Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá khứ

Tiểu thuyết gốc · 1042 chữ

Quanh đi quẩn lại, vậy mà đã sang một ngày mới. Chớp mắt một cái từ cái chiều hôm qua tới hôm nay đã lớn đến vậy, rốt cuộc đây là loại cây gì.

Tiểu Vũ ngước lên, trên cành cây vậy mà lại sum suê kết trái, hoa nở um tùm. Chim chóc ong bướm đua nhau tranh mật ngọt, chốc lát đã ồn ào tạp âm. Tiểu Vũ không chịu kém cạnh, nhanh chóng leo lên trên ngọn cây, hái những quả mọng nước nhất, bông hoa thơm nhất xuống. Dù không ít khó khăn, nhưng thành quả lại không tệ chút nào.

- Ba quả, năm hoa

Rõ trên cây trĩu quả như vậy, nhưng ngặt nỗi lũ chim chóc kia cũng thuộc loại phá hoại đẳng cấp, ăn không được lại không cho người khác giành lấy.

Tiểu Vũ cũng đang lúc đói, liền lấy một quả ăn thử. Vừa cắn qua lớp ngoài, từng thớ thịt quả ngập ngụa nước, cái vị chua chua thanh thanh lại có dư vị đắng lịm nơi đầu lưỡi, đem một ngụm uống xuống như mát lạnh cả khoang họng hắn. Một tiếng 'Ực' nuốt xuống liên hồi, cảm giác hoàng hồn của ngày hôm ấy cũng trôi theo dòng nước xuôi xuống.

Đang dưới gốc cây nhâm nhi thành quả, hắn lại có chút nhớ nhung. Cũng là cái cảm giác này năm xưa, hắn chỉ là một tên nhóc lang thang bị cha mẹ bán làm nô cho ma tu để huyết tế, lại may mắn lọt vào mắt xanh Hàn Băng Nữ Đế thu nạp hắn làm đệ tử thân truyền. Cuối cùng lại vì căn cơ của bản thân mà hao phí bao thiên tài địa bảo, cuối cùng chỉ mơ màng nhớ lại khung cảnh cuối cùng.

Cái ngày hắn bị nàng bỏ đi, xâu chuỗi lại mọi thứ, cũng là hao tâm phí sức đem ta gài vào tiên môn, cứu ta thoát khỏi bị người ta chặt thịt làm lương... Nhưng vì cái gì lại nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn chứ, cuối cùng bản thân nàng lại đi chết rồi để hắn lẻ loi nơi đất khách quê người, cuối cùng lại bị tính kế vứt bỏ tại nơi núi hoang sống có khi còn thua cả tạp dịch.

- Người thương yêu ta thì luôn vì ta mà rời đi, người tàn nhẫn bỏ rơi ta lại là người hạnh phúc nhất... Vì cái gì chứ...

Cái cảnh tượng đau xót nhất vẫn luôn tồn tại bên trong hắn, ngày sư tôn lần đầu đưa hắn lịch luyện, lại vô tình thấy lại gia đình cũ, nơi hắn sinh ra và cũng là nơi thẳng tay bán phắt hắn đi, không lời nhắn nhủ, còn từ phía xa mừng thầm như thể trút hết gánh nặng trên vai.

Người cha già ngày nào giờ đã như thay đổi một diện mạo mới, trẻ trung khỏe mạnh, trang phục đều là vải lụa áo gấm. Bên cạnh là người mẹ lúc nào cũng vui vẻ yêu đời, cười tít mắt bế hai đứa nhỏ trên tay. Đó vậy mà lại là em trai và em gái hắn, ai nấy cũng là những đứa trẻ xinh xắn khỏe mạnh. Cảnh tượng này hắn đáng ra phải vui mừng, ấy vậy mà trong lòng hắn có chút chua.

Hắn cũng từng cố gắng nhận cha nhận mẹ, thế mà bọn họ lại nhất quyết không nhận máu mủ, kể cả trước lợi ích ta đưa ra, lại không có chút biến sắc. Bất kể hắn có nói gì kể cả cầu xin cha mẹ đều phủ nhận tồn tại hắn, trước mặt các em hắn trực tiếp chửi rủa hắn rồi đuổi đi đi, rốt cuộc hắn đã sai chỗ nào, tại sao lại phải đón nhận sự ghẻ lạnh đến cùng cực đến như vậy.

Cứ như... mọi thứ đều đã được sắp đặt....

Tiểu Vũ cũng không quan tâm quá nhiều, hắn giờ đã là đệ tử tiên môn có tiếng như Thanh Phong Môn, cơ bản cũng coi như có thể tiếp tục sống, nhưng là sống một cách vật vờ như cái xác không hồn.

Hai khóe mắt hắn có chút cay, nước mắt thì cứ lặng lẽ trào dâng, hai má ngấn lệ. Mũi hắn như bị bịt lại, khiến hắn từng tiếng khóc nức nở. Trong tâm hắn, ngay từ đầu đã biết cha mẹ hắn vì thấy hắn có lợi nhuận, đều đem đi bán hết rồi, hai đứa em hắn tư chất dù trong giới tu hành chỉ là cỏ dại ven đường, nhưng so với hắn cũng là một trời một vực.

Nghĩ thế, trong lòng hắn lại càng tủi thân, bản thân đã là thể chất thuần dương thải bổ, cùng tạp chất linh căn lại là đại bảo đối với mọi căn cơ, chính là ai cũng có thể thải bổ với hắn cùng hiệu suất tuyệt đối, linh căn càng thuần khiết lại hút hắn càng mãnh liệt. Cha mẹ đem hắn bán đi chắc chắn đã kiếm được một khoản khổng lồ, nhìn lão cha đến cái răng gãy ngày xưa cũng đem vàng gắn lên đủ thấy được sự giá trị thật sự của hắn.

- Tại sao có thể chất trời ban đến vậy, tu vi mình lại không chút tăng tiến....

Lại nhớ tới sư tôn hắn, nàng rõ ràng là Hàn Băng Nữ Đế, ấy vậy mà thần trí hắn không thể lưu giữ dù là hình ảnh nhỏ nhất, rõ ràng vừa cái đêm ấy, rõ ràng lúc nàng đeo cho hắn chiếc khăn tay, mọi việc đều rõ. Nhưng càng nghĩ về nàng, tâm trí càng trở nên trống rỗng, dần lại quên đi cái ngày mà hắn lần đầu với sư tôn, cũng quên luôn nàng thích món gì, tên nàng là gì....

Cứ thế hắn vò đầu bứt tóc, ngồi ngẩn ngơ suốt hơn mấy canh giờ, chớp mắt đã đến trưa. Trên đầu mặt trời đã chạy qua, ánh mắt hắn vẫn nhìn vô định về hướng tông môn, nhìn lên trên trời tìm kiếm cái "Tầng Cao" mà đáng nhẽ ra hắn phải tới.

Bạn đang đọc Ta Bất Đắc Dĩ Phải Tu Tiên A!! sáng tác bởi NiếtGhế

Truyện Ta Bất Đắc Dĩ Phải Tu Tiên A!! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NiếtGhế
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.