Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 73: Ta Sẽ Thành Người Giỏi Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

Nguyễn Hằng Tinh từ đó càng thêm cố gắng, nhưng trong lòng luôn có một nỗi đau âm ỉ.

Hắn hiểu rằng cha mẹ đều yêu thương mình, nhưng cách thể hiện của họ khiến hắn không bao giờ cảm thấy đủ.

Sự nghiêm khắc của mẹ và sự vắng mặt của cha tạo nên một con người kiên cường nhưng cũng đầy tổn thương và cô độc.

Nguyễn Hằng Tinh tự nhủ: "Mình phải trở thành người giỏi nhất. Chỉ có vậy mới khiến mẹ hài lòng và cha tự hào"

Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn luôn có một câu hỏi: "Liệu mình có bao giờ đủ tốt? Liệu có ai thực sự hiểu mình và cảm thấy hài lòng với mình?"

Nguyễn Hằng Tinh nhớ lại buổi chiều đầy hy vọng ấy. Sau nhiều ngày nỗ lực không ngừng, cuối cùng hắn đã đạt giải nhì trong cuộc thi toán tại trường.

Đối với hắn, đó là một bước tiến lớn, một thành tựu đáng tự hào mà hắn mong chờ sẽ mang lại niềm vui cho gia đình.

Nguyễn Hằng Tinh bước đi nhanh chóng, trái tim tràn ngập niềm vui và tự hào: "Mẹ chắc chắn sẽ rất vui khi biết mình đạt giải. Cha cũng sẽ tự hào về mình"

Nhưng khi hắn bước vào nhà, niềm vui nhanh chóng bị dập tắt bởi âm thanh của cuộc cãi vã vang lên từ phòng khách. Hắn dừng lại, tim đập nhanh, lắng nghe những lời nói đầy giận dữ.

Mẹ hắn, giận dữ nói lớn, gương mặt đỏ bừng: "Anh nghĩ tôi không biết sao? Anh nghĩ tôi không phát hiện ra anh ngoại tình à?"

Cha hắn, đứng đối diện, cố gắng giải thích nhưng giọng nói không thể che giấu sự lo lắng: "Em nghe anh giải thích đã, mọi chuyện không như em nghĩ đâu!"

Nguyễn Hằng Tinh lặng lẽ bước vào, ánh mắt đầy sự hoang mang và đau đớn. Hắn cầm trên tay tấm giấy khen, nhưng không dám nói gì.

Bà không nhượng bộ, giọng nói lạnh lùng nhưng chứa đựng nỗi đau: "Anh giải thích gì nữa? Những gì tôi thấy, những gì tôi nghe, tất cả đều là sự thật. Anh đã phản bội tôi, phản bội gia đình này"

Ông cố gắng bước tới gần, đôi mắt chứa đầy sự hối hận: "Anh sai rồi, nhưng anh không muốn mất em, mất gia đình này"

Nguyễn Hằng Tinh đứng đó, cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt giữa hai ngọn núi lửa. Hắn muốn hét lên, muốn yêu cầu cha mẹ dừng lại, nhưng không thể.

Nguyễn Hằng Tinh tự nhủ: "Mình đã làm gì sai? Tại sao gia đình mình lại như thế này? Tại sao không ai nhìn thấy thành tích của mình?"

Bà quay sang nhìn thấy con trai, ánh mắt bà chứa đựng nỗi buồn và sự tức giận. Bà chỉ vào tấm giấy khen trên tay Nguyễn Hằng Tinh.

Bà nói, giọng lạnh lùng: "Giải nhì? Vậy là chưa đủ. Con phải cố gắng hơn nữa. Không có chỗ cho sự yếu đuối trong gia đình này"

Nguyễn Hằng Tinh cúi đầu, cảm giác như một lưỡi dao sắc bén cắt vào tim.

Cha không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ rời đi. Trước khi đi, ông đặt tay lên vai con trai, ánh mắt buồn bã: "Con trai, cha xin lỗi. Con phải mạnh mẽ hơn"

Nguyễn Hằng Tinh ở lại, nhìn theo bóng lưng cha rời đi. Hắn cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà của mình.

Nguyễn Hằng Tinh từ đó càng thêm quyết tâm, nhưng trong lòng luôn có một nỗi đau âm ỉ. Hắn hiểu rằng không phải thành tích nào cũng có thể mang lại hạnh phúc cho gia đình.

Hắn tự nhủ: "Mình phải trở nên giỏi nhất. Chỉ có vậy mới khiến mẹ hài lòng và cha tự hào"

Nhưng sâu thẳm trong lòng, hắn luôn có một câu hỏi: "Liệu mình có bao giờ đủ tốt? Liệu có ai thực sự hiểu mình và cảm thấy hài lòng với mình?"

Nguyễn Hằng Tinh đứng trước cửa phòng học của mình, nhìn tấm giấy khen một lần nữa trước khi cất nó vào ngăn kéo, nơi mà không ai khác nhìn thấy.

Hắn ngồi trong căn phòng nhỏ, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đã tối, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu qua khung cửa. Hắn tự nhủ rằng mọi chuyện có lẽ đã khác nếu hắn giỏi hơn, nếu hắn đạt giải nhất thay vì giải nhì.

Nguyễn Hằng Tinh tự trách mình: "Chính mình là nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên tồi tệ. Nếu mình giỏi hơn, đạt được những thành tích cao hơn, có lẽ mẹ đã không cảm thấy áp lực và cha đã không phản bội"

Hắn nhìn vào tấm gương, ánh mắt đầy sự đau khổ: "Mình đã cố gắng rất nhiều, nhưng vẫn không đủ. Chỉ vì mình không giỏi nhất mà ba mẹ mới ly dị"

Hắn quyết tâm phải trở nên mạnh mẽ hơn, giỏi hơn: "Mình sẽ không để điều này lặp lại. Mình phải trở nên xuất sắc nhất, không chỉ để mẹ hài lòng mà còn để chứng minh rằng mình không phải là kẻ thất bại"

Nguyễn Hằng Tinh bước đi trên con đường vắng, lòng đầy hy vọng.

Hắn cầm chặt tấm giấy khen trên tay, thành tích top 1 mà hắn đã nỗ lực không ngừng để đạt được.

Hôm nay là sinh nhật của hắn, và Nguyễn Hằng Tinh quyết định sẽ tạo bất ngờ cho cha mình, người đã rời khỏi nhà từ lâu.

Nguyễn Hằng Tinh tự nhủ: "Hôm nay mình sẽ cho cha thấy rằng mình đã đạt được thành tích cao nhất. Chắc chắn ông sẽ rất tự hào"

Hắn đứng trước ngôi nhà mà cha đang sống, tay run run khi nhìn thấy ánh đèn ấm áp bên trong.

Nguyễn Hằng Tinh khẽ bước tới cửa sổ, hy vọng sẽ nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cha khi thấy hắn.

Qua ô cửa sổ, Nguyễn Hằng Tinh thấy cha đang ngồi cùng một người phụ nữ và một đứa trẻ nhỏ. Ông cười đùa vui vẻ, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc.

Hắn như chết lặng, đứng bất động bên ngoài cửa sổ, tay nắm chặt tấm giấy khen, mắt mờ đi vì nước mắt.

Nguyễn Hằng Tinh lẩm bẩm: "Cha... Cha đã có gia đình mới sao? Còn con thì sao?"

Hắn không thể ngăn được dòng nước mắt chảy dài trên má. Lòng hắn tan nát khi nhận ra rằng cha đã có cuộc sống mới, một gia đình khác, và hắn không còn chỗ đứng trong trái tim của ông.

Hắn quay lưng bước đi, lòng trĩu nặng nỗi đau: "Phải chăng mình không đủ tốt, nên cha mới rời bỏ mình? Mình đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không thể khiến cha quay lại"

Hắn bước đi trong đêm tối, lòng đầy thất vọng và tự trách: "Mình đã làm tất cả, nhưng vẫn không thể thay đổi được gì. Cha đã có gia đình mới, còn mình chỉ là quá khứ mà ông muốn quên đi"

Nguyễn Hằng Tinh ngồi xuống, hai tay ôm đầu, nước mắt trào ra không ngừng. Hắn nấc lên từng tiếng: "Tại sao... Tại sao cha lại bỏ rơi con? Con đã làm gì sai?"

Trong cơn tuyệt vọng, một ý nghĩ đen tối nảy lên trong đầu Nguyễn Hằng Tinh. Hắn nhìn đứa em gái cùng cha khác mẹ qua cửa sổ, lòng tràn ngập sự thù hận.

Nguyễn Hằng Tinh lẩm bẩm qua kẽ răng: "Nếu không có nó, cha sẽ trở về với mình. Mình sẽ giết nó..."

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó hiện lên, Nguyễn Hằng Tinh cảm thấy lòng mình trĩu nặng hơn bao giờ hết. Hắn nhìn bàn tay mình, run rẩy với ý định giết người ngu xuẩn.

Hắn tự nhủ: "Không... Mình không thể làm điều đó. Đó là đứa trẻ vô tội. Mình không thể trở thành kẻ ác"

Nguyễn Hằng Tinh đứng lên, quyết định rời xa ngôi nhà đó mãi mãi. Hắn lau nước mắt, bước đi trong đêm tối, lòng trĩu nặng nhưng quyết tâm không để nỗi đau này biến mình thành kẻ ác.

Hắn nói với chính mình: "Mình sẽ chứng minh rằng mình có thể vượt qua tất cả. Mình sẽ trở thành người mạnh mẽ, không để bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì có thể đánh gục mình, mình sẽ là người giỏi nhất, sẽ không để cho mẹ thất vọng"

“Nguyễn Hằng Tinh, Nguyễn Hằng Tinh” Tiếng hô reo từ khán giả đánh thức hắn khỏi trí nhớ.

“Ta sẽ trở thành người giỏi nhất, không ai có thể cản trở con đường của ta, kể cả là các ngươi” Nguyễn Hằng Tinh nhìn ông lão và Lăng Phong, ánh mắt lạnh lùng.

Trần Ý nhìn xem ánh mắt Nguyễn Hằng Tinh, hắn rất không thích ánh mắt này.

“Đợi xem, ta sẽ giúp sư huynh đánh bại ngươi” Hắn khẽ nói.

Như có cảm ứng, Nguyễn Hằng Tinh ánh mắt va chạm với Trần Ý, cả hai nhìn nhau, lần giao phong thứ nhất bắt đầu.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.