Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Câu Hỏi Trong Màn Đêm

Phiên bản Dịch · 2213 chữ

Chương 38: Câu Hỏi Trong Màn Đêm

Giấc ngủ lại tránh né Sunny. Trong một lúc, cậu ngồi im lặng trong bóng tối, thư giãn lắng nghe tiếng sóng vỗ. Trong giờ phút thả lỏng hiếm có này, kí ức về những ngày vừa qua tràn vào tâm trí cậu. Nhưng mà cậu quá mệt mỏi để thật sự suy ngẫm về chúng. Ấm áp, no bụng và khá an toàn. Lúc này, chỉ nhiêu đó là quá đủ.

Không lâu sau đó, nhịp thở của Cassia thay đổi, có vẻ cô đã ngủ. Nephis đang canh gác, bất động, như thường lệ, và xa cách. Với mái tóc bạc và làn da trắng, trông cô như một bức tượng thạch cao.

Sunny thở dài. Chật vật một lúc rồi khẽ nói:

"Này. Tôi hỏi một câu được không?"

Nephis liếc về phía cậu và nhún vai. Không trả lời thành tiếng cho thấy cô rõ ràng vẫn nhớ cậu có khả năng nhìn trong bóng tối.

"Được thôi."

'Liệu có quá riêng tư?'

Sunny chần chừ.

"Tôi tưởng rằng những Truyền Nhân như cô sẽ tiến vào Ma Pháp với cả kho Ký Ức được thừa kế. Đó chẳng phải là lợi thế chủ yếu của cô hay sao? Nên tại sao cô chỉ có ba cái?"

Nephis yên lặng một lúc.

"Thật ra thì tôi chỉ có hai cái. Sợi dây là của Cassie."

Cậu nhướng mày.

"Ồ, ra là vậy."

Nhận thấy câu trả lời của mình không hể trả lời câu hỏi, Nephis suy nghĩ một lúc rồi nói thêm:

"Chúng tôi mất gần hết Ký Ức khi cha qua đời. Những thứ còn sót lại cũng bị bán đi từng cái một theo thời gian, để giữ gìn gia đình. Cây kiếm và bộ giáp đến từ Ác Mộng Đầu Tiên của tôi."

Thì ra là vậy. Sunny nhận ra sự sụp đổ của gia tộc Bất Diệt Hỏa còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng. Nhưng mà, vẫn có gì đó không hợp lý.

"Nhưng chắc chắn, với danh tiếng và địa vị của gia tộc cô, thì việc kiếm tiền sẽ không quá khó chứ."

Không có sự phản ứng mạnh mẽ nào, Nephis đơn giản nói:

"Có lý do khác."

Rồi, cô bỗng nhiên quay đầu về phía cậu.

"Tôi có thể hỏi lại một câu không?"

Sunny nuốt nước miếng.

"Ừm, hỏi đi."

Nephis nghiêng đầu.

"Sao cậu biết tôi là Truyền Nhân?"

'Sao? Chỉ vậy thôi hả?'

"Đơn giản mà. Tôi đã nghe Caster nói. Hắn ta mắng những người Ngủ khác và bắt họ phải tôn trọng cô hơn."

Cô gật đầu rồi quay đi. Những ý nghĩ gì đằng sau ánh mắt xám đó, Sunny thật sự không biết.

Một chút thời gian trôi qua trước khi cậu lấy thêm can đảm để hỏi câu hỏi mà cậu thật sự thắc mắc. Nhưng trước khi hỏi, cậu cẩn thận đảm bảo Cassie đã ngủ say và nhỏ tiếng.

"Tôi hỏi thêm một câu nữa được không?"

Không bị từ chối, cậu tiếp tục:

"Tại sao cô lại mang theo cô ấy?"

Góc miệng Ngôi Sao Thay Đổi hơi nhếch lên.

"Tại sao? Cậu sẽ không làm vậy ư?"

Sunny nghiến răng, cảm giác cái Khiếm Khuyết đang đẩy câu trả lời thật lòng ra khỏi miệng.

"Không."

Nói thật lòng, cậu cũng muốn tin bản thân sẽ trả lời có trong khoảnh khắc đó. Nhưng một trong những thứ mà cậu đã đánh mất trong Ác Mộng là khả năng nói dối bản thân. Sự thật rất tàn nhẫn.

Không phải là Sunny không tội nghiệp cô gái mù hay cậu không muốn giúp cô ấy. Chỉ là cậu biết chắc rằng đó không phải là việc mình có thể làm. Cậu chỉ vừa đủ khả năng cứu chính bản thân, đừng nói đến mang theo một người bất lực qua thế giới Mộng Ảo. Nếu cố gắng, họ sẽ chỉ chôn cùng.

Nhưng mà, cậu vẫn cảm thấy thất vọng với bản thân.

Nhưng Nephis lại không có vẻ chỉ trích cậu. Cô ta không có biểu hiện gì cả. Sau vài giây, cô ta chỉ nói:

"Vì tôi muốn."

'Vì...cô ta muốn?'

Đó không phải là câu trả lời mà Sunny trông đợi nghe được. Cậu khá chắc là cô ta sẽ giảng cậu một bài học về đạo đức và lòng thương người hoặc là cô ta sẽ nêu ra một cách kì lạ nào đó mà sẽ khiến Kĩ Năng tưởng chừng rất yếu của Cassie trở thành vô cùng hữu dụng.

Nhưng mà, cô không theo đường nào cả. Nephis thật sự cho rằng cậu sẽ tin tưởng cô ta đặt cược mạng sống bản thân, đến mức hi sinh một Ký Ức dạng giáp cấp bậc Thức tỉnh, chỉ vì cô ta thích vậy.

'Nực cười!'

Ban đầu, cậu bỏ qua câu trả lời đó, cho rằng cô chỉ không muốn trả lời thật lòng. Nhưng càng suy ngẫm, cậu lại càng cảm thấy khó chịu.

Bởi vì, có lẽ, đó là sự thật.

Bời vì hoàn cảnh sống, Sunny chưa bao giờ thật sự làm việc gì mà cậu muốn. Đa phần, cậu làm vì cậu cần phải làm. Câu hỏi chưa bao giờ là "muốn"... nó luôn là "phải". Với cậu, đó là quy tắc cơ bản của cuộc sống.

Nhưng thật sự là như vậy sao? Hay chỉ là vấn đề góc nhìn? Nephis có những lợi thế nhất định từ sự nuôi dưỡng của cô, nhưng cô cũng không dư giả như cậu tưởng tượng. Cô ta không có tiền tài và không có một kho Ký Ức để tăng cường bản thân. Nhưng mà, cô ta lại có một tư tưởng khác với Sunny.

Không phải là không thể để cô ta có sự quyết đoán bỏ mặc cái cần cho thứ gì đó vô bổ như là muốn, và làm những việc mà người bình thường như Sunny sẽ không bao giờ.

Như là giúp đỡ một cô gái mù đơn giản chỉ vì đó là việc Nephis muốn làm.

Có lẽ, tâm lý đó là lợi thế lớn nhất của cô.

Có lẽ, đó là bức tường chân chính ngăn cách những Truyền Nhân và những người khác.

Có rất nhiều thứ để nghĩ. Nhưng mà, trước khi Sunny kịp sắp xếp ý nghĩ trong đầu, Nephis lại nói.

"Lượt của tôi."

'Ừm...ý cô ta là đến lượt cô ta hỏi?'

Đó chính xác là ý của Nephis. Ngôi Sao Thay Đổi lại lần nữa nhìn về phía Sunny và, sau khi dừng một lúc, lên tiếng hỏi:

"Cậu có biết truyền thuyết về Odysseus?"

'Cái gì... ai? Câu hỏi kì cục gì vậy?!'

Ngạc nhiên, Sunny lắc đầu. Rồi nhớ đến cô ta không thể nhìn thấy bản thân, cậu nói:

"Không."

Nephis thở dài và quay đi. Sau một vài giây, cô ta nhẹ nhàng nói:

"Odysseus là một anh hùng trong một trận chiến tranh thời cổ đại. Theo truyền thuyết, có một số nhân loại thời kì đó có những sức mạnh tương tự với những người Thức Tỉnh. Achilles với một Phân Loại mang đến cho ông ta một cơ thể bất diệt, Diomedes hung tợn đến mức Thần Chiến Tranh cũng dè chừng ông ta, Ajax mạnh mẽ ngang một người khổng lồ. Odysseus không phải người mạnh nhất, hay là cản đảm nhất. Nhưng ông ta lại là người khôn ngoan nhất."

Sunny chớp mắt, nhìn chăm chú về phía cô gái tóc bạc.

'Gì chứ? Tự dưng lại kể chuyện? Mà sao tự dưng cô ta nói năng nghe hay vậy?'

Cùng lúc, Nephis vẫn tiếp tục:

"Đến cuối cùng, sự khôn ngoan của Odysseus đã chấm dứt cuộc chiến, và ông ta chuẩn bị chuyến hải trình về nhà. Nhưng mà, những vị thần đã nguyền rủa ông ta phải lang thang mãi mãi trên biển, không bao giờ về đến nơi. Trong nhiều năm, ông ta sống sót từ thảm họa này đến thảm họa khác, dần dần mất hết đồng đội của mình. Rồi, thuyền đắm, ông ta thấy mình trên một hòn đảo, nơi mà một vị thần xinh đẹp, Calypso, sinh sống."

Giọng nói thanh tao, đăm chiêu kì lạ vang lên trong bóng tối, tạo thành một không khí khó cưỡng. Sunny không kiềm được mà lắng nghe với toàn bộ sự tập trung.

"Calypso đã yêu phải Odysseus và mời ông về cung điện của mình. Trong nhiều năm, họ sống chung trong hài hòa. Hòn đảo giống như thiên đường, với đủ loại phép mầu, sơn hào hải vị. Miễn sao có Calypso yêu dấu bên người, thì Odysseus sẽ bất tử. Nhưng mà... ông ta ở đó càng lâu, thì lại dành càng nhiều thời gian nhìn về phía biển với ánh mắt ảm đạm."

Nephis mỉm cười.

"Cuối cùng thì, Odysseus xây một cái thuyền tạm bợ và bỏ lại hòn đảo, rời bỏ tất cả những niềm vui, vị tiên nữ xinh đẹp và thậm chí cả sự bất tử của mình. Nên, câu hỏi của tôi là...tại sao ông ta rời đi?"

Sunny chớp mắt.

'Gì chứ?'

Cái trò hại não gì thế này? Cậu thậm chí còn cân nhắc thử xem Nephis có phải đang trêu chọc cậu hay không, nhưng mà có vẻ như không phải vậy. Có vẻ như cô ta thật sự muốn nghe câu trả lời.

'Đồ kì quặc!'

Cậu nghĩ một lúc rồi nói, không quá tự tin:

"Có lẽ vì ông ta xa nhà?"

Một nụ cười thoáng hiện lên gương mặt Nephis.

"Xa...nhà. Hừm. Đúng là vậy."

Sau đó, cô ta quay đi, hạ thấp đầu, lại biến thành bức tượng.

Có vẻ như cuộc trò chuyện của họ đã chấm dứt.

Lầu bầu trong lòng, Sunny nằm xuống và cố ngủ. Nhưng mà, hình ảnh Odysseus với ánh mắt ảm đạm cứ hiện lên trong đầu cậu. Sau một lúc, cậu thầm thì:

"Vậy rồi sao? Ông ta có về đến nhà không?"

Nephis nhanh chóng đáp lời.

"Có. Ông ta về với vợ con, và họ sống vui vẻ bên nhau."

Thỏa mãn, Sunny mỉm cười và quay sang một bên.

Khi đã nửa chìm vào giấc ngủ, cậu lại nghe giọng nói nhẹ nhàng của Ngôi Sao Thay Đổi. Lần này nó lại rất khẽ và không phương hướng, như thể không nói với ai cả.

"Odysseus là nhân loại đầu tiên phá vỡ ý chí của thần."

Vào buổi sáng. Sunny và Nephis thức dậy trước. Trong lúc mặt trời mọc và nước biển rút lui, họ đánh lửa và chuẩn bị một bữa sáng đơn giản.

Cassie vẫn còn ngủ, họ không nói gì với nhau. Giống như cuộc trò chuyện đêm qua không hề xảy ra. Nhưng mà, sau một chút, họ thảo luận kế hoạch cho những ngày tiếp theo. Nephis có vài ý tưởng:

"Cậu nói đám ăn xác tập trung ở phía tây. Nên lựa chọn của chúng ta là phải bắt đầu di chuyển về phía đông sớm nhất có thể. Đương nhiên là phía bắc và phía nam cũng có thể cân nhắc, nhưng như vậy thì sẽ không thể đặt nhiều khoảng cách giữa chúng ta với kẻ địch."

Sunny gật đầu, đồng ý với lý luận đó.

"Chúng tôi đã tìm hiểu về phía đông một chút, nhưng chưa đủ để có thể tự tin đến được điểm cao tiếp theo trong một ngày. Nên biện pháp tốt nhất là phải dùng hôm nay để dò xét lối đi đến nhóm vách núi bên kia và ngày mai chúng ta sẽ di chuyển trại."

Cậu thở dài.

"Cô biết chúng ta đang ở đâu không? Phía đông có Thành thị của nhân loại không?"

Nephis lắc đầu.

"Tôi chưa từng nghe nói về vùng nào phù hợp với hoàn cảnh của nơi này. Dù sao đi nữa, thì chúng ta vẫn phải di chuyển để tìm hiểu thêm. Hoặc là tìm thấy một Thành thị, một Cổng Dịch Chuyển chưa khám phá...hoặc chết. Phía đông cũng tốt như những hướng khác. Hơn nữa, nó an toàn nhất, bởi vì đám quái vật ở phía tây."

Vào lúc đó, Cassie bỗng dưng ngồi thẳng dậy. Đôi mắt mở to, gương mặt hơi tái đi. Trông cô lo lắng và kích động.

Nephis cau mày.

"Cassie? Có chuyện gì?"

Cô gái mù nhìn họ và mỉm cười.

"Một...một điềm báo! Mình thấy một điềm báo!"

'Giống như...được báo mộng?' Sunny tự nghĩ, cố làm quen với thực tế mới với người có khả năng nhìn thấy tương lai. Hay quá khứ.

Trong lúc đó, Ngôi Sao Thay Đôi vươn tay ra, giống như chuẩn bị triệu hồi thanh kiếm.

"Chúng ta gặp nguy hiểm?"

Cassie năng nổ lắc đầu.

"Không, không phải vậy! Người... Mình thấy một tòa lâu đài đầy người!"

Cô mỉm cười và dùng ngón tay chỉ.

"Mình không biết bao xa, nhưng mình chắc chắn là hướng đó!"

Sunny và Nephis nhìn nhau, không biết nên vui mừng hay sợ hãi.

Ngón tay nhỏ nhắn, tinh tế của Cassie đang tự tin chỉ về phía tây.

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.