Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người xuyên không bị hố hàng nhất

Phiên bản Dịch · 2322 chữ

Đối với một người mê Tam quốc như Lưu Dận mà nói, hắn nhớ rất rõ những sự kiện đặc biệt xảy ra trong thời đại này. Năm 263, nước Ngụy tổ chức 3 đường đại quân phạt Thục, trong đó có 1 đường do Đặng Ngải chỉ huy đã lén qua đường nhỏ Âm Bình đánh thẳng vào Thành Đô. Hậu chủ Lưu Thiện không đánh đã đầu hàng, nước Thục mất!

Thời kì Tam quốc là một trong những thời kì rực rỡ nhất trong lịch sử Trung Quốc nên việc nó bắt đầu và kết thúc vào năm nào luôn là vấn đề khiến mọi người tranh luận. Có ba loại thuyết pháp khác nhau nói về năm mở đầu của Tam quốc: năm 184, năm 190, hoặc năm 220. Đồng dạng đối với việc Tam quốc kết thúc tại năm nào cũng có ba loại thuyết pháp khác nhau: năm 263, năm 265 hoặc năm 280. Nhiều người chọn năm 265 khi nhà họ Tư Mã cướp ngôi nhà Ngụy lập nên nhà Tây Tấn đánh dấu sự kết thúc của Tam quốc. Cũng có rất nhiều người chọn năm 280 khi Tây Tấn diệt Ngô làm điểm kết thúc cho thời đại Tam quốc, vì sự kiện Ngô quốc bị tiêu diệt đã đánh dấu việc thế lực cuối cùng thuộc về Tam quốc tan thành mây khói. Nhưng không người nào có thể phủ nhận, năm 263 là năm cực kỳ đặc biết vì sau khi nước Thục diệt vong, cách cục thiên hạ liền từ thế chân vạc biến thành giằng co nam bắc, chân chính Tam quốc đã không còn tồn tại.

Lúc đầu Lưu Dận còn đắm chìm trong việc hắn là vương gia, hẳn là hắn có thể tận hưởng vinh hoa phú quý, chỉ khi hắn vừa mới bấm tay tính ra số năm hiện tại làm hắn cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo. Thật quá là khổ a, thật sự là khổ không thể tả! Vốn hắn cho rằng có thể ngồi hưởng cẩm y ngọc thực nhưng cái này phú quý lại sắp sửa biến mất vì nước Thục diệt vong. Làm hoàng tộc Thục Hán, vận mệnh của hắn chắc chắn là tù nhân, vong quốc nô lệ cùng đi theo hậu chủ Lưu Thiện - không, phải gọi hắn là An Lạc Tư công Lưu Thiện - đi Lạc Dương sống vui vẻ đến quên cả trời đất. Đối với vị này không đỡ nổi Lưu A Đẩu, trong lòng Lưu Dận chưa từng có như hôm nay sinh ra oán trách như vậy. Y dù gì cũng là con trai của anh hùng Lưu Bị, hổ phụ làm sao lại sinh ra như thế cái khuyển tử? Làm sao y lại đem Ba Sơn Thục Quốc mảnh này tốt đẹp giang sơn chắp tay dâng cho người khác?

Đương nhiên có thể đi Lạc Dương đã là lựa chọn tốt nhất khi mà ngay cả con trai trưởng của Lưu Thiện cũng là chết bên trong loạn quân. Khi đất nước diệt vong, chiến tranh loạn lạc hoành hành khắp nơi, cho dù ngươi có là con của vua thì cũng không ai bảo đảm ngươi có thể an toàn sống sót. Tổ chim bị phá làm sao trứng có thể an toàn. Có thể còn sống đi Lạc Dương "hưởng thụ" tù nhân sinh hoạt chỉ sợ là chuyện không hề dễ dàng.

Trong lòng Lưu Dận đang thầm chửi đậu xanh rau má. Hắn xuyên không không sớm một chút không muộn một tí lại xuyên không đúng vào thời kì cuối của Tam quốc, đã vậy hắn còn trở thành cháu của Lưu Thiện…Ông trời à, ông có hố hàng tôi thì cũng đừng hố ác đến như vậy chứ.

Nếu như có thể cho hắn mấy năm, có lẽ hắn sẽ còn cơ hội thay đổi được điều gì. Nhưng mà bây giờ đã là năm 263, nói không chừng đại quân của nước Ngụy đã bắt đầu hành động quân sự, Đặng Ngải đã lặng yên lẻn vào đường nhỏ Âm Bình mà không ai hay biết. Như vậy dù cho Lưu Dận có khả năng tiên tri đi nữa thì hắn có thể thay đổi được gì đây?

Mã vương phi nhìn xem Lưu Dận sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bà lo lắng nói:

- Dận, ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái? Nương sẽ phái người đi trong cung mời thái y tới khám cho ngươi.

Lưu Dận vội vàng lắc đầu, nói:

- Ta không sao. Nương, bên ngoài là tình huống gì? Có phải quân đội nước Ngụy đã đánh tới? Có phải Đặng Ngải đã binh lâm thành hạ rồi hay không?

Mã vương phi nghi hoặc mà nhìn hắn. Bà dùng mu bàn tay để ở trên trán của hắn. Hắn không có phát sốt nha, làm sao hắn lại nói chuyện mê sảng như vậy?

- Dận, ngươi yên tâm đi. Có Khương Đại tướng quân trấn thủ biên cương, nghịch Ngụy làm sao có thể đánh tới Thành Đô chứ. Mấy ngày trước đây Lũng Tây truyền đến tin tức, Khương Đại tướng quân đánh tan quân Ngụy tại Thao Dương vào năm trước. Lần này ông ta binh ra Kỳ Sơn, chúng ta liền có hi vọng khai cương thác thổ, xây lại kỳ công.

Lưu Dận nhẹ nhõm thở ra một hơi. Thật sự còn tốt, tình huống còn chưa tới bết bát nhất tình trạng. Trong trí nhớ của hắn, sự kiện ba đường đại quân của nước Ngụy bắt đầu phạt Thục dường như là xảy ra vào mùa thu. Hiện tại có lẽ còn là đầu mùa xuân, cách Thục quốc diệt vong còn có hơn nửa năm. Có điều nhìn xem khuôn mặt Mã vương phi nở nụ cười nhẹ nhõm, trong lòng Lưu Dận không khỏi âm thầm nổi lên một tia cười gượng. Hiện tại tất cả người Thục chỉ sợ không có ai biết họa mất nước sắp xảy ra, họ còn đắm chìm trong việc Khương Duy bắc phạt thắng được vài trận nhỏ, điều này thật sự là một cái lớn lao bi ai.

- Nương, ta mệt mỏi... Ta muốn nghỉ ngơi một chút...

Mặc dù Lưu Dận không còn đau đầu nhưng việc hai cái linh hồn va chạm với nhau để cho thể xác và tinh thần của hắn đều cảm thấy rất mệt mỏi. Hắn xác thực cần một quãng thời gian đến chỉnh lý một chút đầu mối.

Mặc dù Mã vương phi mười phần muốn cùng ở chung một chỗ với con trai, nhưng bà nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lưu Dận, bà vẫn là lui xuống. Bà còn phân phó nha hoàn cùng hạ nhân canh giữ ở ngoài phòng tùy thời hầu hạ, bất luận kẻ nào cũng không nên quấy nhiễu Lưu Dận nghỉ ngơi.

Bên ngoài trời đã đen kịt, trong bóng đêm không hề có một tiếng động nào phát ra trừ âm thanh “tư tư” của ngọn nến trong phòng.

Mặc dù Lưu Dận cực kỳ mệt mỏi nhưng hắn không có buồn ngủ. Nghĩ tới việc hắn ly kỳ xuyên qua hoàn cảnh lạ lẫm như thế này làm tâm trạng hắn không cách nào bình tĩnh. Làm thành viên của đội đột kích Báo Tuyết, hắn đã từng trải qua vô số lần chiến đấu từ đầm lầy tử vong, rừng rậm nguyên thủy cho đến sa mạc hoang mạc, bao nhiêu lần hắn cùng Tử Thần thoáng gặp qua nhưng hắn chưa từng có như hôm nay tâm trạng thấp thỏm cùng lo sợ nghi hoặc. Một lần nổ tung đem hắn đưa về đến 1800 năm trước, ở chỗ này hắn không có những chiến hữu vào sinh ra tử, không có khẩu súng hắn quen thuộc M95 assault rifle, điều hắn có duy nhất chính là một bộ não của thế kỷ 21.

Mặc dù ý nghĩ và ký ức đã hoàn toàn dung hợp với nhau, Lưu Dận cũng không còn cảm giác cơn đau đầu nhưng hắn vẫn cảm thấy đầu có chút nặng nề làm hắn không thoải mái. Lưu Dận yên lặng chỉnh hợp lấy những ký ức này, nguyên nhân bởi vì chủ nhân kiếp trước sọ não bị tổn thương, những ký ức này của gã hoàn toàn hóa thành mảnh vỡ. Có điều còn tốt, những thứ như là ngôn ngữ, chữ viết vẫn được bảo tồn hoàn hảo trong tầng sâu đại não. Cái này không thể nghi ngờ cho Lưu Dận của hiện tại thật lớn trợ giúp, nếu không cổ nhân đối thoại cùng chữ viết đối với hắn mà nói không khác gì thiên thư. Ngẫm lại những cái kia người xuyên đến cổ đại liền hoàn toàn dung nhập thời đại kia, bọn chúng sống như cá gặp nước vô cùng thoải mái chính là nói dối. Đem một cái người phương bắc đưa tới sống ở nơi vắng vẻ của phương nam, nếu như không có tiếng phổ thông giao lưu thì hoàn toàn chính là nước đổ đầu vịt, không cần nói cũng biết cực kỳ khó khắn, đừng nói chi là xuyên qua đến mấy ngàn năm trước.

Lưu Dận nhìn trong phòng xem xét, thật không hổ là An Bình Vương phủ. Giường làm bằng hoa cúc gỗ lê, bình phong thì làm từ gỗ tử đàn, màn trướng cùng gấm chăn đều là cao cấp nhất gấm Tứ Xuyên tạo thành tạo nên vẻ ung dung hoa quý, cổ kính cho căn phòng. Nếu là đem các đồ vật trong phòng này quay về hiện đại thì chỉ có những người không phú thì quý mới có thể hưởng dụng. Mũi Lưu Dận ngửi được một cỗ nhàn nhạt hương thơm, hẳn là trong phòng điểm quý báu hương liệu phát tán ra hương vị đi.

Đột nhiên, Lưu Dận có một loại cảm giác giống như giải thoát. Kiếp trước loại kia cuộc sống khẩn trương kịch liệt trong mưa bom bão đạn hoàn toàn kết thúc. Hết thảy kiếp trước đều bắt đầu trở nên mơ hồ, đều cùng hắn không còn nửa điểm dây dưa. Hiện tại hắn đã trở thành một người sống ở Tam quốc, một tôn thất hoàng thân của Thục Hán.

Nhưng dưới đại thế của thiên hạ, hắn lại có thể làm cái gì? Lưu Dận nhớ rõ ràng những năm cuối Thục Hán, Hậu chủ ngu ngốc vô năng, thái giám Hoàng Hạo chuyên quyền, quyền thần đấu đá lẫn nhau. Nước Thục xem như là bệnh nhân bệnh ung thư thời kỳ cuối. Hắn sống lại ở thời đại này, dù cho hắn là cháu của Lưu Thiện thì có thể làm thế nào?

Có lẽ đi theo Lưu Thiện đến Lạc Dương ngồi ăn rồi chờ chết cũng là một loại lựa chọn tốt. Người của gia tộc Tư Mã mặc dù xấu bụng nhưng đối với dân chúng cùng quan viên đầu hàng của hai nước Ngô Thục đãi ngộ cũng khá tốt, nên cũng khó trách Lưu Thiện tại Lạc Dương sẽ đại phát cảm khái:

- Ở đây rất vui. Tôi không còn nhớ gì đến đất Thục nữa.

Nhưng đến Lạc Dương, hắn liền thật có thể được hưởng tuổi thọ sao? Lưu Dận thế nhưng là nhớ kỹ, trong loạn Vĩnh Gia, con cháu của Lưu Thiện không có một ai có thể trốn thoát đồ đao của người Hồ.

Loạn Ngũ Hồ!

Lưu Dận nghĩ đến đây cái danh từ, khuôn mặt hắn liền đen. Ngũ Hồ loạn Hoa là thời kỳ dân tộc Trung Hoa hắc ám nhất khổ nhất khó khăn nhất, gần như ở biên giới mất nước diệt chủng. Trong 300 năm từ Ngụy Tấn đến Tùy Đường, dân tộc Trung Hoa một mực giãy dụa tại sinh tử tồn vong. Đối với đoạn lịch sử này, người trong nước ký ức rất là mơ hồ. Mọi người đối với thời đại Tam quốc anh hùng hào kiệt thuộc như lòng bàn tay nhưng không có nhiều người có thể nhớ rõ tên của mười sáu nước Ngũ Hồ. Có lẽ tại mọi người trong đáy lòng đều tận lực tránh đi đoạn này đen tối lịch sử.

Lưu Dận từng cảm thấy Ngũ Hồ thời đại là quá xa xôi, xa xôi đến nỗi không thể chạm đến. Thế nhưng bây giờ hắn lại chân chính cảm nhận được nguy cơ tồn tại của nó, thậm chí tại khi hắn còn sống sẽ còn đi kinh lịch dạng này kiếp nạn.

Không! Đã trời xanh an bài cho hắn xuyên qua ngàn năm đến đây, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình làm một cái phế vật ngồi ăn rồi chờ chết. Mặc dù hắn không có lực lượng mạnh mẽ nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lấy điều đó làm lý do cam chịu. Đi đến đâu thì hay đến đó, việc hắn sống lại tại loạn thế là hắn không cách nào lựa chọn, nhưng vận mệnh của hắn bất cứ lúc nào cũng phải nắm giữ trong tay hắn.

Lưu Dận cảm giác dòng máu trong người đang sôi trào. Trong người hắn chảy xuôi dòng máu của đại anh hùng Lưu Bị cùng cẩm y Mã Siêu, là dòng máu của anh hùng! Hắn tuyệt sẽ không như thế trầm luân, ít nhất hắn còn có một bộ não của thế kỷ 21. Cứu giang sơn xa tắc của nhà Hán, cứu Hoa Hạ dân tộc thoát khỏi đau thương chính là trách nhiệm hắn phải gánh vác.

Một thanh âm tại trong đầu Lưu Dận vang lên, ngưng trọng mà thâm trầm.

Người phạm vào Đại Hán thiên uy, xa đâu cũng giết!

Bạn đang đọc Tối Hậu Tam Quốc của Phong Chi Thanh Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tomkid
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.