Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Bình Vương phủ

Phiên bản Dịch · 2673 chữ

Dưới ánh nắng mặt trời, vàng sẽ bị tan chảy; còn khi hoàng hôn, mặt trời mang màu đỏ như màu của máu.

Cẩm quan thành như đắm chìm trong ánh chiều tà màu đỏ, những viên ngói lưu ly màu vàng sáng của Chương Vũ cung phản chiếu ánh hoàng hôn rực rỡ tạo nên một màu sắc chói lọi, và dải tường màu vàng khảm ngọc trắng như phát ra âm thanh sắc nét và tinh tế trong làn gió đêm.

Hoàng cung tráng lệ nằm ở chính giữa Cẩm Quan thành,

"Kim thành thạch quách, kiêm táp trung khu, ký lệ thả sùng, thực hào Thành Đô. Tịch nhị cửu chi thông môn, họa phương quỹ chi quảng đồ. Doanh tân cung vu sảng đặng, nghĩ thừa minh nhi khởi lư. Kết dương thành chi diên các, phi quan tạ hồ vân trung. Khai cao hiên dĩ lâm sơn, liệt khỉ song nhi khám giang. Nội tắc nghị điện tước đường, vũ nghĩa hổ uy, tuyên hóa chi thát, sùng lễ chi vi, hoa khuyết song mạc, trọng môn động khai, kim phô giao ánh, ngọc đề tương huy. Ngoại tắc quỹ trục bát đạt, lý khai đối xuất, bỉ ốc liên manh, thiên vũ vạn ốc."

(Lời người dịch: t xin phép để phần Hán Việt của bài thơ này, nó quá khó để dịch ra tiếng Việt T-T)

Các câu thơ này xuất từ bài “Thục Đô phú” của Tả Tư, chúng mang ý nghĩa ca ngợi vẻ hùng tráng của kinh đô nước Thục và vẻ đẹp huy hoàng của hoàng cung. Tả Tư có thể là cái tên lạ hoắc nhưng chắc hẳn là là mọi người đều biết câu thành ngữ nổi tiếng “Lạc Dương chỉ quý”. Tương truyền, khi Tả Tư viết xong “Tam Đô phú”, những người muốn xem tác phẩm của ông đến để sao chép lại, bởi vì người đến sao chép quá nhiều, giấy ở kinh thành Lạc Dương không đủ để cung cấp, trong lúc nhất thời giá giấy ở Lạc Dương tăng cao hơn bình thường 3, 4 lần. Tuy rằng nhờ bài “Tam Đô phú” mà vài năm sau không ai là không biết về Thục Đô, thế nhưng trong mắt của những con người sống ở Thành Đô, sự phồn hoa của cẩm quan thành đã khắc sâu vào tâm khảm của họ.

Từ hoàng cung đi về phía nam, ra Võ Nghi môn, đi về phía tây sẽ có 1 con hẻm nhỏ. Có hai tòa phủ đệ nằm trong con hẻm này, trong đó tòa phủ đệ nằm ở phía Tây chính là An Bình Vương phủ.

Ánh chiều tà xuyên thấu qua song cửa số chiếu rọi vào trong gian lò sưởi. Một người phụ nữ mặc áo gấm đứng lặng yên phía trước cửa sổ. Không hề có bất kỳ sự chuyển động, trong khoảng thời gian rất dài bà chỉ đứng nhìn chăm chú về phía mặt trời đang lặn xuống, trên khuôn mặt bà thể hiện đầy vẻ buồn bã.

- Phu nhân, tay của đại vương… tay của đại vương có nhúc nhích…

Đột nhiên ở sau lưng bà vang lên tiếng kêu nghẹn ngào của thị nữ làm phá vỡ sự tĩnh mịch của căn phòng.

Thân thể người phụ nữ run rẩy, trắng nõn gò má ửng hồng, bà quay người, vội vàng nói:

- Dận nhi…Dận nhi…

Một người thanh niên nằm ngửa trên giường, sắc mặt hắn trắng bệch không có chút máu, hai con mắt nhắm nghiền. Dù cho người phụ nữ mặc áo gấm kêu gào cỡ nào thì hắn vẫn nằm yên không nhúc nhích. Người phụ nữ khôi phục lại vẻ bình tĩnh, có lẽ bà đã trải qua quá nhiều thất vọng khiến bà không còn cảm xúc nữa. Bà nhẹ nhàng thở dài, quay đầu nói với người thị nữ:

- Cầm nhi, ngươi có phải hay không nhìn hoa mắt?

- Không có... Thái phu nhân, đại vương hắn... hắn có nhúc nhích mà…

Khuôn mặt của thị nữ tên Cầm nhi đỏ bừng lên, vội vàng biện bạch:

- Thái phu nhân mau nhìn, tay của đại vương lại chuyển động...

Người phụ nữ mặc áo gấm lúc này cũng thấy rõ ràng, người thanh niên nằm trên giường không những di chuyển tay mà mắt của hắn cũng từ từ mở ra. Bà không cách nào kiềm chế nỗi lòng, vui đến nỗi nước mắt tràn mi.

Cám ơn trời đất, Dận, cuối cùng ngươi đã tỉnh lại...

Trong mắt người thanh niên mang theo vẻ mở mịt cùng nghi hoặc.

- Đây là nơi nào? Ngươi là ai? Ta là ai?

Người phụ nữ mặc áo gấm lo lắng nói:

- Dận, ngươi cái gì đều không nhớ sao? Ta là mẫu thân ngươi, ngươi là Lưu Dận, đây là nhà của ngươi - An Bình Vương phủ.

- Lưu Dận? An Bình Vương phủ?

Người thanh niên tự lẩm bẩm, lúc này đầu của hắn rất đau, cái tên Lưu Dận này cực kỳ xa lạ với hắn. Không đúng, tên này không phải của hắn, tên hắn phải là… Không được, đầu hắn quá đau để suy nghĩ. Hắn cảm giác trong đầu mình có hai cái linh hồn, hai cái tư tưởng đang kết hợp với nhau, vô số mảnh vỡ ký ức như tuyết rơi đánh thẳng vào não làm đầu hắn như muốn nổ tung.

Nổ tung? Đúng rồi, chính là nổ tung! Thứ còn lại trong trí nhớ của hắn chính là một tiếng nổ động trời. Hắn còn nhớ rõ hắn là một người đặc công. Nhiệm vụ cuối cùng của hắn là giải cứu một số lượng lớn con tin từ một đám phần tử khủng bố tại một tòa nhà cao chọc trời. Hành động giải cứu diễn ra rất thuận lợi khi toàn bộ các tên khủng bố chỉ chống cự được một khoảng thời gian trước khi bị giết chết. Tuy nhiên vào thời điểm sơ tán con tin, trực giác của hắn phát hiện một điểm bất thường. Hắn nhanh chóng tiến lại gần một người thiếu nữ và xé toạc áo của nàng. Hành động của hắn làm kinh ngạc tất cả mọi người, có người định tiến lên ngăn cản hắn nhưng rất nhanh mọi người đều bị thứ ở trên người thiếu nữ hấp dẫn sự chú ý của họ. Thứ gì trên người nàng có thể hấp dẫn mọi người đến vậy? Là cơ thể nàng ư? Không hề có chuyện đó. Chỉ thấy trên người nàng cột một cái gói có kích thước khá to, ở phía ngoài là một bảng điện tử đang giảm từ bốn, ba,…Đến lúc này thì không người nào không biết trên người nàng cột một quả bom C4 – đây là bom có sức phá hoại kinh người, nó đủ sức san bằng cả tầng lầu mọi người đang ở đây. Thiếu nữ nhếch miệng cười nhạo, lần hành động này của ả coi như thành công khi có thể kéo tất cả người ở đây chết cùng ả. Lúc này người phản ứng nhanh nhất chính là hắn. Không có thời gian cho hắn suy nghĩ hay do dự, hắn chỉ dùng 0.1 giây liền làm ra quyết định ngay. Hắn đem thiếu nữ bế lên sau đó chạy cực kỳ nhanh về ban công rồi phóng người nhảy xuống! Bùm! Sau một tiếng nổ tung kịch liệt, ý thức của hắn nhanh chóng biến mất. Hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy chính là bầu trời xanh thăm thẳm, tính mạng của hắn đã dung nhập vào mảnh xanh biếc này.

Nhưng tại sao hắn lại không chết? Điều này không thể nào xảy ra. Làm một người đặc công, hắn hiểu rất rõ ràng uy lực của C4, sau tiếng nổ đó chỉ sợ là ngay cả tro cốt của hắn cũng không còn tồn tại để rơi xuống đất. Nếu như vậy chuyện đang diễn ra trước mắt hắn thì phải giải thích thế nào?

Sự kết hợp các mãnh vỡ ký ức cuối cùng cũng dừng lại. Hắn kinh ngạc phát hiện những mảnh vỡ ký ức này hoàn toàn đến từ linh hồn của một người khác, nói cách khác, hiện tại trong não của hắn tồn tại ý thức của hai người. Tuy nhiên những mảnh vỡ ký ức này cũng không hoàn chỉnh nên dù hai linh hồn đã hòa thành một thể, hắn vẫn không cách nào khống chế đồ vật bên trong đầu hắn.

Cuối cùng, tại người phụ nữ mặc áo gấm vừa khóc vừa kể lể, hắn đã rõ ràng mọi chuyện. Lưu Dận – Cái tên này chính là thân phận mới của hắn. Dù hắn có nguyện ý hay không thì hắn vẫn phải tiếp tục kế thừa cái thân phận này. Hắn cũng minh bạch một chuyện là hắn đã xuyên không từ thế kỷ 21 xuyên qua đến thế kỷ 3 của thời đại Tam quốc, cụ thể là ở Thục Hán. Người phụ nữ mặc áo gấm trước mắt chính là mẫu thân của hắn - Mã Thị. Bà là thê tử của cố An Bình Vương Lưu Lý và cũng là con gái của cố Phiêu Kỵ tướng quân Mã Siêu. Hắn – chính xác phải gọi là Lưu Dận – con trai của Mã vương phi, trong một sự cố ngoài ý muốn vào 7 năm trước gã bị té hôn mê bất tỉnh rồi biến thành người thực vật. Linh hồn của hắn xuyên qua ngàn năm, cuối cùng nhập vào thân xác của Lưu Dận. Những mảnh vỡ ký ức hắn thấy trong đầu chính là ký ức của Lưu Dận, nhưng tiếc là do đầu óc hắn nhận lấy cực lớn tổn thương nên những ký ức này trở nên tàn khuyết, không còn đầy đủ.

Kiếp trước Lưu Dận thích nhất chính là Tam quốc, hắn cũng chơi qua rất nhiều trò chơi về Tam quốc. Những vị anh hùng, mưu thần, danh tướng xuất hiện trong thời đại này hắn thuộc như lòng bàn tay, trong đó hắn sùng bái nhất chính là Triệu Vân, Mã Siêu, và Gia Cát Lượng. Hắn cũng hay đọc những tiểu thuyết xuyên không về Tam quốc, nhìn nam chính cưỡi ngựa tung hoành Hán mạt rong ruổi Tam quốc, thu danh tướng ôm mỹ nữ tận hưởng phong lưu cuộc sống làm hắn nhiệt huyết sôi trào. Hắn cũng thường tưởng tượng nếu như mình xuyên không về Tam quốc sẽ làm như thế này thế kia vân vân…thế nhưng hắn biết đó chỉ là truyện YY mà thôi. Đối với một người từ nhỏ đã tin theo chủ nghĩa duy vật như hắn thì hắn không tin đó là sự thật.

Nhưng sự tình ở thế gian này rất kỳ diệu, càng là ngươi không tin sự tình, nó liền càng sẽ phát sinh ở trên người của ngươi. Lưu Dận đã thật sự xuyên không rồi, mà hắn lại xuyên qua đến hắn tha thiết nhất giấc mơ: thời đại Tam quốc. Thế nhưng vẫn là phát sinh một điểm nho nhỏ sai lầm so với thứ mà Lưu Dận mong muốn. An Bình Vương Lưu lý là con trai thứ ba của Lưu Bị, thế nhưng ngay cả ông ta đều đã qua đời rồi! Điều này chứng tỏ thời đại của tam đại hùng chủ, ngũ hổ thượng tướng chỉ sợ cũng đã sớm kết thúc.

Lưu Dận lập tức cảm giác thật sự mệt mỏi. Xem ra hắn đã xuyên không đến thời kì cuối Tam quốc, chắc chắn là sẽ không gặp được các nhân vật mà hắn sùng bái như anh hùng Trường Bản Triệu Tử Long, ngọc thụ lâm phong Cẩm Mã Siêu, trí tuệ như yêu tinh Gia Cát Lượng. Đây đúng là một sự tiếc nuối rất lớn với hắn. Nhưng hắn cũng nhanh chóng cảm thấy vui vẻ bởi vì hắn còn sống, đối với hắn mà nói còn sống chính là một loại thắng lợi.

Lưu Dận có hối hận về hành động của hắn? Tuyệt đối sẽ không! Nếu như đảo ngược thời gian, đồng dạng muốn hắn làm ra lựa chọn, hắn y nguyên sẽ nghĩa vô phản cố nhảy xuống ban công. Vào thời khắc hắn mặc vào đồng phục cảnh sát và tuyên thệ, lợi ích của tổ quốc cùng nhân dân liền cao hơn tất cả. Mặc dù đây là một cái thời đại coi trọng vật chất nhưng y nguyên không thiếu hụt những con người có tấm lòng nhiệt huyết cùng chân thành. Ngay lúc đó, hắn suy nghĩ rất đơn giản rằng hi sinh chính mình một cái dù sao vẫn tốt hơn hi sinh một đám người, huống chi những người này tất cả đều là dân chúng vô tội lương thiện cùng các đồng đội từng cùng nhau vào sinh ra tử. Đây là lựa chọn duy nhất đối với hắn.

Bất quá trời cao đối với hắn rất tốt, không những không để cho hắn hi sinh mà còn để hắn hồn xuyên vào người An Bình Vương Lưu Dận. Lưu Dận dù sao cũng là cái vương gia, so với việc tùy tiện xuyên vào thân con chó con mèo thì không biết phải mạnh hơn gấp bao nhiêu lần. Cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, xem ra là chạy không thoát bàn tay của hắn.

- Nương, hiện tại là năm nào rồi?

Gọi một người phụ nữ xa lạ là “mẹ” làm Lưu Dận cảm thấy có chút không quen. Bất quá hắn ở trong lòng vẫn âm thầm tự khuyên bảo bản thân đến đâu thì hay đến đó. Nếu hắn muốn ở thời đại này sinh tồn thì hắn nhất định phải dung nhập thời đại này. Mặc dù Lưu Dận đại khái đánh giá ra đây là Tam quốc hậu kỳ nhưng cụ thể đây là năm nào thì hắn đúng là thật không rõ ràng.

Khuôn mặt Mã vương phi thể hiện rõ sự vui sướng. Điều này không thể trách bà, bà ròng rã đợi hắn tỉnh lại trong suốt 7 năm, cuối cùng vẫn là trời cao có mắt.

- Dận, ngươi hôn mê thời gian lâu như vậy, tự nhiên không biết hiện tại là năm nào, năm nay là năm Cảnh Diệu thứ 6.

- Năm Cảnh diệu thứ 6?

Lưu Dận lầm bầm một tiếng, cách gọi năm theo tên này thật là khó chịu. Mặc dù hắn đối với Tam quốc rất quen thuộc nhưng cũng còn lâu mới quen thuộc đến việc tùy tiện nói tên chữ của năm gì đó liền có thể biết nó là Công Nguyên năm nào, dù sao hắn không phải là sinh viên hệ lịch sử. Nhưng hắn lại không có cách nào hỏi, nếu quả thật muốn hỏi hiện tại là Công Nguyên năm thứ mấy thì Mã vương phi nhất định sẽ không hiểu. Xem ra hắn phải suy nghĩ cách khác. Lưu Dận đầu óc cũng không đần, hắn linh cơ khẽ động, đã suy nghĩ ra cái biện pháp tốt.

- Nương, Gia Cát thừa tướng qua đời đã bao nhiêu năm?

- Dận, ngươi như thế nào vô duyên vô cớ hỏi cái này?

Mã vương phi mặc dù rất kỳ quái nhưng vẫn là kiên nhẫn trả lời:

- Gia Cát thừa tướng là qua đời vào năm Kiến Hưng thứ 12, tính ra đã có 29 năm.

Lưu Dận có chút vui vẻ vì phương pháp của hắn, trong lúc bất động thanh sắc hắn liền biết được đáp án. Gia Cát Lượng qua đời ở năm 234 sau công nguyên (SCN), cộng thêm 29 năm, năm nay không phải liền là năm 263 SCN sao?

Năm 263! Sắc mặt Lưu Dận đột nhiên biến đổi, mẹ nó, thật là bị hố hàng nha!

Bạn đang đọc Tối Hậu Tam Quốc của Phong Chi Thanh Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tomkid
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.