Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạt Giống Đen

Phiên bản Dịch · 1316 chữ

Chương 84: Hạt Giống Đen

Việc xảy ra vào cái ngày họ giết con Cua Ác Ma. Lúc đó, cả ba người họ đều đã kiệt sức. Sau khi di chuyển rời khỏi cái xác của sinh vật khổng lồ và tìm một nơi kín đáo, họ ngã lăn ra đất và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Nhưng họ không ngủ được lâu.

Khoảng một, hai giờ sau, Sunny bị Cassie đánh thức, cô đang nắm lấy vai cậu. Một biểu lộ kinh hoảng hiện rõ trên mặt.

"Sunny! Sunny! Thức dậy đi!"

Ngay lập tức tỉnh ngủ, cậu nhảy đứng dậy và triệu hồi Mảnh Vỡ Đêm Khuya, lo sợ họ đang bị gì đó tấn công.

Nhưng mà, không có ai xung quanh ngoại trừ Cassie đang hoảng hốt và Nephis đang cảnh giác với tư thế tương tự cậu, kiếm của cô giơ lên, chuẩn bị chiến đấu.

Bối rối, Sunny nhìn lại cô gái mù.

"Cassie? Có chuyện gì?"

Lại nắm lấy vai cậu, cô đưa gương mặt đến gần và thầm thì bằng giọng điệu năn nỉ:

"Sunny, cậu phải ngăn nó lại! Làm ơn! Cậu là người duy nhất có thể!"

Sunny cau mày, cố hiểu chính xác thứ mình cần phải ngăn lại là gì.

'Cô ấy lại có một tiên tri?'

Cố khiến cô bình tĩnh lại, cậu nói bằng giọng nói cân nhắc:

"Không sao cả, Cassie. Chậm lại, hít thở. Nói bọn tôi biết chuyện gì xảy ra. Bắt đầu ngay từ đầu..."

Cô tuyệt vọng lắc đầu.

"Không có thời gian! Mình sẽ sớm quên mất! Chúng ta đều sẽ quên! Nhưng cậu, cậu phải nhớ!"

'Chúng ta sẽ sớm quên? Có ý nghĩa gì?'

Không nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Sunny, Cassie hét lên:

"Cậu phải nhớ Sunny! Năm! Là Năm! Nhớ kĩ! Cậu phải nhớ! Là năm!"

Nhớ... số năm?

Cô gái mù khiến cậu chả hiểu gì. Sunny cẩn thận đặt tay quanh người cô, cảm thấy sự sợ hãi trong cơ thể run rẩy đó.

"Được rồi, Cas. Tôi hứa là sẽ nhớ. Năm, đúng không? Thấy chưa, muốn quên cũng khó."

Nephis nhìn họ với lông mày nhíu lại, vẫn không quên quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm. Vì lý do gì đó, Cassie chỉ nói chuyện với Sunny, không để ý đến cô.

Chuyện gì mà cô ấy nghĩ Sunny có thể làm được, còn Ngôi Sao Thay Đổi thì không?

Nghe câu trả lời của cậu, cô gái mù bình tĩnh hơn một chút. Nhưng mà, cô vẫn hoảng sợ.

"Tốt. Tốt. Nhớ kĩ, là năm. Cậu hứa rồi..."

Giọng nói của cô trở nên bé hơn, như thể không còn chắc bản thân đang nói gì. Sunny suýt không nghe được tiếng lầm bầm của cô.

"... ý nghĩ càng phức tạp, càng khó nắm lấy. Đó là tại sao mình chỉ có thể nói một từ, thứ đơn giản nhất có thể lưu lại...khi thời điểm thích hợp, nó có lẽ sẽ thay đổi mọi thứ..."

Cẩn thận lựa chọn từ ngữ, Sunny chần chừ trước khi hỏi:

"Cassie? Cô có thể nói chính xác chuyện gì đã xảy ra không?"

Nghe giọng nói của cậu, cô gái mù giật mình và ngẩng đầu đối mặt cậu.

Vẫn còn sự sợ hãi còn sót lại trong mắt cô, nhưng hầu hết đã bị thay thế bởi sự mơ hồ.

"Hả? Có chuyện gì xảy ra sao?"

Sunny chớp mắt.

Chẳng phải cô là người hoảng hốt đánh thức họ?

'Đợi đã...tại sao cô ấy lại đánh thức họ ấy nhỉ?'

Vì lý do gì đó, cậu gặp khó khăn trong việc nhớ lại những chi tiết trong vài phút vừa qua. Cuộc đối thoại họ vừa có đã trở nên mờ nhạt trong tâm trí cậu.

'Chắc là mình vẫn còn hơi ngái ngủ, bị đánh thức bất chợt quá mà. Thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng đến khả năng tập trung...'

"Cô đã muốn nói bọn tôi nghe gì đó. Có liên quan đến...ờ...con số năm?"

Cassie nhướng mày.

"Năm? Tại sao lại là năm?"

Sunny không biết phải nói gì. Cậu vốn định hỏi câu đó.

"Tôi cũng không biết."

Bối rối, cậu nhìn sang Nephis, hi vọng cô có thể khai sáng tình huống hiện tại.

Ngôi Sao Thay Đổi đứng cách họ vài bước với một gương mặt mất tập trung. Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô nhìn lại và hỏi:

"Tại sao cậu lại cầm kiếm?"

Sunny liếc xuống Mảnh Vỡ Đêm Khuya và cố nhớ lại điều gì đã khiến cậu phải triệu hồi Ký Ức.

"Ừ thì... tôi cũng không chắc. Tại sao cô lại triệu hồi kiếm của cô?"

Nephis nhìn xuống, giống như lúc này mới nhận ra thanh kiếm nằm trong tay. Một sự nghi ngờ xuất hiện trên mặt cô.

'Đầu chúng ta hôm nay bị sao vậy?'

Hiểu được không thể trông chờ sự giúp đỡ từ Nephis, Sunny thở dài và quay lại với Cassie:

"Cô lại nằm mơ thấy tiên tri gì sao?"

Cô gái mù rùng mình. Đôi mắt cô mở to, lại lần nữa tràn ngập sự sợ hãi.

"Một tiên tri...đúng rồi. Mình thấy một lời tiên tri. Một tiên tri tồi tệ, thật sự tồi tệ..."

"Cô thấy gì?"

Yên lặng một lúc, cố nhớ lại, gương mặt Cassie nhăn nhó. Cuối cùng, cô nói nhỏ:

"Mình thấy...một ngọn núi...một ngọn núi những cái xác. Vô số xác chết chồng chất lên nhau đến khi chúng trở thành một ngọn đồi đẫm máu. Và ở trên cùng, một hạt giống đen nhỏ xíu trôi nổi trong vũng máu..."

Cô lại yên lặng, rồi nói tiếp:

"Đó là quá khứ, hình như vậy. Nhưng mình lại thấy tương lai... một tương lai. Đó là chúng ta. Ôi, thần thánh! Chúng ta...chúng ta...

Giọng nói cô run rẩy. Như thể không dám nói gì đó thành tiếng, Cassie ngưng lại.

Sunny đợi một lúc, rồi cẩn thận hỏi:

"Chúng ta làm sao?"

Cô gái mù mơ hồ quay về phía cậu.

"Sao?"

Cậu gãi gáy. Họ đang nói về cái gì ấy nhỉ?

"Cô đang...ừm...kể bọn tôi nghe về lời tiên tri. Hình như là vậy?"

Cassie cau mày.

"...Tiên tri gì?"

Khiến cậu xấu hổ, Sunny cũng không chắc. Cậu chỉ nhớ gì đó về con số năm và...một hạt giống?

Vì lý do gì đó, cậu có cảm giác con số đó rất quan trọng. Nhưng mà tại sao? Thì cậu không biết.

"Tôi quên mất rồi."

Bỗng dưng, Nephis, người vốn đang đứng gần đó, hạ thấp tay và hủy đi thanh kiếm mà cô đang cầm vì lý do không rõ. Nhìn họ với sự rối rắm, cô lưỡng lự hỏi:

"Tại sao hai người thức? Chúng ta cần nghỉ ngơi. Thứ gì đó có thể sẽ bị cái xác con ác ma hấp dẫn, nên tốt nhất chúng ta phải quay lại trạng thái tốt nhất sớm nhất có thể."

Bị phân tâm và đã hơi quên mất cuộc đối thoại với Cassie, Sunny chớp mắt vài lần, nhún vai, và quyết định đi ngủ tiếp. Dù sao thì cậu chả hiểu gì cả. Chắc họ chỉ đang ngớ ngẩn vì kiệt sức...

Cậu cảm thấy thật sự mệt mỏi.

...Vài giờ sau, khi mà cái bóng phát hiện sinh vật có cánh bay vòng quanh hòn đảo, cậu lại tỉnh giấc. Nhưng lúc này, kí ức về lời cảnh báo của Cassie lại rời rạc và mù mờ đến mức có vẻ như nó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng hạt giống đã được trồng vào tiềm thức của cậu.

Và bây giờ thì nó đã nảy mầm, Sunny cuối cùng đã có thể đâm xuyên màn che lú lẫn và nhớ lại mọi thứ.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.