Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp Nhất Cảnh

Phiên bản Dịch · 1620 chữ

"Cạc cạc cạc. . . Muốn đi săn ta? Chỉ bằng các ngươi những tên vô dụng như các ngươi?" Con yêu ma này trên tay còn cầm một cái đầu người, cái đầu người này rõ ràng là Diệp Hoài, yêu ma miệng nói tiếng người, mặt mũi tràn đầy giễu cợt.

"Đáng chết. . . Con yêu ma này là Yêu Binh cấp chín, có thể so sánh với luyện thể cửu trọng. . . Am hiểu tốc độ, ta không phải đối thủ của nó. . ."

Diệp Kiên nghiến răng nghiến lợi, bọn hắn đang điều tra toà núi hoang này, nhưng bọn hắn không nghĩ tới yêu ma kia vậy mà thật trốn ở cái núi hoang này, yêu ma bỗng nhiên đánh lén, giết hai võ giả Diệp gia, hắn cũng bị một móng vuốt trảo thương cánh tay, chạy trối chết.

Diệp Kiên quát: "Tiểu Thanh, các ngươi mau trốn, ta ngăn nó lại!"

Nói xong, Diệp Kiên cắn răng nhào về phía con yêu ma kia, cánh tay chưa thụ thương cổ tay rung lên, trường kiếm trong tay lóe ra hàn mang, như là gió táp mưa rào đâm về yêu ma.

Diệp Kiên kiếm pháp vô cùng lăng lệ, có thể khiến người ta ngạc nhiên là thân thể của yêu ma kia liên tục di chuyển, để lại tàn ảnh, chuẩn xác né tránh mỗi một kiếm của Diệp Kiên, khó mà chạm đến cọng lông của nó.

"Cạc cạc. . . Quá chậm! Quá chậm!" Yêu ma cạc cạc cười nhạo.

Tô Hạo lúc này như nghĩ tới cái gì, trong mắt hắn kiếm pháp của Diệp Kiên là rất tinh diệu, nhưng tốc độ xuất kiếm. . . so với tốc độ hắn rút đao còn kém xa.

"Đến phiên ta!" Yêu ma liên tục né tránh mười mấy kiếm của Diệp Kiên, nó tựa hồ cũng chơi chán, trong mắt hung quang lóe lên, một cái móng vuốt bỗng nhiên vung ra.

"Xuy xuy xuy xùy!"

Diệp Kiên vội vàng đưa kiếm lên phòng ngự, để người ta giật mình là 5 ngón tay của nó bỗng nhiên kéo dài, như là năm cái lưỡi đao sắc bén, trực tiếp vòng qua trường kiếm, hung hăng vạch một đường trên thân thể Diệp Kiên, tiên huyết bay tán loạn, cả thân thể bị đánh bay về phía sau, ầm ầm rơi trên mặt đất.

"Diệp Kiên thúc!" Thiếu nữ ao trắng thấy cảnh này, vội vàng xông tới, đỡ Diệp Kiên, trong hai mắt chứa đầy nước mắt, Diệp Kiên liên tục ho ra máu, ngực bị năm đạo vết thương sâu tới xương.

"Ừm? Là tiểu tử ngươi? Ngày hôm qua ta đã phát hiện ngươi, bất quá ta sợ bại lộ hành tung, nên nhịn không ra tay với ngươi!"

Nhẹ nhõm đánh bại Diệp Kiên, yêu ma thấy được Tô Hạo đang đứng ở phía xa, nó hơi kinh ngạc, lập tức xuy xuy nở nụ cười: "Trước hết ăn trái tim của ngươi đi, trái tim của thiếu niên chắc hẳn là rất ngon a!"

Yêu ma ngày hôm qua đã phát hiện Tô Hạo cư trú trên núi hoang, nhưng lo lắng nếu mình giết Tô Hạo sẽ bại lộ hành tung, cho nên nhịn không muốn ra tay, mà bây giờ thì nó không cố kỵ nữa, chuẩn bị ăn no nê, liền ly khai núi hoang, đi tới địa phương khác tìm kiếm con mồi!

Yêu ma nhanh chân hướng về Tô Hạo đi tới, Tô Hạo giống như là sợ choáng váng đứng tại chỗ không động.

Nhưng mà trong đầu Tô Hạo phi thường tỉnh táo: "Yêu ma này tốc độ rất nhanh. . . Nhưng Bạt Đao Trảm của ta càng nhanh hơn, ta chỉ có cơ hội tung một đao. . . Chờ nó tới gần."

Diệp Kiên cùng yêu ma chiến đấu để Tô Hạo nhận biết được thực lực của nó. . . Cũng không phải là không thể chiến thắng như trong tưởng tượng, đương nhiên, yêu ma này tốc độ quá nhanh, Tô Hạo chỉ có một lần cơ hội!

Yêu ma cũng không cảm thấy Tô Hạo có uy hiếp, tiểu tử trước mắt này chỉ là một võ giả luyện thể nhất trọng mà thôi, cùng người bình thường không có gì khác biệt.

"Nhanh. . . Mau tránh ra a!" Nhìn thấy Tô Hạo sợ choáng váng, thiếu nữ áo trắng hoảng sợ nói.

"Tiểu tử, ngoan ngoãn chịu chết đi!" Yêu ma đi đến cách Tô Hạo hai mét, nó nở nụ cười gằn, một cái móng vuốt nâng lên, muốn móc lấy trái tim Tô Hạo, giờ khắc này, nó ngây ngẩn cả người bởi vì trong mắt Tô Hạo đột nhiên có hai đạo ánh sáng sắc bén lóe lên rồi biến mất!

"Không tốt. . ." Yêu ma đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý thấu xương, một loại nguy cơ tử vong, không lùi. . . Sẽ chết!

"Keng!"

Nhưng mà Tô Hạo đương nhiên sẽ không cho yêu ma cơ hội lui ra phía sau, hắn trong nháy mắt động, đã sớm diễn luyện không biết rõ bao nhiêu lần, động tác hạ bút thành văn, Tô Hạo tay phải cầm vỏ đao, tay trái bắt lấy chuôi đao, rút đao. . . Chém!

Hưu!

Âm thanh chiến đao ra khỏi vỏ, Tô Hạo cả người cũng như biến thành một thanh đao sắc bén, một cỗ khí kình sắc bén ngang nhiên mà ra, đem yêu ma trói buộc, sau đó một tia sáng như sấm chớp lóe lên một cái rồi biến mất!

Nhanh! Nhanh đến khó mà tưởng tượng!

Bạt Đao Trảm giúp tốc độ xuất đao của Tô Hạo tăng lên 10 lần, hắn mấy năm qua chỉ luyện Bạt Đao Trảm, tốc độ rút đao ở luyện thể cảnh không ai có thể so sánh, chứ đừng nói đến tăng phúc gấp mười lần.

Phốc phốc!

Yêu ma thậm chí không có thấy rõ Tô Hạo xuất đao như thế nào, nó liền cảm giác chỗ cổ đau xót, một đao chặt đầu!

Tô Hạo lưỡi đao cắt qua cổ yêu ma, có một loại cảm giác trở ngại, xương cốt yêu ma này cứng như tinh cương, nhưng cũng ngăn không được tốc độ xuất đao của Tô Hạo.

Vẫn chưa xong, Tô Hạo trong nháy mắt thu đao, lại rút đao, động tác một mạch mà thành, loại yêu ma này, chỉ là chặt đầu chưa hẳn nhất định chết, xuất phát từ cẩn thận Tô Hạo quyết định xuất thêm mấy đao.

Phốc phốc phốc phốc!

Một hơi xuất liên tục mười một đao, cơ hồ là đồng thời chém ra.

"Hô!" Tô Hạo có chút thở dốc, tinh khí thần hợp nhất toàn lực xuất đao cực kì tiêu hao khí lực.

"Sao. . . Làm sao có thể. . ." Khắp khuôn mặt yêu mà là biểu hiện khó có thể tin cùng không cam lòng, mình vậy mà lại chết dưới tay của một thiếu niên luyện thể nhất trọng? Nó là Yêu Binh cấp chín, có thể so sánh với võ giả luyện thể cửu trọng a!

Sau đó đầu lâu, phần bụng, phần eo của yêu ma cũng có các tơ máu hiển hiện, sau đó vỡ ra, toàn bộ thân thể cắt thành 12 đoạn, tản mát trên mặt đất.

Về phần Diệp Kiên cùng thiếu nữ áo trắng kia nhìn thấy một màn trước mắt thì sớm đã sợ ngây người, bọn hắn chỉ có thấy được Kinh Hồng đao mang lóe lên liên tục, yêu ma này liền chết không toàn thây!

"Hắn. . . Hắn không phải luyện thể nhất trọng a. . . Sao. . . Làm sao có thể trong nháy mắt chém giết Yêu Binh cấp chín?" Thiếu nữ áo trắng ngơ ngác nói.

"Nhân đao hợp nhất. . . Hợp nhất cảnh. . . Thiếu niên này vậy mà đạt đến hợp nhất cảnh?" Diệp Kiên hô hấp dồn dập.

Cảnh giới đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp từ thấp đến cao chia làm hợp nhất cảnh, thế chi cảnh, Ý Chi Cảnh!

Cảnh giới tu vi có thể dễ dàng tăng lên, nhưng cảnh giới đao pháp, kiếm pháp lại là khổ tu cùng thiên phú thiếu một thứ cũng không được, am hiểu đao pháp không nhiều, nhưng có thể đạt tới cảnh giới người đao hợp nhất thì một vạn đao khách mới có một!

Đao pháp đạt tới hợp nhất cảnh, nhân đao hợp nhất, đao tùy tâm động, toàn bộ Diệp gia, cũng chỉ có Diệp gia gia chủ, một người đạt đến cảnh giới hợp nhất cảnh, tại Thiên Linh Thành là một vị cường giả.

Thiếu niên trước mắt này, bốn năm như một, ngày ngày luyện đao, hiện tại chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi đã đạt tới cảnh giới này, chẳng lẽ dùng từ yêu nghiệt để hình dung, thành tựu tương lai là không thể đoán trước a!

"Đồ đần? Nhóm chúng ta mới là đồ đần a!" Diệp Kiên cười khổ, nếu Tô Hạo là kẻ ngu, mọi người tại Thiên Linh Thành tất cả đều là đồ đần!

"Đinh, chém giết Yêu Binh cấp chín, chúc mừng ký chủ thu hoạch được ban thưởng số lần rút đao +200!"

Tô Hạo trong tai vang lên âm thanh hệ thống nhắc nhở, làm hắn nhẹ nhàng thở ra đồng thời có chút ngu ngơ. . . Nguyên lai giết yêu ma có thể gia tăng số lần rút đao?

Một cái yêu ma nhỏ yếu như vậy liền tăng thêm 200, nếu là mình chém giết thêm một chút yêu ma, chẳng phải là rất nhanh liền có thể hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn thứ hai?

Bạn đang đọc Rút Đao Ngàn Tỷ Lần Ta Vô Địch (Dịch) của Mạt Thế Đái Tán Bất Đái Đao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐộcCôCầuTài
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 817

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.