Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 58: Về Nhà

Tiểu thuyết gốc · 1597 chữ

Hải Phong cất tiếng hát, giọng ca trầm ấm vang lên khắp không gian. Những lời ca ngợi sự trở về, ngợi ca sức mạnh của tình bạn và niềm tin. Mọi người cùng hát theo, tiếng hát vang dội, lấn át cả tiếng sóng biển.

Côn nhìn lên bầu trời, ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Tương lai đang chờ đón chúng ta, bạn bè ơi. Chúng ta đã vượt qua tất cả để trở về đây, và chúng ta sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng hơn"

Thuỷ Lang gật đầu, đôi mắt lấp lánh giọt lệ: "Chúng ta đã trở về, và chúng ta sẽ không bao giờ quên những gì đã trải qua. Mỗi người trong chúng ta đều là một phần của câu chuyện này, và chúng ta sẽ mãi mãi là một gia đình"

Khi con tàu gỗ khổng lồ của đoàn Ngư Tiên từ từ tiến vào cảng Triều Thần Quốc, ánh sáng mặt trời buổi sáng chiếu rọi trên mặt nước, tạo nên những tia sáng lấp lánh như đón chào họ trở về.

Từ xa, những người dân đứng chật kín cả bến cảng, vẫy tay và reo hò. Tiếng trống, tiếng kèn vang lên rộn ràng, tạo nên không khí lễ hội náo nhiệt.

Ngọc Vũ đứng trên mũi tàu, nhìn thấy khung cảnh này mà lòng trào dâng cảm xúc.

Hắn quay sang Hải Phong và Côn, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

“Chúng ta đã trở về, mọi người ơi!” Hắn kêu lên, giọng đầy phấn khích.

Hải Phong cũng không giấu nổi niềm vui sướng.

“Chúng ta đã về nhà!” Hắn đáp lại, mắt sáng ngời. Những giọt nước mắt hạnh phúc chảy dài trên má hắn.

Côn, với vẻ kiên định và mạnh mẽ thường ngày, cũng không thể kìm nén được sự xúc động. Hắn nhìn về phía đám đông người dân, nắm chặt tay Ngọc Vũ và Hải Phong.

“Chúng ta đã làm được điều không tưởng” Hắn nói, giọng kích động: “Lịch sử sẽ ghi tên chúng ta”

Thuỷ Lang, với đôi mắt lấp lánh niềm tin và niềm tự hào, bước tới bên họ.

“Chúng ta đã vượt qua tất cả để trở về đây. Mọi người, hãy nhớ rằng chính tình đoàn kết và niềm tin đã đưa chúng ta trở về.” Ông nói, giọng trầm ấm vang lên như tiếng chuông trong buổi sáng sớm.

Khi tàu cập bến, những người dân Triều Thần Quốc ùa ra, ôm chầm lấy những người sống sót.

Tiếng khóc, tiếng cười, và những lời chào mừng hòa quyện vào nhau, tạo nên một không khí đầy xúc động.

Những người mẹ ôm lấy con, những người vợ ôm chặt lấy chồng, và những người bạn thân thiết ôm lấy nhau, tất cả đều không thể tin rằng những người thân yêu của họ đã trở về an toàn.

Một người phụ nữ lớn tuổi tiến lại gần Thuỷ Lang, đôi mắt ngấn lệ.

“Cảm ơn ông đã đưa con trai tôi trở về” Bà nói, giọng run rẩy.

Thuỷ Lang nắm chặt tay bà, ánh mắt tràn đầy sự an ủi.

“Chúng ta đã trở về cùng nhau, nhờ có sức mạnh của tất cả mọi người” Ông đáp lại, giọng trầm ấm.

Ngọc Vũ quỳ xuống, chạm tay vào mặt đất, cảm nhận sự ấm áp và quen thuộc.

“Triều Thần Quốc, chúng ta thật sự đã trở về” Hắn thì thầm, giọng run rẩy.

Hải Phong đứng bên cạnh hắn, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Chúng ta đã sống sót và trở về. Ta muốn mở quán mực cho riêng mình”

Tiếng hát vang lên từ khắp nơi, những lời ca ngợi sự trở về, ngợi ca sức mạnh của đoàn người tàu Ngư Tiên.

Tuy là con tàu Ngư Tiên đã không còn, nhưng ý chí của bạn hắn thay thế Ngư Tiên.

Trong đại điện của Triều Thần Quốc, ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua những cửa sổ lớn, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên nền đá cẩm thạch.

Sơ Đại, vị lãnh đạo uy nghiêm của quốc gia, ngồi trên ngai vàng được chạm trổ tinh xảo, với vẻ mặt nghiêm trang nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự bao dung sâu sắc.

Ngọc Vũ, Hải Phong, Côn và Thuỷ Lang cùng các thành viên khác của đoàn tàu Ngư Tiên bước vào đại điện, trong lòng đầy hồi hộp và xúc động.

Bọn hắn quỳ xuống trước Sơ Đại, cảm nhận sự thiêng liêng và trang trọng của khoảnh khắc này.

Sơ Đại đứng dậy, bước xuống ngai vàng, tiến đến gần những người anh hùng đã trở về sau cuộc hành trình gian nan.

“Các ngươi đã vượt qua biết bao khó khăn và hiểm nguy để trở về, mang theo câu chuyện về lòng dũng cảm và sự kiên cường” Sơ Đại nói, giọng trầm ấm và uy nghiêm: “Triều Thần Quốc vô cùng tự hào và biết ơn các ngươi”

Ngọc Vũ ngước lên, đôi mắt sáng ngời đầy cảm xúc.

“Chúng thần chỉ làm những gì phải làm để trở về nhà” Hắn nói, giọng run rẩy nhưng đầy kiên định: “Tất cả chúng thần đều không ngừng nghĩ về quê hương, và điều đó đã giúp chúng thần vượt qua mọi thử thách”

Sơ Đại gật đầu, nụ cười nhẹ nở trên môi.

“Tinh thần ấy thật đáng khâm phục” Hắn nói: “Hôm nay, ta muốn tưởng thưởng cho sự dũng cảm và lòng trung thành của các ngươi”

Hắn ra hiệu cho các quan cận thần, và họ mang ra những chiếc hộp gỗ trang trí tinh xảo, bên trong chứa những tấm tước vị và phần thưởng quý giá.

Sơ Đại trao từng tấm tước vị cho từng người, kèm theo những lời chúc tụng và cảm ơn chân thành.

“Kể từ hôm nay, Côn, ngươi sẽ được phong tước vị Tử Tước, với trách nhiệm mở rộng bờ cõi của Ngư Nhân” Sơ Đại nói, trao tấm tước vị cho Côn: “Ngươi đã chứng tỏ lòng dũng cảm và tài năng của mình, và ta tin rằng ngươi sẽ tiếp tục làm rạng danh Triều Thần Quốc”

Côn cầm tấm tước vị trong tay, cảm giác tự hào và trách nhiệm đè nặng trong lòng. Hắn cúi đầu, cảm ơn Sơ Đại.

“Thần sẽ không phụ lòng tin của ngài” Hắn nói, giọng vô cùng cảm kích.

Ngọc Vũ cũng được phong tước, với trách nhiệm chỉ huy một hạm đội tàu bảo vệ biên giới.

“Ngươi đã chứng tỏ tài năng lãnh đạo và lòng dũng cảm trong suốt cuộc hành trình” Sơ Đại nói: “Ta tin rằng ngươi sẽ là một chỉ huy xuất sắc”

Ngọc Vũ cúi đầu nhận tước vị, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

“Thần sẽ tận tâm phục vụ quốc gia” Hắn nói, giọng nghẹn ngào.

Hải Phong và Thuỷ Lang cùng các thành viên khác cũng nhận được phần thưởng và tước vị xứng đáng.

Mỗi người đều cảm nhận sự tự hào và trách nhiệm lớn lao, biết rằng họ đã vượt qua những thử thách khắc nghiệt để trở về và giờ đây họ sẽ tiếp tục cống hiến cho đất nước.

Khi buổi lễ kết thúc, Sơ Đại nhìn tất cả mọi người với ánh mắt đầy tự hào.

“Hãy nhớ rằng, Triều Thần Quốc luôn tự hào về các ngươi” Hắn nói: “Hãy tiếp tục giữ vững tinh thần và lòng dũng cảm, để chúng ta cùng nhau xây dựng một tương lai của Ngư Nhân huy hoàng hơn”

Sau buổi lễ phong tước, Ngọc Vũ, Hải Phong, Côn, Thuỷ Lang và các thành viên khác bước ra ngoài, giữa những tiếng reo hò và vỗ tay không ngớt của người dân.

Những nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt mọi người khi họ tiến về phía đám đông, nơi Hải Tử và Tú đang đợi sẵn.

Hải Tử và Tú đứng giữa đám đông, trông rất vui mừng và tự hào. Khi nhìn thấy Côn bước ra, họ vội vàng tiến tới, khuôn mặt rạng rỡ.

"Côn!" Hải Tử gọi to, giọng nói tràn đầy xúc động: "Chúc mừng, cuối cùng ngươi cũng tạo nên câu chuyện truyền kỳ cho riêng mình!"

Tú cũng không kìm nén được niềm vui: “Ngươi thật sự đã làm được! Cuộc hành trình của ngươi thật vĩ đại"

Côn, luôn kiêu hãnh, nhưng sâu bên trong là sự tự ti, lúc này cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng.

Hắn mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự cảm kích.

"Hải Tử, Tú, cảm ơn hai ngươi. Ta không thể làm được điều này nếu không có sự ủng hộ và tình yêu từ mọi người"

Hải Tử vỗ vai Côn, ánh mắt tán thưởng: "Ngươi là một người anh hùng thực sự, Côn. Những gì ngươi đã làm sẽ trở thành huyền thoại, ta sẽ dựa vào đó để tạo nên một vở kịch hoàn hảo"

Tú gật đầu, nụ cười rạng rỡ: "Hiện tại thì ngươi sẽ có câu chuyện truyền kỳ của riêng mình. Một cuộc phiêu lưu mà không ai có thể quên"

Côn cười lớn, cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng.

"Đúng vậy, và chúng ta sẽ cùng nhau viết tiếp những câu chuyện mới. Đây chỉ là khởi đầu"

Ngọc Vũ, Hải Phong và Thuỷ Lang đứng bên cạnh, cũng không giấu được niềm vui và sự tự hào.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.