Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 65: Tức Giận

Tiểu thuyết gốc · 1546 chữ

Tiếng trống trở nên mạnh mẽ hơn, và từ xa, một đoàn người diễu hành tiến tới.

Dẫn đầu đoàn là Giáp Rồng, với bộ giáp sắt bóng loáng, ánh mắt kiên định và thần thái uy nghiêm.

Mọi người cùng nhau reo hò, tung hoa và ném những dải lụa đỏ lên không trung. Giáp Rồng giơ tay chào đám đông, nụ cười ấm áp trên môi.

Đoàn diễu hành tiến vào Đấu Thần Môn, các võ giả và đệ tử xếp hàng ngay ngắn, chào đón vị anh hùng của họ.

Lăng Phong thấy sư huynh Nguyễn Hằng Tinh trong đoàn, ánh mắt sắc bén và uy nghi, không khác gì so với những lần gặp trước.

Nhưng ánh mắt đó giờ đây lạnh lùng và xa cách, như một bức tường vô hình ngăn cách với quá khứ.

Lăng Phong quyết định tiến tới gần, nhưng bị chặn lại bởi những võ giả của Đấu Thần Môn.

"Ngươi là ai? Không phải người của Đấu Thần Môn thì không được tiến vào" Một võ giả trẻ tuổi gằn giọng.

"Ta là Lăng Phong, đệ tử của Thiên Ti Phái. Ta đến đây để gặp sư huynh của mình, Nguyễn Hằng Tinh" Lăng Phong trả lời, ánh mắt kiên định.

Người võ giả nhíu mày, vẻ mặt khó chịu.

"Thiên Ti Phái? Ngươi nghĩ mình có thể vào đây dễ dàng như vậy sao? Hãy quay về đi, đây không phải nơi cho những kẻ ngoại lai"

Lăng Phong tức giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Hắn biết rằng nếu gây chuyện ở đây, cơ hội gặp sư huynh sẽ càng xa vời.

"Ta không có ý gây rối, chỉ muốn gặp sư huynh để nói chuyện. Xin hãy cho ta một cơ hội"

Nhưng lời nói của Lăng Phong chẳng mảy may làm lay động võ giả trước mặt. Hắn bị đẩy ra khỏi hàng, lùi về phía sau, đám đông xung quanh nhìn theo với ánh mắt tò mò.

Bên ngoài, Lăng Phong cảm thấy bất lực và thất vọng. Hắn nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, những lời chế giễu về Thiên Ti Phái.

"Thiên Ti Phái bây giờ chỉ là một cái bóng mờ nhạt, làm sao so được với Đấu Thần Môn?"

Lời nói như những mũi kim đâm vào lòng tự trọng của Lăng Phong. Cơn tức giận dâng lên nhưng là hắn vẫn cố gắng nén xuống.

“Xin nhờ báo cáo với sư huynh Nguyễn Hằng Tinh, sư đệ Lăng Phong tới thăm, anh ấy nhất định sẽ tới đón tiếp ta”

Một võ giả trẻ khác tuổi nhướng mày, nhìn Lăng Phong một cách hoài nghi.

"Nguyễn Hằng Tinh? Sư huynh của ngươi hiện tại là một trong những võ giả có địa vị cao nhất ở Đấu Thần Môn. Không phải ai cũng có thể gặp hắn"

Lăng Phong cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thiên phú của sư huynh quả nhiên cho dù là ở đâu cũng có thể phát sáng, nhưng hắn cố gắng giữ bình tĩnh.

"Ta biết sư huynh đang giữ một vị trí quan trọng, nhưng ta thực sự cần gặp anh ấy. Đây là chuyện rất quan trọng"

Người gác tiếp tân nở một nụ cười nhạt, rõ ràng là không tin tưởng vào lời nói của Lăng Phong.

"Ngươi nghĩ rằng chỉ cần báo danh và nói vài lời là có thể gặp được một trong những võ giả xuất sắc nhất của chúng ta sao? Nếu ai cũng như ngươi, thì nơi này sẽ loạn mất"

Lăng Phong không biết phải làm sao, nhưng hắn biết rằng mình không thể bỏ cuộc.

Hắn nghĩ đến những ngày tháng luyện tập vất vả, nghĩ đến lời hứa với ông lão, và cả những kỷ niệm với sư huynh Nguyễn Hằng Tinh. Hắn không thể để những điều đó trôi qua một cách vô ích.

"Ta không đến đây để gây rối. Ta chỉ muốn gặp lại sư huynh của mình, để nói chuyện và giải quyết những khúc mắc. Nếu cần, ta sẽ chờ ở đây cho đến khi có cơ hội gặp anh ấy" Lăng Phong nói, giọng điệu càng thêm kiên quyết.

Người gác tiếp tân nhíu mày, rồi quay người gọi một võ giả khác đến: "Có khách muốn gặp Nguyễn Hằng Tinh. Ngươi biết phải làm gì rồi đấy"

Hôm nay là ngày anh hùng Giáp Rồng trở về, chưa kể giọng điệu Lăng Phong không giống như tìm tới gây sự, hắn đành chấp nhận nhường một bước.

Võ giả mới đến nhìn Lăng Phong một cách sắc bén, rồi gật đầu: "Đi theo ta"

Lăng Phong theo chân võ giả đó, đi qua nhiều hành lang uốn lượn và những khu vực tập luyện rộng lớn. Hắn cảm thấy sự nghi ngờ và ánh mắt lạnh lùng của những người xung quanh, nhưng hắn không để tâm. Hắn biết rằng chỉ cần gặp được sư huynh, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng gỗ, có những hoa văn khắc nổi tinh xảo. Võ giả dẫn đường gõ cửa, và một giọng nói trầm ấm từ bên trong vang lên. "Vào đi"

Cánh cửa mở ra, và trước mắt Lăng Phong là một căn phòng rộng lớn, trang trí bằng những bức tranh và vũ khí cổ.

Giữa phòng, Nguyễn Hằng Tinh đang ngồi, dáng vẻ uy nghi và mạnh mẽ. Ánh mắt của hắn lóe lên sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Lăng Phong.

"Lăng Phong? Tại sao ngươi lại đến đây?" Nguyễn Hằng Tinh hỏi, giọng điệu không khỏi ngạc nhiên.

Khi nghe giọng điệu xa lạ của Nguyễn Hằng Tinh, ánh sáng trong mắt Lăng Phong bỗng ảm đạm đi vài phần.

"Sư huynh, ta đến để đưa huynh trở về. Ông lão rất nhớ huynh và cảm thấy có lỗi. Ta biết huynh đã đạt được nhiều thành tựu ở đây, nhưng Thiên Ti Phái vẫn luôn là nhà của chúng ta" Lăng Phong nói, giọng chân thành và tha thiết.

Nguyễn Hằng Tinh nhìn Lăng Phong một lúc lâu, rồi thở dài: "Ngươi biết không, Lăng Phong, việc ta rời bỏ Thiên Ti Phái không chỉ vì những mâu thuẫn với sư phụ. Ta đã tìm thấy con đường của mình ở đây, một con đường mà ta cảm thấy đúng đắn"

Lăng Phong bước ra khỏi căn phòng của Nguyễn Hằng Tinh, lòng đầy thất vọng. Hắn đi dọc hành lang, những bước chân nặng nề vang lên trong không gian yên tĩnh.

Khi Lăng Phong đi qua một nhóm võ giả trẻ tuổi đang tập luyện ở sân, hắn nghe thấy những tiếng cười khúc khích và lời nói mỉa mai vang lên.

"Ngươi thấy không? Thiên Ti Phái không còn gì đáng kể nữa. Đệ tử của họ đến đây chỉ để cầu xin sự giúp đỡ" Một trong số đó nói, giọng điệu đầy khinh miệt.

"Đúng vậy. Một môn phái mà phải nhờ cậy người khác thì còn gì đáng tự hào?" Người khác tiếp lời, cười cợt.

Lăng Phong dừng lại, đôi mắt hừng hực lửa giận.

Hắn quay lại nhìn nhóm võ giả, lòng đầy căm phẫn. Hắn biết rằng họ đang nói về Thiên Ti Phái, về ông lão và cả về hắn. Những lời nói đầy sự mỉa mai và khinh bỉ khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương sâu sắc.

"Các ngươi nói cái gì?" Lăng Phong bước tới, giọng nói lạnh lùng và đanh thép.

Nhóm võ giả trẻ tuổi quay lại, nhìn Lăng Phong bằng ánh mắt thách thức.

Một trong số họ, người có vẻ là thủ lĩnh, bước lên đối diện với Lăng Phong: "Chúng ta chỉ nói sự thật. Thiên Ti Phái của ngươi đã suy yếu, đệ tử của các ngươi không có khả năng cạnh tranh với bất kỳ ai ở đây"

Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, cơn giận trong lòng bùng cháy.

"Thiên Ti Phái có thể không còn mạnh như trước, nhưng chúng ta vẫn có lòng tự trọng và niềm kiêu hãnh. Nếu các ngươi muốn kiểm chứng, ta sẵn sàng đối mặt với bất kỳ ai trong các ngươi"

Thủ lĩnh nhóm võ giả cười lớn, nhìn Lăng Phong với ánh mắt thách thức.

"Được thôi. Nếu ngươi muốn, chúng ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa Đấu Thần Môn và Thiên Ti Phái của ngươi"

Lăng Phong không đáp, chỉ im lặng lấy ra sợi dây luyện của mình.

Hắn cảm nhận được sự nặng nề và quyết tâm trong từng sợi dây, như thể nó đang truyền sức mạnh cho hắn.

Võ giả Đấu Thần Môn lao lên trước, tung một cú đấm mạnh mẽ như sấm sét.

Lăng Phong nhanh chóng né tránh, dùng sợi dây quấn quanh cánh tay đối thủ, thực hiện chiêu "Tiểu Ti Triền".

Sợi dây như một con rắn linh hoạt, uốn lượn quanh tay võ giả Đấu Thần Môn, làm giảm sức mạnh của cú đấm.

Võ giả tức giận, cố gắng thoát khỏi sợi dây nhưng Lăng Phong đã nhanh chóng lùi lại, chuẩn bị cho chiêu tiếp theo.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.