Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 53: Giả Mạo

Tiểu thuyết gốc · 1540 chữ

Sau một thời gian dài tìm kiếm, Ngọc Vũ phát hiện một hang động nhỏ ẩn mình dưới những tảng đá lớn.

"Đây rồi" Hắn gọi, trong giọng nói hiện ra hy vọng: "Hang động này có thể là nơi trú ẩn tạm thời cho chúng ta"

Cả đội nhanh chóng vào hang, kiểm tra xung quanh để đảm bảo không có bất kỳ mối nguy hiểm nào. Hang động khá rộng, có thể chứa được tất cả mọi người và cung cấp một nơi an toàn để trú ẩn qua đêm.

Trong khi mọi người bắt đầu chuẩn bị nơi trú ẩn, cảm giác hoang mang và lo lắng không ngừng bao trùm lên từng thành viên.

Ngọc Vũ nhìn quanh, lòng tràn ngập nỗi lo lắng.

"Chúng ta không biết sẽ phải ở đây bao lâu" Hắn nghĩ, "Liệu chúng ta có đủ thức ăn và nước uống không? Chúng ta có thể đối mặt với những mối nguy hiểm khác không?"

Thuỷ Lang, mặc dù vẫn giữ được vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng trong lòng ông cũng không khỏi lo lắng. "Chúng ta phải đoàn kết và sử dụng tất cả kiến thức và kỹ năng của mình để sinh tồn"

Ông nghĩ, "Mỗi người đều có vai trò quan trọng trong việc giữ cho cả nhóm an toàn"

Cả đội bắt đầu thu thập các vật liệu cần thiết và chuẩn bị cho đêm đầu tiên trên đảo.

Hải Phong, người đã tỉnh lại sau cơn bất tỉnh, nhanh chóng nắm giữ tình hình của nhóm hiện tại, hắn quyết định một mình để tìm nguồn nước.

“Sột soạt” Âm thanh từ trong bụi cây truyền tới, vốn đã trải nghiệm qua sự nguy hiểm trên hòn đảo này, Hải Phong ngay lập tức cảnh giác.

“Là thứ gì? Cút ra đây cho ta” Hải Phong hô to, tay nâng lên vũ khí.

Hải Phong dừng lại, lắng nghe kỹ hơn. Tiếng động đó như tiếng cành cây bị bẻ gãy, nhưng âm thanh rất khẽ, như thể ai đó đang cố gắng không để bị phát hiện.

Hắn nắm chặt lấy con dao găm bên hông, bước đi thận trọng hơn.

Đột nhiên, từ trong bụi rậm, một sinh vật khổng lồ nhảy xổ ra. Hải Phong chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ rực và bộ lông xám bạc trước khi nó lao vào hắn.

Sinh vật này có vẻ ngoài như một loài thú hoang dã, nhưng có gì đó không đúng. Trước khi Hải Phong kịp phản ứng, sinh vật đã quật hắn ngã xuống đất.

Sinh vật biến hình gầm lên, tiếng gầm đầy uy lực và hiểm ác. Nó nhanh chóng thay đổi hình dạng, từ một con thú trở thành một bản sao hoàn hảo của Hải Phong, chỉ khác là nó không mặc quần áo, và cũng không có vũ khí.

Hải Phong hoảng hốt, không thể tin vào mắt mình.

“Chuyện gì thế này?” Hải Phong hét lên, cố gắng vùng vẫy.

“Làm sao mà... chuyện này không thể nào!” Hải Phong cảm thấy tim đập loạn nhịp, mồ hôi lạnh toát ra.

Hắn cố gắng đứng dậy, nhưng các móc câu từ sinh vật đã đâm thấu qua da thịt, làm hắn đau đớn không thể di chuyển.

Vốn là thương thế của hồi phục hoàn toàn, hiện tại càng biến nặng.

“Ta phải cảnh báo cho bọn họ biết”

Hắn cố gắng dồn hết sức lực, luồng nước ngưng tụ thành một quả cầu nước khổng lồ.

Gào!

Quả cầu nước đánh văng sinh vật biến hình ra xa, ngay lập tức, quả cầu nước bao bọc Hải Phong, kéo hắn rơi xuống dòng sông, nước sông chảy xiết, cuốn trôi hắn biến mất.

Sinh vật biến hình, giờ đây trông giống hệt Hải Phong, quay về phía đoàn người tàu Ngư Tiên. Nó di chuyển một cách tự nhiên, như thể đã quen với hình dạng mới này.

Không ai trong nhóm nhận ra sự khác biệt, tất cả đều chào đón Hải Phong trở lại mà không biết rằng kẻ đứng trước mặt họ là một kẻ giả mạo.

Ngọc Vũ, với bản năng nhạy bén của một thủy thủ giỏi, cảm thấy có gì đó không đúng.

“Hải Phong, ngươi không sao chứ? Nhìn ngươi có vẻ lạ lắm” Ngọc Vũ nói, ánh mắt nghi hoặc.

Sinh vật biến hình không trả lời, nó chỉ đi về trong động, tìm một chỗ nằm xuống.

Cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, nhưng là không biết từ đâu đến, Ngọc Vũ chỉ cho rằng Hải Phong còn mệt mỏi.

Đêm trên đảo dày đặc và tĩnh lặng đến rợn người. Những ngọn lửa trại cháy bập bùng, tạo ra những vệt sáng yếu ớt giữa rừng rậm u tối.

Đoàn người trên tàu Ngư Tiên đã lập trại, nhưng không ai có thể chợp mắt hoàn toàn. Mỗi tiếng động nhỏ đều khiến họ giật mình, cảnh giác.

Để đảm bảo an toàn cho cả nhóm, bọn hắn phân công nhau gác đêm.

Ngọc Vũ ngồi gần đống lửa, đôi mắt không ngừng nhìn quanh, cố gắng xuyên qua bóng tối dày đặc.

"Chúng ta đã quá liều lĩnh khi đến đây" Hắn nghĩ: "Mọi thứ trên đảo này đều có thể là mối nguy hiểm chết người"

Bất chợt, từ trong bóng tối vang lên một tiếng động kỳ lạ, như tiếng bước chân nặng nề trên lá khô.

"Ai đó?" Thuỷ Lang hỏi, giọng căng thẳng. Nhưng không ai trả lời.

Một lát sau, một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ phía xa. Thủy Lang và Ngọc Vũ lập tức chạy tới, cầm theo đuốc và vũ khí.

Khi bọn hắn đến nơi, đã thấy một cảnh tượng kinh hoàng: một thành viên trong nhóm bị giết chết, cơ thể đầy những vết thương sâu.

Ngọc Vũ lùi lại, tay che miệng.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Hắn trầm giọng, mắt không rời khỏi cảnh tượng kinh hoàng trước mặt.

Một trong những thành viên còn sống hét lên, chỉ tay vào bóng tối.

"Ta đã thấy nó! Nó biến hình... thành ai đó trong chúng ta!" Hắn nói, giọng run rẩy: "Nhưng trong bóng tối, ta không thể xác định được là ai"

Nỗi sợ hãi bao trùm lên cả nhóm.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Ngọc Vũ hỏi, giọng đầy hoang mang.

Thuỷ Lang cố giữ bình tĩnh.

"Chúng ta phải tìm cách phân biệt thật giả" Ông nói: "Nhưng trước hết, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Không ai được rời khỏi nhóm một mình, phải luôn giữ cảnh giác cho nhau"

Ngọc Vũ nhìn quanh, lòng đầy lo lắng. "Nhưng chúng ta phải làm sao để phân biệt ai là thật, ai là giả?" Hắn hỏi.

"Chúng ta sẽ dựa vào những chi tiết nhỏ" Thuỷ Lang nói: "Bất kỳ dấu hiệu nào bất thường đều có thể là manh mối”

Một lát sau, toàn bộ thành viên tàu Ngư Tiên tụ họp quanh đống lửa.

Toàn bộ đều đang hoang mang, không ai chắc chắn được ai là sinh vật biến hình. Mỗi người đều nhìn nhau với sự nghi ngờ, lo lắng trong mắt.

Cảnh này lan tỏa một bầu không khí ám ảnh và căng thẳng khắp nơi trong trại.

Những nghi vấn và sự hoang mang không ngừng lan rộng, khiến mọi người cố gắng giữ mặt mày bình tĩnh nhưng trong lòng lại sợ hãi và bất an vô cùng.

“Các ngươi có manh mối gì không?” Côn lên tiếng, dò hỏi.

“Lúc chúng ta đến nơi, sinh vật biến hình kia đã cao chạy xa bay” Ngọc Vũ lắc đầu nói.

“Trời quá tối, ta không thể xác định nó là ai trong mọi người” Tên thành viên đầu tiên phát hiện ra xác của người chết, nói.

Mọi người trầm mặc, bất kể là ai đều có thể là sinh vật biến hình nọ.

“Như vậy, làm sao để xác định nó là ai trong chúng ta” Côn đau đầu nói.

“Chúng ta từng người nói, vào thời gian người chết, các ngươi đã làm gì? Ở đâu? Có nhân chứng hay không?” Thủy Lang, người thủy thủ già dặn, vô cùng bình tĩnh nói.

Mọi người im lặng một lúc, sau đó lần lượt đứng dậy và nói. Ánh lửa bập bùng chiếu lên những gương mặt căng thẳng.

Ngọc Vũ, người đầu tiên, nói: "Ta đang canh gác ở phía trước trại, Thuỷ Tinh đã ở đó với ta"

Thuỷ Tinh gật đầu xác nhận.

Hải Quỳ, gương mặt nhợt nhạt, kể: "Ta đang ngủ trong động với thuyền trưởng, chúng ta cùng nhau nghe thấy tiếng động lạ"

Côn xác nhận lời nói của Hải Quỳ, gật đầu.

Lần lượt từng người tường thuật, bọn hắn đều có nhân chứng đầy đủ.

Đến lượt Hải Phong, hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt hơi bối rối.

Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng, Thuỷ Lang đã lên tiếng: "Hải Phong, ngươi ở đâu khi vụ giết người xảy ra? Có ai thấy ngươi không?"

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.