Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 92: Chứng Minh

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Hải Âu cố gắng giữ bình tĩnh, bước lên phía trước.

"Thưa Tướng Quân, đây là Tir, một Xích Lang Nhân. Hắn đến đây để tìm hiểu về Triều Thần Quốc. Hắn không có ý định xấu"

Lãng nhíu mày, đôi mắt trở nên lạnh lùng: "Xích Lang Nhân? Người của quốc gia chiến đấu và bạo lực? Hắn đến đây với mục đích gì?"

Tir hít một hơi sâu, đứng thẳng lên, đối diện với Lãng: "Tôi đến đây để học hỏi, để chứng minh rằng không phải tất cả Xích Lang Nhân đều chỉ biết đến bạo lực. Tôi muốn mang về những giá trị của hòa bình và trí tuệ từ Triều Thần Quốc"

Lãng bỗng nhiên tỏa ra khí thế đáng sợ, khí thế của một vị tướng quân đã trải qua vô số trận chiến sinh tử.

Hắn tiến tới một bước, đôi mắt lạnh lùng như băng giá nhìn thẳng vào Tir.

Hải Âu, dù run sợ, vẫn chắn trước người Tir, đôi mắt nàng kiên định.

"Ngài Tướng Quân, xin hãy nghe tôi!" Hải Âu nói, giọng nàng run lên nhưng vẫn giữ vững ý chí.

Lãng dừng lại, ánh mắt sắc bén quét qua Hải Âu trước khi nhìn Tir.

"Ngươi dám đứng ra bảo vệ hắn? Ngươi có biết hắn là ai và đến từ đâu không?"

Hải Âu gật đầu, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: "Tôi biết rõ hắn là Xích Lang Nhân, nhưng tôi tin vào lòng tốt và ý định của hắn. Hắn không đến đây để gây hại"

Tir, mặc dù run rẩy trước khí thế áp đảo của Lãng, vẫn hô to, giọng mạnh mẽ: "Đừng làm hại nàng! Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho tất cả. Tôi đến đây không phải để gây rắc rối mà để học hỏi và mang lại hòa bình"

Lãng nhìn Tir, đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút ngạc nhiên. Hắn nhấc chân bước lại gần hơn, khí thế càng lúc càng áp đảo.

"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy sao? Ngươi có biết ta là ai không?"

Tir hít một hơi sâu, đôi mắt kiên định: "Tôi biết ngài là Định Hải Tướng Quân Lãng, vị anh hùng của Ngư Nhân. Nhưng tôi không thể để ngài làm hại Hải Âu. Nếu có lỗi, tôi sẽ gánh chịu tất cả"

Lãng nhìn vào mắt Tir, cảm nhận được sự quyết tâm và chân thành đến ngây thơ trong lời nói của hắn.

Hắn im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp nhà giam.

"Tốt lắm" Lãng nói, giọng hắn trầm và mạnh mẽ: "Ngươi có lòng dũng cảm và ý chí. Ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nhưng nhớ rằng, ngươi phải chứng minh được giá trị của mình. Nếu không, ta sẽ không ngần ngại xử lý ngươi"

Tir gật đầu, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút: "Tôi hiểu, thưa Tướng Quân. Tôi sẽ chứng minh bằng tất cả sức lực của mình"

"Niềm tin của một cô gái Ngư Nhân sẽ không sai" Lãng nói, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc.

"Cho nên ta sẽ tạm thời tin tưởng ngươi, Tir"

Hắn quay sang Hải Âu, nhẹ nhàng gật đầu: "Cô gái, ta tin vào phán đoán của ngươi. Hãy đảm bảo rằng hắn sẽ không gây rắc rối cho Triều Thần Quốc"

Hải Âu cúi đầu, mắt lấp lánh niềm vui và lòng biết ơn: "Cảm ơn ngài, thưa Tướng Quân. Tôi sẽ đảm bảo rằng Tir sẽ hành động đúng đắn và không làm tổn hại đến bất kỳ ai"

Lãng bước lùi lại, ánh mắt sắc bén dần dịu đi. "Được rồi. Tir, ta sẽ theo dõi ngươi. Hãy chứng minh rằng sự tin tưởng này không phải là vô ích"

Tir hít một hơi sâu, đôi mắt sáng lên quyết tâm. "Tôi sẽ làm vậy, thưa Tướng Quân. Tôi sẽ chứng minh rằng tôi đến đây với ý định tốt và sẽ học hỏi từ các ngài"

Lãng quay sang Hải Âu, ánh mắt hắn dịu lại. "Cô gái, ngươi có lòng can đảm và lòng tốt. Hãy dẫn dắt hắn đi đúng con đường. Ta sẽ dõi theo mọi hành động của hai ngươi"

Hải Âu cúi đầu cảm tạ, rồi quay sang Tir, đôi mắt nàng ánh lên niềm tin. "Chúng ta sẽ cùng nhau chứng minh điều này. Không chỉ cho Tướng Quân Lãng, mà cho cả Triều Thần Quốc"

Lãng quay lại ra lệnh cho lính chỉ huy.

"Thả hắn ra khỏi nhà giam" Hắn nói, giọng uy nghiêm nhưng không còn lạnh lùng như trước.

"Hắn được tự do, nhưng phải luôn có người theo dõi"

Lính chỉ huy gật đầu tuân lệnh, nhanh chóng mở khóa cửa nhà giam.

Tir bước ra, cảm nhận ánh sáng tự do lần đầu sau nhiều ngày. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm giác như nặng gánh đã được gỡ bỏ.

Hải Âu mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào vai Tir: "Chúng ta đã có một cơ hội, Tir. Hãy dùng nó để chứng minh điều tốt đẹp"

Tir ánh mắt kiên định hướng về Hải Âu. Cả hai đều im lặng một lúc, như thể đang tận hưởng những khoảnh khắc cuối cùng bên nhau.

Những tia nắng đầu ngày len lỏi qua khung cửa sổ, ánh lên làn da đỏ của Tir và phản chiếu vẻ đẹp thanh tao của Hải Âu.

"Ta đã quyết định" Tir lên tiếng, giọng nói trầm mà dứt khoát: "Ta sẽ trở về Vĩnh Hằng Hỏa Quốc. Ta không thể để chủng tộc của mình tiếp tục sống trong bóng tối của bạo lực. Ta muốn giúp họ hiểu rằng bạo lực không phải tất cả"

Hải Âu đứng trước hắn, nụ cười nhẹ nhàng: "Tir, việc ngươi muốn làm thật sự rất lớn lao. Nhưng ta tin tưởng ngươi sẽ làm được"

Tir cúi đầu, cảm nhận sự ấm áp từ những lời nói của Hải Âu.

"Cảm ơn ngươi, Hải Âu. Ngươi đã cho ta thấy một thế giới khác, một nơi mà không cần đến bạo lực để tồn tại. Ta sẽ mang theo niềm tin đó trở về, và sẽ chiến đấu để thay đổi"

Hải Âu đặt tay lên vai Tir, ánh mắt nàng chứa đựng cả sự khích lệ lẫn sự lo lắng.

"Ngươi hãy cẩn thận, Tir. Đường về nhà sẽ đầy rẫy nguy hiểm. Nhưng ta tin rằng, với quyết tâm và trái tim của ngươi, ngươi sẽ vượt qua tất cả"

Tir gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Hắn biết rằng cuộc hành trình phía trước sẽ không dễ dàng, nhưng hắn đã sẵn sàng.

"Tạm biệt, Hải Âu. Cảm ơn ngươi vì tất cả"

Hải Âu mỉm cười, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt xanh biếc: "Tạm biệt, Tir. Hy vọng rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp lại nhau, và khi đó, ta muốn thấy một Vĩnh Hằng Hỏa Quốc không còn chiến tranh và bạo lực"

“Ta sẽ sớm trở lại”

Trên con đường trở về Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, Tir bước đi trong sự tò mò và ánh mắt dò xét của những Xích Lang Nhân khác.

Họ quay quanh hắn, đôi mắt sáng lên với hàng loạt câu hỏi chưa có lời giải đáp.

“Đó có phải là Tir không?” Một giọng nói vang lên từ đám đông.

“Hắn đã đi đâu trong khoảng thời gian này?” Một Xích Lang Nhân khác tò mò hỏi, mắt không rời khỏi cái túi to Tir đeo trên người.

Tir cảm nhận được sự hiếu kỳ và ngờ vực trong ánh mắt của đồng tộc.

Hắn đứng lại, hít một hơi sâu, và bắt đầu trả lời, giọng nói mạnh mẽ và kiên định.

"Ta đã rời khỏi Vĩnh Hằng Hỏa Quốc để tìm kiếm câu trả lời" Tir nói, đôi mắt sáng rực như ngọn lửa quyết tâm.

"Ta đã đến Triều Thần Quốc, nơi của Ngư Nhân, để học hỏi và tìm hiểu về cách sống khác biệt"

Một vài Xích Lang Nhân ngạc nhiên, đôi mắt mở to khi nghe nhắc đến Triều Thần Quốc.

“Ngư Nhân sao? Bọn họ có gì hay ho để học?” Một Xích Lang Nhân hỏi, vẻ mặt hoài nghi.

“Bọn họ sống trong hòa bình và tri thức” Tir tiếp tục: “Ta đã học được nhiều điều từ họ, và ta tin rằng chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng sự thông minh và hòa bình”

Hắn đưa tay lên túi to trên lưng, mở ra để mọi người thấy bên trong là những cuộn sách và vật phẩm thủ công mà hắn mang về từ Triều Thần Quốc.

“Đây là những gì ta mang về. Kiến thức và công cụ để giúp chúng ta thay đổi”

Đám đông xung quanh Tir vẫn còn ngờ vực, nhưng ánh mắt của họ đã dịu đi đôi chút, sự tò mò thay thế cho sự nghi ngại.

Một vài Xích Lang Nhân tiến lại gần hơn, nhìn kỹ hơn vào những vật phẩm trong túi của Tir.

“Chúng ta có thể học hỏi từ những thứ này sao?” Một Xích Lang Nhân khác hỏi, giọng nói không còn gay gắt như trước.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.