Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Không Có Dị Năng

Phiên bản Dịch · 1334 chữ

“Vẫn còn biết đường về nhà à!”

“Nửa năm không chịu liên lạc, không một cú điện thoại.”

“Sao không c.hết ở ngoài luôn đi, còn về làm gì! Hay lại ngươi chạy tới chỗ Thí luyện nữa hả!”

“Làm gì có.” Lý Trường An vội vàng giải thích:

“Ta chỉ đi làm công việc sửa đường thôi. Ở đó không dùng điện thoại được.”

“Ta không có đi tới điểm Thí luyện.”

Hoàng Thịnh Liễu chống nạnh nhường chỗ cho hắn vào và tiếp tục mắng:

“Còn đứng ở cửa làm gì! Để hàng xóm cười vào mặt gia đình ta à, vào nhà nhanh lên!”

Khi Lý Trường An bước vào nhà, bà giơ tay ra:

“Việc đã làm thì… tiền sinh hoạt đâu? Một năm một vạn tệ, không khó với ngươi đúng không!”

Lý Trường An khổ sở từ từ cho tay vào túi, hắn chỉ có thể cẩn thận lấy ra hai ngàn tệ và đưa cho mẹ:

“Mẹ, ta vẫn chưa nhận được tiền lương. Hiện tại con chỉ có từng này, mẹ cầm tạm trước.”

“Nửa năm không về nhà, chỉ mang về hai ngàn tệ? Mày nghĩ nhà này không cần trả tiền nước, tiền điện chắc?” Hoàng Thịnh Liễu không tự giác tăng giọng.

“Nhà này dựa vào tao và em gái mày gánh vác. Cả năm trời chẳng thấy mặt mày đâu, giờ vác xác về chỉ mang có hai ngàn tệ, vậy thì đừng về nữa! Lần sau tao sẽ cho thuê phòng của mày làm chỗ chứa đồ cho người ta. Mày giống y như cha mày, một đời không bao giờ quay về!”

Lý Trường An chỉ cười khổ, bước về phòng mình.

Từ phía sau, giọng mẹ anh tiếp tục vọng tới:

“Chắc ngươi ăn no ngoài kia rồi, từ giờ khỏi cần giữ phần cho ngươi nữa. Cơm canh trong nồi chắc cũng đổ hết đi thôi!”

“Mẹ, ta mệt rồi, để ta nghỉ một lát rồi sẽ ăn ngay.”

Lý Trường An bất đắc dĩ đóng cửa lại.

Khi nghe thấy mẹ đã về phòng, hắn mới nằm vật xuống giường.

Suốt nửa năm chạy trốn và chiến đấu không một ngày nào được yên bình.

Ở nơi đó, chỉ có một người được sống sót cuối cùng, cái chết đến dễ dàng hơn cả việc ăn uống.

Lý Trường An nhắm mắt lại.

“Ta sẽ thức tỉnh dị năng. Lần tới, ta nhất định sẽ chiến thắng trong thử thách!”

Hắn lẩm bẩm vài lần trước khi chìm vào giấc ngủ sâu.

Hắn không hề nhận ra, vết thương chí mạng trên ngực hắn bỗng dưng đang dần hồi phục một cách kỳ lạ.

Lý Trường An giật mình tỉnh giấc từ cơn ác mộng, cú đấm vào ngực như vừa mới tái hiện trước mắt.

Hắn ngồi bật dậy trên giường lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán.

Bên ngoài cửa sổ là bức màn đen của đêm tối, mờ mờ ảo ảo nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh sao lấp lánh.

Ngoài kia tương đối yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét của những kẻ say rượu vọng lại từ xa và cả tiếng tranh cãi lờ mờ của vài gia đình nào đó.

Lý Trường An cũng nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của mẹ và em gái trong phòng kế bên.

Hắn lặng lẽ bước ra khỏi nhà, nhẹ nhàng xuống tầng và bắt một chiếc taxi không người lái.

Từ khi ngày tận thế xảy ra đã 30 năm trôi qua trật tự xã hội đã hoàn toàn thay đổi xe taxi không người lái đã trở nên phổ biến khắp nơi.

Trên bầu trời còn có những tuyến đường đặc biệt dành cho xe bay.

Tất nhiên, những điều đó chẳng liên quan gì đến Lý Trường An.

Hắn chẳng biết lái xe bay và cũng chẳng đủ tiền mua nổi cái cửa xe.

Dù hắn có chút tiền trong tay, nó không đủ để thay đổi nhiều cho cuộc sống gia đình và hơn hết có một thứ nhất định hắn phải lấy bằng được nên hắn không chia sẻ cho gia đình chuyện gì hết.

Lý Trường An tin chắc rằng chỉ cần có dị năng, số phận của hắn sẽ thay đổi.

Hắn đã quá đủ khổ sở vì không có dị năng rồi.

Xã hội này không hề khoan nhượng cho kẻ yếu.

Dù nhiều người nghĩ hắn không phải kẻ yếu nhưng những kẻ mạnh hơn hắn cũng đã chết bởi đôi tay của hắn.

Với một người không có dị năng như hắn, mọi kẻ khác đều có thể được xem là mạnh hơn.

Thực tế, hầu hết dị năng giả cũng vẫn là da thịt và xương máu. Dù bị nổ tung đầu hay thủng tim thì cũng vẫn chết như bao người khác.

Trong vấn đề sống chết, thế giới này đôi khi vẫn còn có chút công bằng.

Chiếc xe dừng lại bên lề đường, ngay cạnh khu chợ đen. Lý Trường An bước xuống, tiến vào một tòa nhà dân cư cũ kỹ.

Hành lang tối tăm, trông như đã trải qua nhiều năm không được bảo trì.

Hắn gõ cửa căn phòng ở cuối hành lang và cánh cửa tự động mở ra.

“Lại đến nữa à?”

Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước ra từ góc phòng.

Sau khi liếc nhìn Lý Trường An, người đàn ông dập tắt điếu thuốc trên miệng, cầm một que tăm cắm vào miệng và nhíu mày nói với vẻ không vui:

“Ngươi đã đến điểm Thí Luyện?”

Lý Trường An gật đầu không nói thêm lời nào, hắn cởi bỏ áo ngoài để lộ phần thân đầy những vết sẹo chằng chịt.

Trên ngực hắn là một vết thương khủng khiếp như thể có thứ gì đó xuyên qua để lại.

“Chà chà, không tồi. Thí Luyện kết thúc từ chiều phải không?”

“Với vết thương này mà ngươi dám đợi đến tối mới tới đây à? Không muốn sống nữa sao không chết luôn trong Thí Luyện cho rồi?”

Người đàn ông nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn chỉ vào chiếc giường phẫu thuật đơn giản phía sau ra hiệu cho Lý Trường An nằm xuống.

Khi Lý Trường An nằm yên, người đàn ông cũng đến với một chiếc hộp y tế.

Trong lúc xử lý vết thương cho Lý Trường An, không thèm để ý hắn đang nghiến răng chịu đựng cơn đau đớn, người đàn ông ấy nói:

“Gần đủ rồi phải không? Tính cả lần này, ngươi đã tham gia 7 điểm Thí Luyện rồi. Ngươi thật sự định tham gia hết cả 9 nơi sao???”

“Đánh cược một lần là cược mạng sống, đánh cược 9 lần là tự đi vào đường chết.”

Lý Trường An chỉ nghiến răng không đáp.

Một ca phẫu thuật không gây mê là thứ đau đớn có thể khiến người ta ngất lịm.

Nếu không nhờ dị năng của người đàn ông này hỗ trợ, thì chỉ cần mất máu thôi cũng đủ khiến Lý Trường An chết ngắc ở đây rồi.

Hai người đã quen biết nhau hơn 10 năm nên Lý Trường An hay gọi ông ta bằng tên thân mật là Lâm Ca và không bao giờ hỏi về dị năng hay cấp bậc dị năng của ông ta.

Theo cách phân loại của đế chế với các cấp S, A, C, D, hắn đoán rằng Lâm Ca là một dị năng giả cấp A.

Nhưng dị năng giả cấp A không chỉ có quyền lợi mà còn có đặc quyền.

Chạy đến chợ đen để mở một phòng khám tồi tàn thế này quả thực không phù hợp với danh phận của một dị năng cấp A.

Lâm Ca cũng chưa bao giờ hỏi về dị năng hay cấp bậc của Lý Trường An.

Bạn đang đọc Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Sở Hữu Dị Năng (Dịch) của Mạc Đạo Trường Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi capthe71
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.