Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 71: Kết Thúc Vòng Thứ Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1566 chữ

“Đó là Nguyễn Hằng Tinh, từng là đệ tử thân truyền của Thiên Ti Phái, hiện tại là đệ tử thân truyền của Đấu Thần Môn”

Linh Chi, đệ tử thân truyền của Ngọc Nữ Môn, nhẹ nhàng nói.

“Hắn rất mạnh” Tố Tiên Tử khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc nói.

“Đúng, mặc dù là người vô năng, nhưng chỉ dựa vào thiên phú, hắn đã có thể leo tới độ cao không ai sánh bằng” Linh Chi cảm thán.

“Nếu như hắn có siêu năng, sẽ còn đến dường nào?” Tố Tiên Tử che miệng, ngạc nhiên.

“Giáp Rồng là anh hùng vô năng, đừng xem thường người vô năng” Linh Chi lắc đầu.

Quán chủ Đấu Thần Môn vuốt râu, khuôn mặt khá là hài lòng nói.

“Ngươi thấy Nguyễn Hằng Tinh hắn thế nào? Có bằng ngươi ngày xưa hay không?”

“Thiên phú hắn so với ta còn tốt hơn một chút, sư phụ” Giáp Rồng ở kế bên thành thật nói.

Quả thật, ở cùng độ tuổi với Nguyễn Hằng Tinh, hắn thừa nhận có chút không bằng, bởi vì trước đó Nguyễn Hằng Tinh còn học võ công của Thiên Ti Phái, hiện tại chuyển qua Đấu Thần Môn, nói rõ thiên phú cực kỳ tốt.

Ông lão Thiên Ti Phái nhìn thấy Nguyễn Hằng Tinh, trong con mắt tăng thêm u sầu, đó từng là đệ tử đắc ý nhất của ông.

Hiện tại lại trở thành đệ tử đắc ý nhất của Đấu Thần Môn, hỏi lão làm sao không thương tâm?

“Ông, con nhất định khiến sư huynh trở về Thiên Ti Phái” Lăng Phong lo lắng ông nội thương tâm, nhẹ giọng nói.

“Ta biết, ta tin con sẽ làm được” Ông lão gật đầu, nhưng là trong lời nói không hề tin tưởng ở hắn.

Thiên phú Nguyễn Hằng Tinh như thế nào, lão là người hiểu rõ nhất.

Bởi vì chính ông đã dạy bảo hắn từng những ngày đầu.

Trần Ý nhìn hai người bọn hắn mặt mũi u sầu, tràn đầy tâm sự không nói thành lời, trong lòng quyết định, sẽ giúp hai người bọn họ đánh bại Nguyễn Hằng Tinh.

Người siêu năng hắn đánh không lại, nhưng người vô năng, Trần Ý tin tưởng bản thân đủ sức.

Bỗng nhiên cảm thấy thời tiết trở nên nóng nực hơn thường ngày, tất cả mọi người nhìn lên phía trên sàn đấu, chỉ thấy sàn đấu bị một ngọn lửa nuốt chửng.

Khi ngọn lửa tán đi hoàn toàn, lộ ra thân hình một tên đệ tử Đấu Thần Môn hai chân quỳ dưới mặt sàn đấu, đứng trước người hắn là một thân ảnh thon dài.

Tiêu Thiên, đệ tử thân truyền của Phượng Hoàng Môn.

“Đệ tử Đấu Thần Môn thua cuộc” Trọng tài hô to.

Lúc này, tất cả mọi người mới hoàn hồn, trận đấu diễn ra quá nhanh, nhanh đến nỗi không ai kịp nhận ra.

Tiêu Thiên, một trong những ứng cử viên cho chức vô địch của giải đấu.

“Huyền Minh sư huynh sẽ không thi đấu cho tới vòng sau, do năm trước sư huynh đã được á quân” Một đệ tử Kim Cương Môn nhẹ giọng hướng đệ tử mới nhập môn nói.

“Huyền Minh sư huynh được vào thẳng vòng trong, thật lợi hại” Tên đệ tử mới nhập môn há hốc mồm.

“Đó là đương nhiên, Huyền Minh sư huynh vốn là thiên tài trong thiên tài” Người kia kiêu ngạo nói.

Nghe tất cả bọn hắn xì xào, Trần Ý nhận ra tình thế của Thiên Ti Phái hiện tại, là như thế nào ngặt nghèo.

Đấu Thần Môn có Nguyễn Hằng Tinh.

Phượng Hoàng Môn có Tiêu Thiên.

Kim Cương Môn có Huyền Minh.

Ngọc Nữ Môn có Linh Chi.

Còn Thiên Ti Phái có cái cọng lông a?

Mặc dù rất kính trọng sư huynh, nhưng Trần Ý hoàn toàn không tin tưởng chỉ dựa vào Lăng Phong có thể trấn áp bốn môn phái.

….

Sân thi đấu nhỏ tràn ngập tiếng reo hò cổ vũ khi hai võ sĩ bước lên sàn đấu.

Một bên là Linh Chi, nữ võ sĩ, đệ tử thân truyền Ngọc Nữ Môn, dáng người mảnh mai, xinh đẹp.

Bên kia là A Cương, đệ tử Đấu Thần Môn.

A Cương, dáng vẻ ngạo nghễ, tiến lên trước, mắt đầy vẻ khinh thường.

"Ngươi nghĩ một nữ nhân yếu đuối có thể đánh bại ta sao?" Hắn cười khẩy.

Linh Chi không đáp, ánh mắt kiên định, tập trung vào trận đấu.

Nghe thấy lời nói của A Cương, tất cả mọi người ngạc nhiên, không lẽ người này không nhận ra Linh Chi.

“Chết rồi, hắn mới nhập môn, ta chưa hướng hắn giới thiệu tình huống của các môn phái” Một đệ tử Đấu Thần Môn tay vuốt trán.

“Hắn chết chắc” Tất cả đám người có mặt tại hiện trường, mặc niệm.

Tiếng trống khai cuộc vang lên.

A Cương lao tới trước, sử dụng chiêu Đấm Thép, cú đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào Linh Chi.

Nàng nhìn theo quỹ tích cú đấm, né tránh một cách nhẹ nhàng, Ngọc Nữ Phiêu triển khai, cả người di chuyển như cơn gió, uyển chuyển khó nắm bắt.

"Ngọc Liên Hoa!" Linh Chi tung ra chiêu thức, bàn tay của nàng như cánh hoa sen nở rộ, tạo ra những đòn đánh nhẹ nhàng, nhưng khi tiếp xúc bỗng phát hiện đầy uy lực.

A Cường vốn khinh thường đòn thế mềm yếu, bỗng nhiên khi bàn tay Linh Chi gần tiếp xúc với thân thể, hắn bị bất ngờ, nhưng ngay lập tức, hắn dùng Kim Cang Thân, cơ thể cứng như sắt thép, chịu đựng đòn đánh.

Kim Cang Thân bị phá, A Cường lảo đảo, cố gắng không phun ra một ngụm máu.

Cuộc chiến diễn ra với tốc độ nhanh chóng, những chiêu thức liên tục được tung ra.

Linh Chi liên tục thi triển Ngọc Liên Hoa, những đòn đánh liên hoàn như những vì sao sáng trên bầu trời, nhanh chóng và chính xác.

Khán giả reo hò, trầm trồ trước sự linh hoạt và tốc độ của Linh Chi.

"Ngọc Nữ Môn Linh Chi!" Ai nấy cũng vì nàng mà hô lên.

“Cuồng Phong Cước” A Cường gầm lên, từng cú đá xé gió, như muốn cắn nuốt nàng.

"Ngọc Nữ Thất Điệp!" Linh Chi cơ thể di chuyển nhanh chóng như cánh bướm, né tránh từng cú đá một cách uyển chuyển.

A Cương không thể nào bắt kịp, mỗi cú đá đều bị trượt qua không khí.

Chỉ thấy, trên thân thể hắn xuất hiện bảy dấu chân, cả người A Cường bay khỏi sàn đấu.

“Đã nhường” Linh Chi chắp tay, trận đấu kết thúc nhanh như chớp.

Bên ngoài sàn đấu, những người thuộc các môn phái khác nhìn Linh Chi với ánh mắt khâm phục.

Mặc dù biết Linh Chi rất mạnh, nhưng khi thấy nàng đánh bại A Cường, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, cũng không khỏi cảm thán.

Trong khi đó, đối thủ của nàng, A Cường ngồi thẫn thờ dưới sàn đấu, không thể nào tin vào kết quả này.

"Làm sao có thể...?" Hắn lẩm bẩm, ánh mắt đầy vẻ kinh sợ.

“Thật mất mặt, các ngươi ra ngoài kéo hắn vào” Nguyễn Hằng Tinh chán ghét nói.

Bị đánh bại thì thôi, bộ dáng mất hết tinh thần thảm hại đó, không lẽ muốn trưng cho cả thiên hạ xem?

Buổi tối, sau khi kết thúc vòng thi đấu ngày thứ nhất.

Thiên Ti Phái ba người tìm đến một quán mì nhỏ ven đường, nơi nổi tiếng với những tô mì nóng hổi, thơm ngon. Không gian ấm cúng của quán làm dịu đi sự mệt mỏi của bọn hắn sau một ngày dài.

"Ba tô mì đặc biệt!" Lăng Phong gọi lớn, ánh mắt lấp lánh, dường như đối với ẩm thực, hắn rất có hứng thú.

Trần Ý ngồi xuống chiếc ghế gỗ, cảm nhận không khí thoải mái của buổi tối.

"Hôm nay anh đánh thật tuyệt, Lăng Phong. Chúng ta đã khiến mọi người phải ngạc nhiên"

"Cảm ơn em, Trần Ý. Nhưng em mới là người khiến tất cả phải trầm trồ. Mới hai tuần mà em đã làm được những điều không tưởng" Lăng Phong đáp, ánh mắt nhìn Trần Ý đầy sự không tin được.

Ông lão cũng ngồi xuống, khẽ cười: "Các con đều làm rất tốt. Nhưng hãy nhớ, ngày mai sẽ còn khó khăn hơn. Chúng ta cần phải giữ vững tinh thần"

Khi tô mì được mang ra, hương thơm phảng phất làm cả ba người đều cảm thấy đói. Họ bắt đầu ăn, nhưng không quên trò chuyện và cổ vũ lẫn nhau.

"Ngày mai, chúng ta phải đối đầu với những đối thủ mạnh hơn. Nhưng anh tin rằng chúng ta có thể làm được" Lăng Phong nói, ánh mắt đầy quyết tâm.

"Đúng vậy. Chúng ta đã vượt qua vòng thi đấu đầu tiên, chúng ta sẽ không dừng lại ở đây" Trần Ý cổ vũ hắn.

Ông lão mỉm cười, đôi mắt già nua nhìn hai đứa trẻ, trong lòng bỗng dâng lên cơn ấm áp ít ỏi.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.