Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 63: Thiên Ti Quyết

Tiểu thuyết gốc · 1529 chữ

Lật ra bản Thiên Ti Quyết, Trần Ý cẩn thận đọc kỹ.

Tên: Thiên Ti Quyết.

Nguyên lý cơ bản: Võ công này dựa trên việc sử dụng dây (thường làm từ sợi tơ đặc biệt có độ bền cao) để tạo ra những chuyển động nhanh nhẹn và mạnh mẽ, kết hợp với các kỹ thuật khóa, trói, và đánh.

Kỹ thuật cơ bản:

Tiểu Ti Triền: Kỹ thuật cơ bản nhất, dùng để trói tay hoặc chân đối thủ bằng những nút thắt nhanh.

Ti Lực Phát Khí: Dùng sức mạnh và khí lực để phóng dây như một vũ khí, có thể làm đối thủ mất cân bằng.

Ti Xà Vũ: Tạo hình dây giống con rắn, uốn lượn và tấn công từ nhiều góc độ khác nhau, khó mà đoán trước.

Kỹ thuật cao cấp:

Thiên Ti Triền Hồn: Chiêu thức cao cấp, dùng dây để trói chặt đối thủ, khiến họ không thể di chuyển hoặc tấn công.

Tiên Ti Quyết Tử: Một đòn tấn công mạnh mẽ, dùng dây như một thanh kiếm sắc bén, có thể cắt đứt mọi thứ trên đường đi.

Ti Lực Phong Bạo: Tạo ra một cơn bão dây, tấn công từ mọi hướng, làm đối thủ mất phương hướng và dễ dàng bị đánh bại.

Phía dưới để người biên tập: Lăng Phong.

Sau khi đọc xong quyển sách, Trần Ý trên mặt hiện ra ý cười, môn võ công Thiên Ti Quyết này rất phù hợp với hắn.

Bởi vì Trần Ý có thể dựa vào năng lực ban cho linh tính tạo ra những con rối chiến đấu, nhưng những con rối độ linh hoạt không cao, hiện tại có Thiên Ti Quyết trói chặt kẻ địch, sẽ tạo khoảng trống cho những con rối tấn công.

Trần Ý không sợ những thứ đòi hỏi độ tỉ mỉ, khống chế cao, hắn có năng lực ban cho linh tính, đối với Thiên Ti Quyết, đây không khác nào môn võ công được chế tạo riêng cho hắn.

Nhưng là để đôi tay quen với Thiên Ti Quyết, Trần Ý không muốn sử dụng năng lực, mà sẽ tự bản thân trải nghiệm.

Và những ngày sau đó, quá trình tập luyện của Trần Ý diễn ra khá chậm chạp và khó khăn.

Những ngày đầu tiên, đôi tay hắn lóng ngóng và không quen với sợi dây thừng mềm mại của Thiên Ti Phái.

Dù đã cố gắng tập trung cao độ và nghe theo từng chỉ dẫn của Lăng Phong, Trần Ý vẫn gặp nhiều khó khăn trong việc quấn dây và thực hiện các chiêu thức cơ bản.

Mỗi lần quấn dây quanh cột, sợi dây thường tuột khỏi tay Trần Ý, quấn không đều và lỏng lẻo.

Trần Ý cố gắng lặp lại nhiều lần nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan. Mồ hôi ướt đẫm trán, nhưng hắn cảm thấy rất thú vị.

Đôi lúc, Lăng Phong tự hỏi Trần Ý liệu mình có đủ khả năng để học được võ công Thiên Ti Phái hay không?

Ở phía xa, ông lão ngồi trầm tư quan sát. Ánh mắt ông thể hơi thất vọng.

"Trần Ý" Ông nói, giọng trầm ngâm: "Ngươi phải tập trung hơn nữa. Thiên Ti Phái không chỉ yêu cầu sự khéo léo mà còn cần sự tập trung và quyết tâm"

Trần Ý nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của ông lão, cảm nhận được sự nghiêm khắc nhưng cũng đầy tâm huyết.

Hắn gật đầu, không có ý định bỏ cuộc. Sau khi lớp học kết thúc, Trần Ý vẫn ở lại võ quán, tự mình luyện tập.

Trong võ quán Thiên Ti Phái, công việc nấu nướng được giao cho Lăng Phong. Dù tuổi còn trẻ, nhưng tài nghệ nấu ăn của Lăng Phong rất đáng nể.

Hắn luôn chuẩn bị các bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng và hương vị tuyệt vời cho cả võ quán.

Mỗi lần Trần Ý bước vào nhà bếp, mùi thơm từ các món ăn Lăng Phong chế biến luôn khiến hắn cảm thấy đói bụng và háo hức chờ đợi bữa ăn.

Sau giờ luyện tập mệt mỏi, Trần Ý cùng Lăng Phong và ông lão ngồi xuống bàn ăn.

Trên bàn, Lăng Phong đã bày biện các món ăn như canh rau củ, thịt nướng và cơm trắng thơm ngon.

Trần Ý gắp một miếng thịt nướng, cảm nhận vị ngọt, mềm tan trong miệng, hắn không thể không khen ngợi tài nghệ nấu ăn của Lăng Phong.

"Anh Phong, anh nấu ăn thật tuyệt vời!" Trần Ý nói, ánh mắt sáng lên.

Lăng Phong cười tươi, gật đầu, "Cảm ơn Trần Ý. Em cứ ăn nhiều vào, để có sức tập luyện"

Trên bàn ăn, ông lão luôn để một chén cơm bên cạnh mình, không ai đụng đến.

Trần Ý để ý thấy, mỗi khi nhìn vào chén cơm ấy, trong đôi mắt ông lão hiện lên một nỗi buồn sâu thẳm.

Dù cố che giấu, nhưng cảm xúc ấy vẫn thoáng qua, làm Trần Ý cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Bữa ăn tiếp tục trong không khí trầm lặng.

Đây là chuyện riêng của ông lão, Trần Ý không muốn bản thân trực tiếp hỏi.

Khi còn riêng hai người.

Không kiềm chế được tò mò, Trần Ý quyết định hỏi Lăng Phong: "Anh Phong, em thấy ông lão luôn để một chén cơm bên cạnh. Có phải chén cơm đó dành cho ai không?"

Lăng Phong nhìn Trần Ý, ánh mắt thoáng buồn. Hắn hạ giọng, nói nhỏ: "Chén cơm đó... là dành cho sư huynh Nguyễn Hằng Tinh của anh. Ông nội luôn đặt chén cơm đó mỗi bữa ăn, như một cách nhắc nhở và hy vọng sư huynh sẽ quay về"

Trần Ý nhấp một ngụm trà, ánh mắt tò mò nhìn Lăng Phong, muốn nghe nhiều hơn về câu chuyện của sư huynh Nguyễn Hằng Tinh.

Lăng Phong thở dài, đôi mắt ánh lên nỗi buồn xa xăm. "Nguyễn Hằng Tinh, sư huynh của anh, là một thiên tài võ học. Ngay từ nhỏ, anh ấy đã thể hiện tài năng xuất chúng, nắm bắt nhanh chóng mọi chiêu thức của Thiên Ti Phái"

Trần Ý ngồi yên lặng lắng nghe, không muốn ngắt lời.

"Anh ấy là niềm tự hào của ông nội" Lăng Phong tiếp tục: "Nhưng cũng chính vì vậy mà mâu thuẫn giữa anh ấy và ông nội ngày càng lớn. Sư huynh luôn cho rằng ông nội giấu bí quyết của Thiên Ti Phái, không truyền thụ cho anh ấy. Anh ấy cảm thấy bất công và quyết định rời bỏ Thiên Ti Phái để tìm kiếm một con đường mới"

Lăng Phong nhấp một ngụm trà, giọng nói chùng xuống: "Đó là khi anh ấy tìm đến Đấu Thần Môn. Đấu Thần Môn nổi tiếng vì xuất hiện một anh hùng, đó là anh hùng Giáp Rồng, một võ sĩ lừng danh. Sư huynh nghĩ rằng ở đó anh ấy sẽ tìm được con đường của riêng mình và trở thành một võ sĩ mạnh mẽ hơn"

Trần Ý gật đầu, nhớ lại những lời đồn về Đấu Thần Môn. Đó là một nơi nổi tiếng với các chiến binh dũng mãnh, nơi mà sức mạnh và kỹ năng võ thuật được tôn sùng.

"Đấu Thần Môn và Thiên Ti Phái có mối liên hệ gì không anh?" Trần Ý hỏi.

"Ông nội và chủ quán của Đấu Thần Môn là sư huynh đệ" Lăng Phong giải thích: "Nhưng hai người đã chọn con đường khác nhau. Ông nội chọn con đường truyền thống, gắn bó với võ thuật Thiên Ti Phái, trong khi chủ quán Đấu Thần Môn chọn con đường của sức mạnh tuyệt đối. Dù vậy, họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp và thường xuyên trao đổi võ thuật"

Trần Ý trầm ngâm, cảm nhận được sự phức tạp trong mối quan hệ giữa các nhân vật trong câu chuyện.

"Anh có bao giờ nghĩ đến việc sư huynh Nguyễn Hằng Tinh sẽ quay về không?" Trần Ý hỏi.

Lăng Phong cười buồn: "Anh luôn hy vọng điều đó. Ông nội cũng vậy, dù ông không nói ra, nhưng mỗi ngày ông đều để một chén cơm cho sư huynh. Anh muốn khuyên sư huynh trở về, để giải quyết khúc mắc trong lòng ông nội. Anh nghĩ rằng chỉ khi sư huynh trở về, ông nội mới thực sự an lòng"

Trong lúc nói, ký ức bên trong hắn trở lại.

Khi còn là một đứa trẻ, Lăng Phong luôn cảm thấy mình không xứng đáng với cái tên Thiên Ti Phái.

Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức, nhưng thiên phú tập luyện võ công của hắn không bằng một nửa so với sư huynh Nguyễn Hằng Tinh.

Mỗi lần luyện tập, hắn thường mắc lỗi và bị ông nội nghiêm khắc quát mắng.

"Lăng Phong! Con phải tập trung hơn! Làm sao con có thể phát dương quang đại Thiên Ti Phái nếu cứ như thế này?"

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.