Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương vị

Phiên bản Dịch · 2687 chữ

Thời điểm trời vừa sáng Lưu Dận liền đã tỉnh dậy. Nghề nghiệp kiếp trước của hắn không cho phép hắn có thể ngủ thẳng giấc, hắn bật người đứng dậy bước xuống giường nhưng sau đó hắn lại ngây ngẩn cả người. Chuyện xảy ra ngày hôm qua cứ như là ở trong mơ nhưng hết thảy trước mắt nói cho hắn biết đây là sự thật 100%.

Có 1 điều làm Lưu Dận cảm thấy kinh ngạc không thôi. Theo lý thuyết hôm qua hắn vẫn là một cái người thực vật hôn mê trong suốt 7 năm, dù cho hắn vừa mới thức tỉnh cũng không có khả năng xuống giường hoạt động. Mặc dù Lưu Dận không phải học y nhưng hắn vẫn là hiểu được những chuyện cơ bản này. Chuyện người thực vật có thể thức tỉnh đã là một cái kỳ tích. Nếu là người thực vật có thể lập tức đứng lên, cho dù đánh chết cũng sợ sẽ không có ai tin tưởng.

Mặc dù vẫn còn nghi hoặc nhưng trong hiện thực Lưu Dận đã đứng ở trên mặt đất, toàn thân không hề có cảm giác mềm yếu. Tương phản Lưu Dận cảm giác xương cốt trong cơ thể có sự đầy trướng và sung mãn, nói một cách đơn giản chính là toàn thân tràn đầy lực lượng. Kiếp trước Lưu Dận từng là quán quân giải luận võ cách đấu trong toàn quân đội. Chỉ có tinh anh mới có thể gia nhập đội đột kích Báo Tuyết, mà Lưu Dận càng là tinh anh trong tinh anh, nhưng khi đó Lưu Dận chưa từng có cảm giác được lực lượng của hắn mạnh mẽ như hôm nay. Hắn nắm lại nắm đấm, cánh tay hắn nổi lên cơ bắp cuồn cuộn làm hắn cảm thấy nếu như trước mắt có một con trâu, hắn tự tin có thể một quyền đánh chết nó.

Lưu Dận không rõ lực lượng trong thân thể hắn là từ đâu mà đến. Mặc dù chủ nhân bộ thân thể này thuở nhỏ tập võ nhưng cũng sẽ không cường hãn đến tình trạng như thế. Lưu Dận cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Kết hợp? Chẳng lẽ là lực lượng kết hợp? Trong đầu Lưu Dận đột nhiên lóe ra một cái ý niệm như vậy, mặc dù gần như hoang đường nhưng cũng là giải thích duy nhất có thể đưa ra trong hiện tại. Nếu ý nghĩ và ý thức đều có thể kết hợp, vậy tại sao lực lượng trong thân thể lại không được chứ? Chuyện quỷ dị nhất là hắn xuyên không thời gian còn có thể phát sinh thì những chuyện khác cũng liền chẳng có gì lạ.

Trong lòng Lưu Dận dâng lên một tia kích động, 1 người phải có sức mạnh thì mới có thể tự vệ trong loạn thế. Trong thời đại vũ khí lạnh, võ lực của một người mạnh hay yếu liền trực tiếp quyết định tỉ lệ sinh tồn của gã trên chiến trường. Trong thân thể của hắn có thể có được lực lượng của hai người chính là một loại sức mạnh nghịch thiên, điều này khiến lòng tin của Lưu Dận lập tức tăng cao chưa từng có.

- Thời đại Tam quốc, ta đến đây! Lịch sử chưa chắc đều đã là từ người mạnh viết, nếu ta đã tới đây, ta sẽ viết lại lịch sử về chính mình!

Trong lòng Lưu Dận âm thầm nói.

- Nô tỳ đáng chết, không biết đại vương đã tỉnh.

Thị nữ Cầm Nhi cùng một tên thị nữ khác quỳ sát trước mặt Lưu Dận, khuôn mặt cả hai nàng đều là vẻ kinh hoảng. Hai người thị nữ này phụng mệnh ở đây phục thị Lưu Dận. Thời điểm trời mờ sáng chính là thời điểm người buồn ngủ nhất, hai cái tỳ nữ liền ngủ say sưa. Khi hai nàng nghe được tiếng động liền giật mình tỉnh lại đã thấy Lưu Dận đã đứng dậy, hai nàng liền vội vàng tới thỉnh tội.

Lưu Dận không để ý chút nào nói:

- Không có việc gì, ta chỉ muốn đi một chút.

- Vậy nô tỳ cho đại vương thay quần áo.

Cầm Nhi vội vàng đi lấy quần áo cho Lưu Dận.

Lưu Dận không khỏi tức đen mặt. Kiếp trước Lưu Dận không có hưởng thụ qua đãi ngộ để người khác mặc quần áo, hiện tại lại để một cái cô nương trẻ tuổi cho hắn thay quần áo làm Lưu Dận rất là xấu hổ. Có điều mặc dù trước kia tại trên TV cũng đã thấy qua Hán phục nhưng nếu thật làm cho chính hắn đến mặc những trang phục này thì thật đúng là làm khó hắn.

Động tác của Cầm Nhi rất thành thạo, ngón tay nàng nhỏ nhắn linh xảo buộc lên mỗi một cây dây thắt lưng. Hán phục là không có cúc áo, áo nhẫm muốn tại từ phía bên phải che đậy, vạt phải chính là ký hiệu tượng trưng cho trang phục của dân tộc Hoa Hạ, nếu để phía bên trái thì sẽ bị nhầm là tiêu chí của đám người dã man kia.

Không khí trong viện rất tươi mát, bầu trời xanh thăm thẳm, mặt trời mới mọc là tươi đẹp như thế. Những cơn gió thổi tới có chút mang theo một hơi khí lạnh, Lưu Dận hít vào một hơi thật dài, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đều khoan khoái.

Không có ô nhiễm, không có sương mù, không khí nơi này thật tốt, mang theo mùi thơm ngát ngấm cả vào lòng người. Đây chính là lợi ích khi xuyên không đến nơi đây đi.

An Bình Vương phủ chiếm diện tích cực lớn, tòa nhà phòng ở nhiều vô số kể, lâu tạ đình đài san sát nối tiếp nhau. Nếu như không có người chỉ dẫn Lưu Dận đi dạo bước trong đó, hắn quả thật có thể bị lạc đường. Có điều Lưu Dận cũng chỉ là tùy tiện đi một chút, hai người thị nữ liền theo sau lưng hắn.

Mơ hồ nghe đến tiếng khóc truyền từ trong một gian phòng ở phía bên trái, Lưu Dận dừng bước, hỏi:

- Người nào đang khóc bên kia?

Sắc mặt Cầm nhi lập tức trắng bệch, nàng lí nhí không dám trả lời.

Lưu Dận bén nhạy cảm giác được nơi này nhất định là có nhiều bí ẩn, nếu nha hoàn đã không chịu nói, lấy tính cách của hắn khẳng định phải vào tìm tòi thực hư. Lưu Dận bước nhanh đi tới trước cửa, sau đó đẩy cửa vào.

Khi thấy Lưu Dận tiến đến, hai tên thị nữ ở trong phòng vội vàng hành lễ. Lưu Dận không để ý đến các nàng, ánh mắt hắn trực tiếp rơi vào người phụ nữ đang ngồi khóc sướt mướt ở đằng kia.

Bộ dáng người phụ nữ kia cũng cũng chỉ hơn hai mươi tuổi. Sợi tóc nàng tán loạn, ngũ quan cực kì tinh xảo, khuôn mặt gầy gò, tái nhợt không có chút máu. Con mắt nàng to tròn nhưng lại mang theo vẻ mê mang vô thần, trong ngực nàng đang ôm một cái gối. Khi nhìn thấy Lưu Dận tiến đến, nàng ngừng khóc khóc, bên trong ánh mắt lộ ra kinh hoàng, ôm thật chặc gối, tự lẩm bẩm:

- Thừa, ngươi đừng sợ... Nương ở đây... Không có người có thể ôm ngươi đi...

Cho dù Lưu Dận không phải bác sĩ cũng rất dễ dàng biết được người phụ nữ trước mắt có tinh thần không bình thường. Hắn có một cảm giác giống như đã từng quen biết người phụ nữ này, nhưng dù Lưu Dận liên tục cố gắng lại như cũ không nhớ ra được nàng là ai. Hắn ngồi xổm người xuống, muốn nhìn nàng rõ hơn.

Người phụ nữ kia cảm giác như có rắn độc đang tiến sát nàng, nàng gắt gao ôm gối, liên tục rúc về phía sau.

- Không được... Không được cướp con của ta... Không được…

- Ngươi tên là gì?

Lưu Dận cảm giác được nữ nhân này hẳn là có quan hệ với hắn.

- Nàng không có trả lời ngươi, để ta đến nói cho ngươi đi.

Một giọng nói mang theo vẻ bình tĩnh vang lên ở phía sau hắn.

Lưu Dận quay đầu lại trông thấy Mã vương phi đã đứng tại ngạch cửa. Bà mặc một bộ áo gấm thể hiện rõ sự ung dung hoa quý.

- Nương.

Lưu Dận cung cung kính kính hô một tiếng, trung quy trung củ thi cái lễ. Mặc dù Lưu Dận không nhớ rõ rất nhiều chuyện nhưng lễ nghi bình thường cùng lời nói lại nhớ kỹ rất rõ ràng. Có thể giải thích chính là bởi vì những vật này đều là ký ức cơ sở nhất trong tiềm thức.

Mã vương phi nở nụ cười xinh đẹp, mặt mũi bà tràn đầy cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc. Bà gật gật đầu với hắn sau đó đưa ánh mắt về phía người phụ nữ điên kia, thần sắc bà lại một lần nữa mang theo vẻ nghiêm túc.

- Nàng là Phó Nguyệt Hoa, cũng là vợ của ngươi.

Trong lòng Lưu Dận mãnh liệt chấn động, hắn thất thanh nói:

- Vợ của ta? Tại sao nàng lại biến thành dạng này?

Mã vương phi thở dài nói:

- Năm kia sau khi ngươi bị hôn mê, Nguyệt Hoa cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Sang đến năm thứ hai con của các ngươi bị bệnh chết yểu, từ ngày đó nàng liền điên rồi. Nàng tự giam mình ở bên trong cái phòng nhỏ này không hề đi ra ngoài nữa, nàng xem cái gối kia chính là Thừa nhi và không cho bất luận kẻ nào đụng vào nó.

Lưu Dận rất rõ ràng một việc, Phó Nguyệt Hoa là vợ của gã “Lưu Dận” kia, nàng không cùng hắn có bất kỳ cái gì tình cảm, nhưng người phụ nữ này thật là quá đáng thương. Nàng trải qua việc tang chồng mất con, sự đả kích này quá lớn đối với nàng làm tinh thần nàng sụp đổ, trở nên điên điên khùng khùng. Không hiểu sao tâm trạng Lưu Dận cảm thấy thật sự nặng nề.

- Không mời đại phu khám cho nàng sao?

Vừa nói xong. Lưu Dận liền cảm giác lời của hắn thật vô nghĩa. An Bình Vương phủ địa vị tôn quý, như thế nào lại mời không nổi đại phu? Hắn tranh thủ thời gian bổ sung nói:

- Không biết đại phu nói thế nào? Còn có thể hay không chữa khỏi?

Mã vương phi nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Thái y trong cung đều khám qua, thuốc cũng dùng qua không ít nhưng từ đầu đến cuối không có cái gì tốt đẹp...

Lưu Dận nghe bà nói xong liền im lặng. Loại bệnh về tinh thần coi như ở đời sau cũng không nhất định có thể chữa trị tốt, đừng nói đến việc lấy trình độ chữa bệnh thời Tam quốc muốn chữa trị tốt là một chuyện cực kỳ khó khăn, trừ phi có kỳ tích xuất hiện..

Mã vương phi nhìn thấy Lưu Dận mang theo vẻ chán nản, bà biết vợ chồng bọn họ tình cảm luôn luôn rất sâu đậm, trong lúc nhất thời cũng nói không ra cái gì để trấn an. Bà lôi kéo tay của hắn nói:

- Dận, những năm này thật khổ cho ngươi, ngươi yên tâm đi, nương nhất định sẽ đền bù ngươi.

Trở lại đại sảnh, điểm tâm đã chuẩn bị xong. Thói quen dùng bữa ở Tam quốc vẫn là một ngày hai bữa ăn, buổi sáng giờ Thìn dùng cơm gọi là triều thực, buổi chiều giờ Thân dùng cơm gọi là đút thực. Có thể nhìn ra được triều thực hôm nay là Mã vương phi tỉ mỉ chuẩn bị vì Lưu Dận. Có thể kể tên vài món trên bàn như tay gấu hầm, canh gà nấu linh chi, cháo tổ yến,…

Lưu Dận luôn luôn đối ăn uống không thế nào quá nghiêm khắc. Trong mắt hắn dù cho là sơn trân hải vị cũng chỉ là đồ ăn để lấp đầy bụng mà thôi. Nhưng mà có 1 thứ làm Lưu Dận căm thù đến tận xương tuỷ, đó chính là tư thế ngồi thời Tam quốc,.

Trung Hoa làm quốc gia lễ nghĩa, hành động đứng ngồi nói chuyện đều là có nghiên cứu. Đặc biệt là tầng lớp sĩ phu, từ nhỏ bọn họ đều muốn tiếp nhận nghiêm khắc giáo dục lễ nghi, nói cẩn thận làm cẩn thận, mọi thứ đều muốn đi theo con đường của người quân tử. Chỉ riêng cái này tư thế ngồi, hai đầu gối khép lại quỳ ở trên ghế, hai chân đặt ngang, cái mông ngồi ở bên trên gót chân, tư thế này gọi là ngồi quỳ. Đối với người chưa từng có ngồi quỳ chân như Lưu Dận, loại này tư thế ngồi không thể nghi ngờ là một loại dày vò, còn không có ngồi bao lâu hai chân hắn cũng đã bắt đầu tê dại.

Trong đáy lòng Lưu Dận tự an ủi bản thân, bao giờ quen thuộc thì sẽ tốt hơn. Đối với ngần ấy nho nhỏ khó khăn thật không tính là cái gì, đến đâu thì hay đến đó. Xem ra còn có thật nhiều thứ hắn cần phải làm quen để thích nghi cuộc sống này.

Lúc ăn cơm, Lưu Dận còn gặp được em trai Lưu Tập cùng em dâu Trương Thị.

Nguyên bản Lưu Tập được phong làm Võ Ấp Hầu, việc gã kế tục An Bình Vương tước vị diễn ra ở năm trước. Lúc trước Lưu Dận hôn mê bất tỉnh, các thái y đều nhất trí phán đoán hắn không có khả năng sống lại. Nước không thể một ngày không có vua (mặc dù cái này An Bình quốc còn không biết ở chân trời góc biển), thế là con trai Lưu Dận chưa đầy 1 tuổi Lưu Thừa liền kế thừa vương vị, nhưng một năm sau nó liền chết yểu, An Bình vương vị liền trống chỗ. Mãi cho đến năm trước, cũng chính là năm Cảnh Diệu thứ 4, Hậu chủ Lưu Thiện hạ chiếu nói:

- Cả ba đời An Bình Vương đều mất sớm, nước không có vua làm trẫm rất đau buồn. Nay cho Võ Ấp Hầu Lưu Tập kế thừa vương vị An Bình vương.

Mặc dù Lưu Tập kế tục An Bình Vương vương vị nhưng chủ nhân của An Bình vương phủ vẫn là Mã vương phi. Lưu Dận chỉ quan sát một chút liền biết được tám chín phần mười.

Bộ dáng Lưu Tập lúc nào cũng có vẻ khúm núm, ngay cả dũng khí đối mặt cùng Mã vương phi y đều không có. Y chỉ đơn giản cùng Lưu Dận chào hỏi một cái, liền ngồi thẫn thờ ở đằng kia, thần sắc có chút co quắp.

Cái này cũng trách không được Lưu Tập. Y mặc dù cũng là con trai của Lưu Lý nhưng y lại không phải con vợ cả, y là do một cái cơ thiếp sinh ra. Lúc trước chính là bởi vì sự phản đối của Mã vương phi nên việc Lưu Tập thừa kế tước vị An Bình Vương một mực kéo dài 4 năm, mà bây giờ anh trai – con của người vợ cả đã tỉnh lại, Lưu Tập tự nhiên hoảng loạn.

Quả nhiên, Mã vương phi ra miệng câu nói đầu tiên là:

- Bây giờ Dận nhi đã tỉnh lại, ngày mai ta liền tiến cung gặp mặt bệ hạ, khôi phục An Bình Vương vương vị cho hắn. Tập, ngươi không có ý kiến chứ?

Bạn đang đọc Tối Hậu Tam Quốc của Phong Chi Thanh Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tomkid
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.