Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tây Du Ký

Phiên bản Dịch · 1392 chữ

Chương 39: Tây Du Ký

Trong sự yên lặng kế tiếp, nụ cười của Cassie lặng mất, thay bằng sự khó hiểu. Cảm thấy không khí bỗng dưng trở nên căng thẳng, cô hỏi:

"Ừm...có gì không đúng sao?"

Sunny thở dài.

"Không, không có gì cả. Chỉ là hướng đó là hướng mà chúng ta muốn né nhất."

Sau khi suy nghĩ, cậu nói thêm:

"Đó là hướng mà tôi đến từ ngày hôm qua. Ở đó có rất nhiều đám ăn xác."

Gương mặt cô gái mù hạ xuống.

"Ồ."

Nephis, yên lặng nghe họ nói, cho họ một ánh mắt khó hiểu và lên tiếng:

"Nói bọn mình biết thêm về tòa lâu đài đi."

Bóng dáng háo hức vừa rồi quay lại trong mắt Cassie. Nghiêm túc gật đầu, cô bắt đầu miêu tả thứ mình thấy.

"Mình mơ thấy một thành phố rộng lớn, hư tổn được xây từ những tảng đá lâu đời. Nó được bao vây bởi những bức tường cao lớn, bất khả xâm phạm. Đủ loại quái vật đi lại bên trong những con đường hẹp. Ở giữa thành thị, có một ngọn đồi, và trên đồi là một tòa lâu đài tráng lệ."

Cô mỉm cười.

"Nhưng trong đó không có quái vật! Trong lâu đài có thật nhiều người. Mình nghĩ rằng..., không mình chắc rằng họ là những người Thức Tỉnh. Một số người canh gác bức tường, một số khác thì thoải mái sống cuộc sống như thường. Có thức ăn, an toàn và có cả tiếng cười đùa!"

'Ừ, nghe tuyệt đấy.'

Nếu lâu đài này thật sự tồn tại, thì mọi vấn đề của họ đều được giải quyết. Sunny hắng giọng.

"Cậu còn thấy gì nữa không?"

Cassie cau mày, cố nhớ lại. Rồi mặt cô ấy hớn hở.

"Đúng rồi! Mình thấy Sunny dẫn mình qua cánh cửa của lâu đài đó! Có nghĩa là chúng ta sẽ đến được đó!"

Một nụ cười sáng lạn hiện lên gương mặt búp bê kia, vui vẻ đến mức bản thân Sunny cũng không tự chủ mà hơi nhếch môi.

Nhưng trong lòng, cậu lại tập trung vào một chi tiết trong giấc mơ của Cassie. Đó là, khi đến tòa lâu đài, cô gái mù chỉ nhắc đến hai người họ. Có ý nghĩa sâu xa hơn không?

Sunny quay đầu, lén nhìn về phía Nephis, cố xem thử cô ấy có nhận ra điểm đó hay không.

Ngôi Sao Thay Đổi thì vẫn bí ẩn như bao giờ. Không hề biểu hiện gì nhiều, cô suy nghĩ một lúc, rồi chậm rãi gật đầu.

"Được rồi. Vậy chúng ta sẽ đi về phía Tây."

Trong lúc nước biển vẫn đang rút đi, họ ăn sáng và bỏ ra chút thời gian để lên kế hoạch cho chuyến đi và chuẩn bị bỏ lại nơi cắm trại tạm thời này. Trong quá trình đó, Sunny đã có cơ hội để hiểu thêm về hai cô gái.

Vào lúc đó, cậu đi đến một kết luận kinh ngạc, suýt chút nữa khiến đầu cậu nổ tung vì ngạc nhiên. Kết luận kinh ngạc kia có liên quan đến Nephis.

Ban đầu, khi họ mới gặp nhau ở trước cổng Học Viện, Sunny đã có ấn tượng đầu tiên về Nephis là một cô gái tự tin, xa lánh. Sau đó, hành vi của cô và những thông tin được tiết lộ về quá khứ của Ngôi Sao Thay Đổi chỉ càng củng cố ấn tượng đó.

Nephis có vẻ như một tồn tại không thuộc về thế giới này. Cô ta bí ẩn, xa cách và khá ngầu. Tính cách trầm mặc và cách nói chuyện kì lạ khiến người tiếp xúc với cô cảm thấy lo lắng và mất tự tin, thường khiến họ chủ động nói ra nhiều hơn thứ mà họ định nói. Cô ta nói càng ít, thì lại càng có vẻ hiểu biết nhiều hơn. Sự im lặng, sự tự tin hờ hững cuống hút, đôi khi thậm chí có phần đè nén người khác.

Nhưng mà, ấn tượng đó không thể nào sai hơn!

Sự thật đằng sau không liên quan gì đến ngầu và xa cách. Sau khi nói chuyện với cô ta nhiều hơn và quan sát cách cô ta giao tiếp với Cassie, Sunny suýt ngất xỉu khi nhận ra Nephis thật ra chỉ... ngại ngùng. Hết sức ngại ngùng. Ngại ngùng đến mức đau đớn, nực cười.

Giống như cô ta hoàn toàn không biết cách nói chuyện với người khác. Mỗi khi định nói gì đó, cô ta sẽ dùng sai từ hoặc là vấp giữa câu và im lặng không nói nữa. Giọng điệu thì không bao giờ phù hợp với những điều muốn nói. Thường sẽ quên nhấn nhá ngữ âm, khiến câu hỏi nghe giống như câu nói thông thường và ngược lại.

Thêm vào những thứ đó, là như những người hướng nội khác, Nephis không có thói quen bộc lộ cảm xúc của bản thân. Không phải là cô không có cảm xúc, chỉ là cô ta rất rất tệ trong việc biểu lộ chúng! Kết quả là, gương mặt cô ấy luôn luôn lạnh lùng và trung lập.

Đó là tại sao đa số thời gian cô ta lựa chọn nói chuyện ít nhất có thể hoặc là không nói gì cả.

Tất cả những việc đó cộng lại, rồi nhân thêm cái sự kì cục nói chung của cô ta, tập hợp lại tạo thành một hình ảnh sai lầm về một công chúa băng giá bí ẩn, không cho ai đến gần.

Mà thực tế thì cô ta chỉ ngượng ngùng và hoàn toàn vô năng trong khoảng giao tiếp với người khác!

Sau khi đến kết luận đó, Sunny cố hết sức những vẫn không thể ngăn bản thân nhìn chằm chằm vào Nephis với cặp mắt trợn to. Thiếu chút nữa là mồm cậu há hốc ra.

'Cái quái gì thế? Cô là nhân vật chính kiểu gì vậy?'

Trong đầu cậu, Nephis đã là nhân vật chính trong bất cứ hoàn cảnh nào. Ở giữa sân khấu, luôn có những người mạnh mẽ, tự tin như cô và Caster. Còn những người như cậu và Cassie, thì luôn tồn tại làm nền. Nhưng mà bây giờ thì...

Không, cách suy nghĩ đó cũng sai. Ngôi Sao Thay Đổi có vấn đề với việc biểu lộ bản thân và thiếu kĩ năng xã hội không có nghĩa cô ấy không mạnh mẽ. Mà có lẽ nó có ý nghĩa trái ngược. Cô ta vẫn có thể đạt được tất cả những thành tích của mình, bất chấp lớp cản trở đó.

Cô ta vẫn nguy hiểm.

Vào lúc đó, Nephis cuối cùng cũng nhận ra Sunny đang nhìn mình chăm chú. Cô nhìn về cậu, sau một lúc, hỏi bằng gọng điệu không cảm xúc:

"...Chuyện gì?"

Cậu chớp mắt, cố kéo bản thân khỏi suy nghĩ của mình, và hắng giọng.

"Ờ, không gì cả. Tôi định hỏi khi nào chúng ta khởi hành."

Nephis suy nghĩ. Sau một lúc, cô quay người và nói:

"Sớm."

'Cô...cô thật sự không thể nói nhiều hơn một từ, phải không?'

Hoàn toàn ngớ người, Sunny cố che giấu cảm xúc và mỉm cười.

"À. Được thôi."

Trong ánh sáng xám của buổi sáng, họ rời khỏi ngọn đồi cao và đi về phía tây, đi ngược lại ngày hôm qua. Biết trước đường đi, nên tổ nhóm di chuyển khá nhanh.

Nephis đi trước nhất, thanh kiếm trên tay, sẵn sàng vung lên bất cứ lúc nào. Sau cô một chút là Sunny. Lần này cậu là người được trao trách nhiệm dẫn dắt Cassie bằng sợi dây vàng.

Đương nhiên, người...thứ?... đi đầu tiên thật ra là cái bóng của cậu. Nó dò xét ở phía trước, cẩn thận quan sát mê cung, tìm kiếm dấu hiệu nguy hiểm.

Mê cung vẫn như trước, rối rắm và vô tận. Những lưỡi kiếm "san hô" đỏ nhô ra từ bùn đen, tạo thành một khu rừng bao la, quấn quýt. Nhưng mà, hôm nay có gì đó cảm giác khác khác.

Mất không lâu để cái bóng bắt gặp một đám ăn xác to tướng, đói khát...

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.