Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 104: Máu Và Lửa (12)

Tiểu thuyết gốc · 1612 chữ

Bên ngoài cung điện của Ngư Nhân Vương, tiếng ồn ào và những lời hô hào vang vọng.

Một nhóm Ngư Nhân đang tụ tập, biểu tình phản đối việc bắt buộc thanh niên tham gia quân đội.

Bọn hắn giơ cao các bảng biểu ngữ, hô to khẩu hiệu đòi dẹp bỏ tình trạng hóa quân đội, cho rằng việc này không cần thiết và chỉ làm mất đi tuổi trẻ và tương lai của họ.

Giữa đám đông, Côn đứng lặng lẽ, ánh mắt sắc bén quan sát từng cử động của những người biểu tình.

Một thanh niên Ngư Nhân với dáng vẻ kiên cường đứng ra trước đám đông, giơ cao bảng biểu ngữ và nói lớn:

"Chúng ta là những người con của biển cả, không phải là những công cụ chiến tranh! Việc bắt buộc thanh niên tham gia quân đội là vô nhân đạo và không cần thiết! Chúng ta cần hòa bình, không phải chiến tranh!"

Đám đông đồng thanh hô vang, tạo nên một không khí căng thẳng và quyết liệt. Côn bước tới gần thanh niên đó, vỗ vai hắn và nói với giọng trầm ấm:

"Ngươi nói rất đúng. Chúng ta cần phải đứng lên, bảo vệ quyền lợi của mình và không để ai đẩy chúng ta vào những cuộc chiến vô nghĩa. Hãy tiếp tục đấu tranh, chúng ta sẽ thắng"

Sự hiện diện của Côn và những lời nói của hắn càng làm cho đám đông trở nên sôi nổi hơn.

Họ hô vang khẩu hiệu với lòng quyết tâm và hy vọng, tin rằng cuộc biểu tình này sẽ mang lại sự thay đổi.

Ở phía xa, Lãng đứng đỉnh một tòa nhà, quan sát tình hình với đôi mắt tinh tường.

Hắn biết rằng Côn đang đứng sau tất cả, kích động và lợi dụng lòng phẫn nộ của người dân để thực hiện âm mưu riêng.

Nhưng Lãng cũng hiểu rằng việc giải quyết tình trạng này không thể chỉ dùng vũ lực hay quyền lực mà cần phải thuyết phục và làm cho người dân hiểu rõ sự cần thiết của việc bảo vệ đất nước.

Lãng bước vào phòng họp với khuôn mặt đằng đằng sát khí.

Hắn tiến thẳng tới bàn hội nghị lớn giữa phòng, không nói một lời, chỉ một cú đập mạnh, khiến mặt bàn gãy làm đôi, mảnh vụn bay khắp nơi.

Những Ngư Nhân có mặt trong phòng đều giật mình kinh hãi, nhưng không ai dám lên tiếng.

Côn đứng ở một góc phòng, bình thản nhìn Lãng với ánh mắt khiêu khích. Hắn biết mình đang gây ra sự hỗn loạn, nhưng không hề hối hận.

"Lãng" Côn nói một cách thản nhiên: "Ngươi đừng nóng giận như vậy. Đây chỉ là tiếng nói của dân chúng, họ có quyền biểu tình và phản đối"

Lãng không thể kiềm chế được nữa. Hắn chỉ tay vào mặt Côn, giọng nói run lên vì giận dữ:

"Ngươi không hiểu tình thế hiện tại sao, Côn? Ngư Nhân Quốc đang đứng trước nguy cơ bị Vĩnh Hằng Hỏa Quốc tấn công bất cứ lúc nào! Ngươi làm rối loạn tình trạng trong nước, khiến cho tinh thần chiến đấu của binh sĩ bị suy giảm. Ngươi đang phá hủy tất cả những gì chúng ta đã xây dựng!"

Côn không hề lùi bước. Hắn bước lên, đối mặt với Lãng, giọng điệu lạnh lùng:

"Ta chỉ muốn những người trẻ có cơ hội sống cuộc sống yên bình, không phải hy sinh vô nghĩa trong những cuộc chiến tranh vô tận. Ngươi có nghĩ đến điều đó không, Lãng? Hay ngươi chỉ quan tâm đến quyền lực và danh vọng của mình?"

Lãng nhìn chằm chằm vào Côn, hai bàn tay siết chặt, nhưng hắn biết rằng cuộc tranh luận này không thể giải quyết bằng vũ lực.

Hắn cần phải tìm cách thuyết phục Côn và những người ủng hộ hắn hiểu rõ tình thế nguy cấp hiện tại.

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:

"Côn, ta hiểu ngươi lo lắng cho tương lai của thanh niên Ngư Nhân. Nhưng ngươi phải hiểu rằng, nếu chúng ta không chuẩn bị cho cuộc chiến, không bảo vệ đất nước, thì sẽ không có tương lai nào cả. Chúng ta đang đối mặt với kẻ thù mạnh mẽ và tàn bạo. Chỉ có sự đoàn kết và quyết tâm mới giúp chúng ta vượt qua được"

Côn im lặng một lúc, rồi hắn cười khẩy:

"Ngươi có thể nói điều đó với những người trẻ đang sẵn sàng chết trên chiến trường không, Lãng? Ngươi có thể đảm bảo rằng hy sinh của họ sẽ không vô ích?"

Lãng không trả lời ngay. Hắn biết rằng không có gì có thể đảm bảo được sự an toàn tuyệt đối trong chiến tranh. Nhưng hắn cũng biết rằng không thể lùi bước trước mối đe dọa từ Vĩnh Hằng Hỏa Quốc.

"Ta không thể đảm bảo điều đó" Lãng nói, giọng trầm lắng: "Nhưng ta có thể đảm bảo rằng chúng ta sẽ chiến đấu với tất cả sức mạnh và lòng dũng cảm của mình. Chúng ta sẽ bảo vệ Triều Thần Quốc đến hơi thở cuối cùng"

“Ngươi đi mà thuyết phục dân chúng, không phải ta” Côn cười cười nói.

Lãng không thể kiềm chế cơn giận. Hắn hô to, giọng nói vang vọng khắp căn phòng:

“Binh lính, bắt giam Côn ngay lập tức!”

Ngay khi những binh sĩ bắt đầu tiến tới, Sò bước ra, giơ tay ngăn lại. Hắn nói với Lãng bằng giọng điệu trầm ổn nhưng kiên quyết:

“Lãng, em không thể làm như vậy. Côn có công rất lớn trong việc xây dựng Ngư Nhân Quốc. Bắt giam hắn chỉ kích động thêm nhóm Ngư Nhân phản động mà thôi”

Lãng nhìn Sò, đôi mắt đầy sự phẫn nộ và bối rối. Hắn biết Sò nói đúng, nhưng cơn giận dữ và sự thất vọng không dễ dàng tan biến. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

“Sò, em hiểu ý anh” Lãng nói, giọng trầm lắng hơn.

“Nhưng chúng ta không thể để tình trạng này tiếp diễn. Côn đang gây rối loạn và làm suy yếu tinh thần chiến đấu của binh sĩ. Anh có cách nào khác để giải quyết không?”

Sò nhìn Lãng, ánh mắt đầy sự suy tư. Hắn biết rằng phải tìm ra một giải pháp khôn ngoan hơn, không chỉ để giữ gìn hòa bình trong nội bộ mà còn để chuẩn bị tốt hơn cho cuộc chiến sắp tới.

“Lãng, hãy cho anh thời gian để thuyết phục Côn và những người ủng hộ hắn” Sò đề nghị.

“Anh sẽ cố gắng làm cho họ hiểu rõ tình thế hiện tại và cùng nhau đoàn kết chống lại kẻ thù. Em hãy tin tưởng anh”

Lãng do dự một lúc, rồi gật đầu. Hắn biết rằng Sò là người có khả năng thuyết phục và lý lẽ.

“Được rồi, em sẽ cho anh thời gian” Lãng nói. “Nhưng hãy nhớ rằng, chúng ta không có nhiều thời gian. Kẻ thù có thể tấn công bất cứ lúc nào. Hãy hành động nhanh chóng và quyết đoán”

Sò gật đầu, quyết tâm hiện rõ trong ánh mắt. Hắn quay lại nhìn Côn, người vẫn đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng.

“Côn, hãy ngồi lại và nghe ta” Sò nói, giọng điệu nghiêm túc. “Chúng ta cần phải nói chuyện và tìm ra giải pháp cho tình hình hiện tại”

Côn mỉm cười không nói gì.

Trong một căn phòng ấm cúng với những tia sáng nhẹ nhàng lọt qua cửa sổ, năm anh em Sơ Khai, Miquellin, Sơ Mông, Sơ Kiến và Sơ Vãn ngồi trên một tấm thảm mềm mại, tụ lại thành một vòng tròn.

Dù còn nhỏ tuổi, ánh mắt của từng đứa trẻ đều sáng rực lên sự tò mò và thông minh.

Sơ Khai, anh lớn nhất trong đám, bĩu môi, tay cầm một thanh kiếm gỗ mà hắn luôn mang theo.

"Em nghĩ mọi người tại sao lại cãi nhau thế?" Hắn hỏi, ánh mắt lo lắng nhưng kiên định.

Miquellin, với mái tóc đỏ rực, vuốt ve đuôi tóc của mình, đôi mắt sáng như sao, đáp lại.

"Chắc là vì họ sợ bị bắt phải làm lính. Em nghĩ họ không muốn rời xa gia đình"

Sơ Mông, nhóc con tinh nghịch nhất, búng tay vào không khí.

"Hay là họ chỉ muốn chơi thôi, không muốn làm những việc nghiêm trọng. Em cũng không muốn làm lính đâu, mệt lắm!"

Sơ Kiến, thường ít nói nhất, nhăn mũi lại.

"Nhưng nếu không có lính thì ai sẽ bảo vệ chúng ta? Nhỡ có ai xấu đến thì sao?"

Sơ Vãn, nhỏ nhất trong số họ nhưng không kém phần thông minh, nói nhỏ nhẹ.

"Em nghe các trưởng bối nói rằng nếu không có quân đội thì sẽ nguy hiểm lắm. Nhưng mà cũng không muốn ai phải buồn hay sợ"

Cả nhóm im lặng suy nghĩ, mỗi đứa trẻ đều trầm ngâm với những suy nghĩ non nớt nhưng sâu sắc.

Sơ Khai nắm chặt thanh kiếm gỗ của mình hơn, quyết định lên tiếng.

"Chúng ta phải làm sao để mọi người hiểu nhau và không ai phải sợ hay buồn"

Miquellin gật đầu, mắt sáng lên. "Đúng rồi! Chúng ta phải giúp mọi người hiểu rằng quân đội là để bảo vệ, không phải để làm họ sợ"

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200

Truyện Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.