về phía Mã vương phi nói:

- Nương, chuyện này có phải hay không nên suy nghĩ thêm một chút...

Mã vương phi nhìn về phía Lưu Dận, ánh mắt liền hòa ái hơn nhiều, vẻ mặt bà ôn hòa nói:

- Vi nương tâm ý đã quyết, ngày mai liền tiến cung gặp mặt bệ hạ. Dận, chỉ cần là thứ thuộc về ngươi, nương nhất định phải vì ngươi giành lại tới.

Lưu Dận bó tay rồi. Mã vương phi thật đúng là chủ nhân trong nhà này, và bà chỉ có như vậy một đứa con trai ruột, coi như Lưu Dận muốn sao trên trời Mã vương phi đều sẽ không chút do dự bắc thang đi hái cho hắn.

Bữa cơm này kết thúc trong bầu không khí cực kỳ trầm muộn, Lưu Tập cơ hồ không có làm sao động đũa, y một mực cúi đầu chưa từng nâng lên. Ngược lại với y. trong ánh mắt Trương thị toát ra vẻ bất mãn, nàng tức hổn hển nhưng vì trở ngại mặt mũi Mã vương phi nên không có phát tác tại chỗ.

Người phụ nữ này cũng không phải người hiền lành. Trong lòng Lưu Dận âm thầm nghĩ, xem ra bên trong cái nhà này có chút âm thịnh dương suy.

Cả ngày Lưu Dận đều hầu ở bên người Mã vương phi, mãi cho đến giờ lên đèn hắn mới rời đi.

Từ trong miệng Mã vương phi, Lưu Dận ngược lại là nắm giữ nhiều tin tức hữu dụng, ví dụ như việc các phe phái tranh chấp trên triều đình, ví dụ như ở việc đấu đá lẫn nhau giữa các quyền thần,… So với những thứ hắn được học trong sách giáo khoa lịch sử thì những việc này càng thêm tỉ mỉ, xác thực. Mặc dù hắn không thể tiêu hóa hết số tin tức này trong thời gian ngắn như vậy nhưng đối với Lưu Dận mà nói, nếu hắn muốn dung nhập xã hội này, nhất định hắn phải biết được thêm càng nhiều thứ.

Trong bầu trời đêm, ánh sao rực rỡ đầy trời, so với thời đại kia của hắn thì rực rỡ hơn rất nhiều. Từ cảm giác bất an, bứt rứt khi lần đầu tiên xuyên không đến bây giờ hắn đã có thể bình tâm tĩnh khí tiếp nhận tất cả mọi chuyện, cái này hoàn toàn là đang khảo nghiệm khả năng thích ứng của hắn. Có điều nếu so với việc huấn luyện sinh tồn tại rừng rậm nguyên thủy cùng đầm lầy tử vong thì việc xuyên qua lại là một chuyện làm hắn tương đối hài lòng. Đời trước của hắn là trẻ mồ côi, đội đặc nhiệm chính là nhà của hắn, thế nhưng bây giờ hắn lại có thêm người mẹ yêu thương hắn, có thêm người anh em, thậm chí là vợ - mặc dù người vợ này nhìn rất bi kịch, nhưng đối với Lưu Dận mà nói, nhà là một từ ngữ cực kỳ ấm áp.

Lưu Dận cũng không có vội vã trở về gian phòng. Hắn đem hai cái tỳ nữ vẫy lui, hắn không thể thích ứng việc lúc nào cũng có 2 cái đuôi sau lưng hắn. Hắn chỉ muốn đi dạo một mình trong yên tĩnh.

Mặc dù An Bình Vương phủ rất lớn nhưng Lưu Dận đã đi qua một lần vào ban ngày, mặc dù còn không có đi dạo xong toàn bộ phủ đệ nhưng tuyệt đối sẽ không lạc đường.

Bên cạnh một tòa nhà bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng cãi vã. Đây là tiếng nói của một nữ nhân, âm thanh của nàng vừa cao vừa nhọn, Lưu Dận nghe ra được là thanh âm của em dâu Trương thị. Xem ra tòa nhà này chính là chỗ ở của em trai Lưu Tập.

Trương thị bực bội chuyện vương vị hồi sáng nên nàng cùng Lưu Tập phát sinh cãi vả. Bên mâm cơm Mã vương phi dùng giọng điệu như ban bố mệnh lệnh tuyên bố quyết định của bà khiến Trương thị rất là bất mãn. Thế nhưng nàng lại không dám chất vấn quyền uy của Mã vương phi nên chỉ có thể về đến trong nhà làm sư tử Hà Đông hò hét Lưu Tập.

Xem ra cái này đệ đệ là cao quý An Bình Vương nhưng cũng là cái người sợ vợ, là một ví dụ điển hình của môn phái "Viêm khí quản".

“Phi lễ đừng nhìn, phi lễ đừng nghe”. Đây là ở chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, Lưu Dận cảm thấy hắn không cần thiết ở chỗ này nghe lén nên chuẩn bị quay người rời đi, nhưng nghĩ lại việc này toàn từ hắn mà ra, nếu như hắn không can thiệp, mâu thuẫn ở giữa vợ chồng bọn họ chỉ sợ càng kết càng sâu, mà lại vì một cái vương vị khiến cho anh em bất hòa trở mặt thành thù, thật sự là không đáng giá.

Vốn Lưu Dận đối cái tước vị An Bình vương này không thế nào quan tâm. Sắp mất nước đến nơi còn vì một cái hư danh tranh đấu sống chết với nhau có ý nghĩa sao? Hắn quyết định cùng em trai nói chuyện một chút vậy.

- Làm sao ta lại gả cho một tên vô dụng như vậy, bà ấy nói vương vị không có liền không có. Thời gian lúc sau chúng ta làm sao đây?

Trương thị thật có phong thái của người đàn bà đanh đá, nàng đem trượng phu mắng máu chó đầy đầu kết hợp với giọng nói thánh thót mở max volume khiến ngoài trăm bước ai cũng có thể nghe rõ ràng.

Lưu Tập thấp giọng nói:

- Đây là quyết định của mẫu thân, ta lại có thể nói thế nào. Huống chi cái vương vị này vốn chính là của huynh trưởng. Bây giờ hắn tỉnh lại, chúng ta phải trả lại cho hắn.

Trương thị hừ lạnh, nàng không phục nói:

- Vương vị An Bình Vương của ngươi là được bệ hạ hạ chiếu phong cho ngươi, nếu ngươi không phạm sai lầm thì sao lại có thể dễ dàng phế truất ngươi như vậy. Không được, ngày mai ta sẽ về nhà ngoại cùng phụ thân ta thương nghị một phen, ta quyết đấu tranh đến cùng.

Phụ thân Trương thị là Trương Tuấn, ở trong Cửu khanh đảm nhiệm chức Thái Thường chính là chủ quản sự vụ của tôn thất. Trương thị minh bạch 1 điều, tại An Bình Vương phủ nàng đấu không lại Mã vương phi nên nàng đành phải đi cầu viện nhà mẹ đẻ.

Lưu Dận đi tới trước cửa, hắn ho khan một tiếng, lớn tiếng nói:

- Nhị đệ có ở nhà không?

Người ở bên trong nghe thấy tiếng nói của hắn cảm thấy rất hoảng hốt, hơn nửa ngày mới ra mở cửa. Lưu Tập ra đón hắn, Trương thị cũng đi theo phía sau. Lưu Tập chắp tay thi lễ một cái, nói:

- Không biết đại ca đến đây nên không có từ xa tiếp đón, thứ tội thứ tội.

Ở phía sau Trương thị hai tay lũng tại trước ngực, nàng hơi chút uốn gối, làm 1 cái thi lễ, có điều ánh mắt của nàng lấm la lấm lét. Vừa rồi nàng nói lớn tiếng như vậy chắc chắn là bị Lưu Dận nghe thấy hoàn toàn nên Trương thị cảm thấy rất là xấu hổ.

Lưu Dận tiến lên một bước, giữ chặt tay Lưu Tập, mỉm cười nói:

- Giữa hai huynh đệ chúng ta sao lại cần những lễ nghi phiền phức này? Ta ngủ không được nên đi dạo một chút, vừa vặn mệt mỏi nên đến ngươi chỗ này đòi chén trà uống giải khát.

Lưu Tập liền nói:

- Mời đại ca vào bên trong.

Song phương đi vào nhà chính liền chậm rãi ngồi xuống, tự có thị nữ dâng trà lên tới. Trương thị là rất thức thời cáo lui.

An Bình Vương phủ tự nhiên không thiếu trà ngon, Lưu Tập cho Lưu Dận uống chính là cực phẩm tiên trà Mộng Đỉnh. Tương truyền tại những năm cuối nhà Tây Hán, bên trong chùa Mông Sơn có vị thiền sư Phổ Tuệ trồng 7 cây trà ở đỉnh Thượng Thanh. Bảy cây trà này "Cao không hơn thước, bất sinh bất diệt" được trồng rất lâu, xuân sinh thu khô, có thể hái trà hàng tháng, mỗi năm nảy mầm, mặc dù sản lượng cực ít, nhưng người mang bệnh uống có thể trị bệnh, người không mang bệnh uống để kiện thân nên được gọi là "Tiên trà". Thục Hán lập quốc ở Thành Đô, tiên trà Mông Đỉnh liền trở thành cống phẩm, không phải hoàng hoàng thân quốc thích liền không thể hưởng dụng.

- Trà ngon.

Lưu Dận nâng chung trà lên, nhấp môi một ngụm, hương hinh xanh trong, vị thuần cam tươi làm hắn không khỏi khen một tiếng.

Thần sắc Lưu Tập cũng tự nhiên một chút, nói ra:

- Đại ca thích liền tốt.

Lưu Dận buông xuống bát trà, nói:

- Đại ca hôn mê bất tỉnh mấy năm nên đã quên rất nhiều chuyện nhưng chuyện khi còn bé ta lại nhớ rất rõ. Ta nhớ được khi ngươi còn bé rất tinh nghịch, không chịu đọc sách, còn thường xuyên đi trêu cợt quản gia Ngô bá cùng tiên sinh dạy học. Có một lần ngươi đem một đầu rắn thái hoa kẹp ở bên trong thư từ của tiên sinh làm tiên sinh dọa gần chết, vì thế ngươi bị phụ vương đánh sưng cả cái mông.

Trên mặt Lưu Tập lộ ra nụ cười vui vẻ, tuổi thơ không thể nghi ngờ là những kỉ niệm tốt đẹp nhất trong lòng y. Lúc đó phụ vương rất yêu thương y, y cũng tinh nghịch nên cũng thường xuyên bị la mắng. Nhưng từ sau khi phụ vương qua đời đã không còn có người đến quở trách y, Mã vương phi đối xử với y lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng, cao ngạo. Từ đây Lưu Tập trở nên trầm mặc ít nói, y cảm giác cuộc sống xung quanh y toàn là màu xám.

- Lúc kia vẫn là đại ca hiểu rõ ta nhất, luôn luôn che chở ta, bằng không cái mông của ta khẳng định phải bị phụ vương đánh nát.

Lưu Tập nhớ tới khi còn bé tình cảm anh em bọn họ vẫn rất tốt, bọn họ cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, cùng một chỗ điên. Đại ca lớn hơn y 2 tuổi, mọi thứ đều sẽ che chở cho y, có đồ tốt cũng đầu tiên sẽ để cho cho y. Nhưng đây là chuyện xảy ra trước kia, đã rất lâu bọn họ không có cùng chơi một chỗ, thậm chí cũng rất ít nói chuyện, lúc đó Lưu Tập mới hiểu được sự khác nhau giữa con trai do vợ cả sinh ra và con trai của thiếp thất.

Lưu Dận nhìn y thật sâu, nói:

- Nhị đệ, bất luận tại khi nào, bất luận tại chỗ nào, ngươi ta mãi mãi cũng là huynh đệ, máu mủ tình thân vĩnh viễn không cách nào chối bỏ. Là huynh đệ phải cùng nhau hòa thuận, là huynh đệ phải gắn bó không rời. Hôm nay đại ca đến chỗ này của ngươi chính là muốn nói cho ngươi, An Bình Vương là của ngươi, ta sẽ không tranh cùng ngươi. Về phần mẫu thân, ta sẽ tự khuyên nàng, nhưng ngươi phải cho ta một chút thời gian. Đánh hổ không rời thân huynh đệ, chỉ vì một cái tước vị làm cho huynh đệ chúng ta bất hoà, ta nghĩ phụ vương ở dưới cửu tuyền cũng sẽ không nhắm mắt.

Lưu Tập sắc mặt trắng bệch, vội vàng nói:

- Đích thứ có khác, huống chi cái này vương vị nguyên bản là của đại ca, tiểu đệ như thế nào dám chiếm lấy…

Lưu Dận đứng lên, đánh 1 cái thật mạnh vào vai Lưu Tập, trầm giọng nói:

- Đừng nói cái gì đích thứ có khác, nhị đệ, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta là thân huynh đệ, máu mủ tình thân thân huynh đệ.

- Đại ca…

Lưu Tập nghẹn ngào, nước mắt từ trên má của hắn trượt xuống

Lưu Dận không có rơi lệ, ánh mắt của hắn, nhìn về phía ngoài phòng, bên ngoài gió nổi lên, mây đen mạc mạc, mưa gió sắp đến.

Bạn đang đọc Tối Hậu Tam Quốc của Phong Chi Thanh Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tomkid
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.