Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tướng đoản mệnh

Phiên bản Dịch · 1515 chữ

Bố tôi đưa mũ bảo hiểm cho tôi đội, rồi lái xe máy chở tôi đi về phía huyện.

Nơi ở trước đây của Lâm Bán Tiên là ở trấn Thanh Hoa, theo ý của bố, hai bố con tôi sẽ đến huyện rút tiền trước, sau đó mua một ít quà cáp, rồi đến nơi ở của Lâm Bán Tiên chờ đợi.

Rút năm vạn tệ xong, bố đưa tiền cho tôi.

Tôi cất tiền vào hộp giấy mà mẹ đã chuẩn bị sẵn.

Nghĩ đến điều gì đó, tôi nói với bố: "Bố, con muốn mua một ít đồ để đốt cho Lộ Lộ."

Tối qua nhìn thấy Lộ Lộ, tôi phát hiện quần áo cô ấy mặc rất mỏng manh, nếu ma quỷ cũng sợ lạnh, vậy thì cô ấy lạnh lắm.

"May mà con nhớ chuyện này, nếu không bố quên mất, lát nữa đi mua quà cáp thì mua luôn."

Sau khi mua đồ xong, bố chở tôi đi ăn KFC.

Vào thời điểm đó, đối với tôi, KFC là một thứ gì đó rất xa xỉ.

Chín giờ rưỡi, bốchở tôi đến nơi ở của Lâm Bán Tiên.

Nhìn nơi ở vắng vẻ của Lâm Bán Tiên, bố tôi cảm thán: "Thật là người đi trà nguội, trước đây lúc Lâm Bán Tiên còn sống, nơi này lúc nào cũng nhộn nhịp."

"Ai mà ngờ được, Lâm Bán Tiên nổi tiếng lẫy lừng như vậy mà lại bị húc chết."

Tôi ngẩng đầu nhìn bố, không khỏi thở dài: "Đúng vậy bố, người tốt thật sự không sống thọ."

Thấy tôi thở dài, bố tôi không hài lòng: "Đừng có lúc nào cũng ỉ ôi than thở như mẹ con."

"Còn một chuyện nữa bố phải hỏi con, lát nữa gặp sư đệ của bác Lâm con định làm thế nào?"

Tôi gãi đầu: "Thì chào chú ấy ạ."

Ba tôi xua tay: "Sai!"

Tôi khó hiểu: "Vậy con phải chào thế nào?"

"Khóc!" Ba tôi nghiêm túc nói.

"Hả!" Mắt tôi tối sầm lại, "Khóc cái gì?"

Ba tôi dùng ngón tay điểm nhẹ lên trán tôi: "Con bé ngốc này, còn có thể khóc cái gì nữa!"

"Con thường xuyên xem mấy chương trình ca hát, mấy cái chiêu trò đó con không biết à?"

Tôi càng thêm khó hiểu gãi đầu.

Bố tôi bất lực: "Thật là ngốc."

"Con xem mấy thí sinh tham gia chương trình ca hát, họ lên sân khấu thường nói gì?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi chợt hiểu ra, vỗ tay: "Bố, con hiểu rồi!"

Vẻ mặt tôi lập tức trở nên đáng thương tội nghiệp.

"Chào đại sư, con là Triệu Giai Nghi đến từ thôn Lưu Gia, trấn Thanh Hoa, năm nay con mười bốn tuổi."

"Con là trẻ mồ côi, con..."

"Dừng dừng dừng! Con gái, con là trẻ mồ côi, vậy bố là ma à! Con đá bố xuống âm phủ rồi à?"

"Ý của bố là, con phải giả nghèo giả khổ! Chứ không phải khóc lóc kể lể ba mẹ con chết!!"

"Một đứa trẻ xinh xắn đáng yêu như con mà khóc lóc thảm thiết, người ta nhìn thấy con đáng thương như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ lấy nhiều tiền."

"Vậy là chúng ta tiết kiệm được tiền rồi còn gì?"

"Số tiền tiết kiệm được, có thể mua cho bố một chiếc xe máy mới."

"Sau này bố chở con đi học, bạn bè con nhìn thấy, đẳng cấp của con có phải là tăng vọt lên không, con cũng có mặt mũi trước mặt bạn bè."

"Biết đâu khóc hay quá, người ta thấy con đáng thương, còn cho con thêm tiền nữa."

"Số tiền được cho thêm đó, có thể mua cho bố một đôi giày da."

Tôi xuýt xoa, giơ ngón tay cái lên, quả nhiên là bố tôi.

Tôi cẩn thận suy nghĩ, nhưng vẫn không nghĩ ra được lời lẽ nào để giả nghèo giả khổ.

"Bố ơi, vậy bố nghĩ giúp con mấy câu để con khóc đi."

Bố tôi trợn mắt: "Bố học hết tiểu học, con học hết sơ trung, con là học sinh cấp hai mà nghĩ không ra, con bảo học sinh tiểu học nghĩ hộ à?"

Nhìn bộ dạng lo lắng của tôi, bố tôi thở dài: "Nếu thật sự có thể khóc lóc mà đỡ được khoản tiền này, vậy con cứ khóc bố chết đi."

Tôi gãi đầu gãi tai, trong lòng cố gắng nghĩ lời thoại.

Tôi thật sự muốn tiết kiệm tiền cho ba mẹ, dù chỉ là vài trăm tệ cũng được, tiền tiết kiệm được có thể mua cho ba mẹ một bộ quần áo mới.

Nghĩ ngợi nửa tiếng đồng hồ, bố tôi huých khuỷu tay vào tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn bố, bố tôi chỉ vào hai người phía trước, nói với tôi: "Cao khoảng mét sáu, má trái có nốt ruồi đen, chính là hắn, mau đi theo bố con!"

Bố tôi xách theo quà cáp rảo bước tiến về phía trước.

Tôi cũng vội vàng đứng dậy, trong lòng có chút căng thẳng, miệng lẩm nhẩm những lời đã nghĩ.

Phía trước có hai người đi tới, một người đàn ông trung niên, một đứa trẻ tám chín tuổi.

Người đàn ông trung niên không cao, chỉ khoảng mét sáu, dáng người gầy gò, nhìn từ góc độ của tôi, giống như một cây tre còi cọc.

Càng lúc càng đến gần, tôi cắn răng, véo mạnh vào đùi mình, đau đến mức nước mắt trào ra.

Chạy nhanh về phía trước, chạy đến trước mặt người đàn ông trung niên, vội vàng ôm lấy chân ông ta rồi gào khóc!

"Chú Hai! Giai Nghi nhớ chú Hai lắm!"

Người đàn ông trung niên vẻ mặt khó hiểu, nhìn tôi và bố tôi.

Bố tôi ngồi xổm xuống, kéo tay tôi: "Con gái, con nhận nhầm người rồi, đây không phải chú Hai của con."

Bố tôi áy náy nói với người đàn ông trung niên: "Xin lỗi anh, chú Hai của con bé từ nhỏ đã rất tốt với nó."

"Vài tháng trước, chú ấy qua đời, con bé đau lòng lắm, hôm nay nhìn thấy anh, liền nhầm anh là chú Hai của nó."

"Bố ơi, ông ấy chính là chú Hai! Bố xem ông ấy nghiêm mặt trông giống chưa."

Người đàn ông trung niên gượng cười.

"Ôi chao bố ơi, chú ấy cười lên càng giống!"

Bố tôi lùi lại một bước, đánh giá người đàn ông trung niên từ trên xuống dưới, "Ôi chao!"

"Chẳng trách con bé lại nhận nhầm, bạn hiền, cậu trông giống em trai tôi quá!"

Nói xong, bố tôi bắt đầu đi vòng quanh người đàn ông trung niên, vừa đi vừa đánh giá.

"Giống! Thật sự quá giống!"

Bố tôi đưa tay quẹt khóe mắt, áy náy nói: "Xin lỗi bạn hiền, nhìn thấy cậu, tôi lại nhớ đến em trai mình, nhất thời xúc động."

Người đàn ông trung niên vội vàng xua tay: "Không sao, không sao."

Ông ta quay đầu nhìn đứa trẻ phía sau, rồi tiếp tục bước đi.

Bố tôi vội vàng nói: "Bạn hiền, Lâm Bán Tiên đã qua đời rồi, nếu cậu muốn tìm ông ấy trừ tà, bây giờ đã muộn rồi."

"Haiz, nói đến Lâm Bán Tiên thật sự là đáng thương, chết đi cũng không có tiền an táng, tôi và mấy người đồng hương phải góp tiền mua quan tài chôn cất cho ông ấy."

"Nhưng mà Lâm Bán Tiên thật sự là người tốt, giúp người trừ tà, chỉ cần một bữa cơm, không lấy một đồng tiền nào."

"Nhân phẩm như vậy, tôi có bái phục cũng không bằng, đáng tiếc trời ghen tài."

Tôi đứng bên cạnh chớp chớp mắt, trong lòng có chút mơ hồ, không biết bố tôi rốt cuộc muốn làm gì.

Người đàn ông trung niên có vẻ mặt đau buồn, quay người cúi đầu thật sâu trước bố tôi.

"Cảm ơn bạn hiền đã an táng cho sư huynh của tôi!"

Bố tôi lùi lại hai bước: "Hả! Cậu là sư đệ của Lâm Bán Tiên?"

Tôi sững sờ, không ngờ bố tôi lại có khả năng diễn xuất như vậy.

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Ừm đúng vậy, tôi tên là Trịnh Thanh Thủy, là sư huynh đệ đồng môn với Lâm Bán Tiên, hôm nay đến đây là để nhận tro cốt của sư huynh mang về Giang Thành an táng."

Bố tôi mặt đỏ bừng, kích động định quỳ xuống đất.

Nhưng chưa kịp quỳ, đã bị Trịnh Thanh Thủy đỡ lấy.

"Cầu xin ân nhân cứu mạng, cứu mạng!"

"Con gái tôi bị âm quỷ quấn thân, tối hôm qua tôi và vợ tôi suýt chút nữa bị âm quỷ bóp chết, hôm nay ân nhân đến trấn Thanh Hoa, nhà họ Triệu chúng tôi được cứu rồi."

Tôi cũng vội vàng quỳ xuống đất, nức nở: "Cầu xin chú Hai cứu mạng."

Bạn đang đọc Tôi Dám Bắt Ma Đấy (Bản Dịch) của Thái Bao Tử Bất Thái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.