Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đừng sợ, em có tuyệt chiêu

Phiên bản Dịch · 1067 chữ

Đang kể say sưa, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hình như bị thứ gì đó đang nhìn chằm chằm, lông tơ trên tay và cánh tay tôi đều dựng đứng cả lên.

Tôi còn tưởng là ba tôi và Trịnh đại sư đã quay lại, liền nhìn theo hướng đó.

Không ngờ lại phát hiện, hướng đó chính là hướng của La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ.

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, ôi cảm thấy hai cái xác đó đang đến gần tôi và Dương Lâm hơn.

Tôi vội vàng nói cho Dương Lâm biết phát hiện này, "Em trai à, em có thấy hai cái xác này đang đến gần chúng ta không?"

Dương Lâm đang nghe say sưa, nghe tôi nói câu này, liền nhìn về phía hai cái xác.

Cậu ấy quan sát khoảng ba, bốn giây, rồi thu hồi ánh mắt: "Chắc là chị bị ảo giác thôi, đá đè chân hai cái xác đó vẫn còn nguyên mà."

"Nếu họ có thể cử động được thì đã thành cương thi rồi, chắc chắn sẽ nhảy ra khỏi chỗ đống đá kia."

"Hơn nữa, sư phụ em đã dán bùa định thi dưới chân họ, có thể giữ cố định thi thể."

Tôi gãi gãi đầu, thầm nghĩ cũng đúng.

Đá đè chân La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ vẫn còn nguyên đó.

Nhưng không biết tại sao, trong lòng tôi vẫn cảm thấy bất an.

Cố lấy can đảm bước lên phía trước một bước, cũng không dám đi nhiều, đồng thời cẩn thận đưa tay ra, để Dương Lâm nắm lấy cổ tay tôi.

Nếu có gì bất trắc, Dương Lâm còn có thể kéo tôi lại.

Nhìn dáng vẻ thận trọng của tôi, Dương Lâm bật cười.

"Sẽ không có chuyện gì đâu chị Giai Nghi."

"Người chết đuối phần lớn đều là người biết bơi, em có hiểu ý chị nói không?" Tôi nghiêm túc nói.

Nghe vậy, Dương Lâm cũng trở nên nghiêm túc, nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Lý do tôi bước tới một bước là muốn nhìn rõ hơn.

Phần eo của hai thi thể này đều bị một cành cây hình chữ Y đè lên.

Tôi nhớ lúc Trịnh đại sư dùng cành cây đè lên đã dùng lực rất mạnh, hai cành cây cắm rất sâu.

Nếu thi thể của La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ thực sự di chuyển, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Nhón chân lên, khi ánh đèn pin chiếu tới.

Khi ánh sáng đèn pin chiếu vào lớp đất bùn phía trước, tôi lập tức cảm thấy một nỗi sợ hãi và bất an.

Phía sau hai cái xác thật sự đã để lại hai cái lỗ.

Nhìn kỹ hơn, cành cây ở đầu bên kia chỉ còn dính một chút đất bùn, rõ ràng đã bị nhổ ra rồi.

Trời ơi đất hỡi, hai cái xác thật sự đã di chuyển.

"Thế nào rồi chị Giai Nghi?" Dương Lâm hỏi tôi.

Tôi im lặng lùi về bên cạnh Dương Lâm, nói: "Chị nhìn nhầm rồi."

Ngón tay tôi nhanh chóng viết hai chữ lên lòng bàn tay Dương Lâm: "Động rồi."

Vì xác của La Khánh và Tiền Tuyết Huệ đang lén lút tiến gần về phía chúng tôi.

Điều đó có nghĩa là, hai cái xác này không thể nhảy đến trước mặt chúng tôi một cách đột ngột được.

Hoặc là hai cái xác này kiêng kỵ điều gì đó, cho nên mới lựa chọn cách thức lén lút, muốn bất ngờ tấn công chúng tôi.

Sắc mặt Dương Lâm hơi thay đổi, sau đó nháy mắt với tôi, cười ha ha.

"Vừa rồi em đã bảo chị Giai Nghi yên tâm rồi mà, bản lĩnh của sư phụ em lợi hại như vậy, làm sao họ có thể có phản ứng được chứ."

Dương Lâm vừa nói vừa đưa tay kia ra.

Tôi hiểu ý, vội vàng đưa tay trái ra.

Tay trái tôi nắm lấy tay Dương Lâm, trong lòng bàn tay trái của cậu ấy có một lá bùa, tôi nắm lấy lá bùa đó.

"Chị Giai Nghi, đây là bùa trấn tà, nếu có nguy hiểm gì, chị hãy hô to: Thiên khai địa thái, âm dương cửu trùng, thanh tà trừ ác, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh! Trấn!"

"Phải hô thật khí thế, như vậy mới có hiệu quả."

Dương Lâm nghiêm túc nói với tôi.

Tôi cất lá bùa đi, trong lòng vô cùng căng thẳng.

Nhìn dáng vẻ căng thẳng của tôi, Dương Lâm vỗ vai tôi, tự tin nói: "Chị yên tâm, bản lĩnh của em lợi hại lắm, hơn nữa em còn có tuyệt chiêu nữa."

Dương Lâm vừa dứt lời, tôi phát hiện hai cái xác kia rõ ràng lại tiến gần thêm.

Tôi liếc mắt ra hiệu cho Dương Lâm, trong lòng thầm nghĩ mau thi triển tuyệt chiêu đi.

Dương Lâm nắm tay tôi, nghiêm túc nói: "Chị Giai Nghi, chị chuẩn bị xong chưa?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Lâm, trong lòng tôi không khỏi có chút mong đợi, tò mò không biết tuyệt chiêu của Dương Lâm là gì.

Đột nhiên cảm thấy cổ tay bị Dương Lâm dùng sức kéo một cái, cậu ấy nhanh chóng xoay người, động tác vô cùng uyển chuyển liền mạch, không luyện tập ngàn vạn lần thì không thể nào làm được như vậy.

"Má ơi!! Sư phụ cứu con với!"

Trong lòng tôi cũng thầm chửi một tiếng, thì ra đây chính là tuyệt chiêu mà cậu nói đấy hả.

Dương Lâm kéo tôi chạy nhanh về hướng Trịnh Thanh Thủy.

Ngay lúc chúng tôi vừa chạy, La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ lập tức động đậy, nhảy dựng lên đuổi theo chúng tôi.

Trong miệng bọn họ phát ra tiếng "Hơ... hơ...", âm thanh nghe rất quái dị.

Tốc độ nhảy của La Khánh và Tiền Tuyết Tuệ rất nhanh, nhưng khoảng cách mỗi bước nhảy lại rất gần, mỗi lần nhảy xuống chỉ có thể nhảy được khoảng 0,3 mét.

Tuy nhiên không thể coi thường tốc độ nhảy của hai con cương thi này, cái mông như được gắn động cơ điện, mỗi lần nhảy xuống là lại lắc lư dữ dội.

Bạn đang đọc Tôi Dám Bắt Ma Đấy (Bản Dịch) của Thái Bao Tử Bất Thái
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.