Tàn Hồn Đại Năng
Sau khi từ biệt Phong Tuyết Nhi, tại căn nhà lúc này chỉ còn lại một thiếu niên buồn bã ngồi trên chiếc xe lăn
Phía xa một lão giả bước tới người này là Nhị trưởng lão Cổ gia, ông lại gần vỗ vay cậu
"Sao lại ủ rũ như vậy, Tuyết Nhi đâu sao hôm này không thấy nàng"
Nghe thấy hai chữ này lòng cậu cũng không khỏi thắc lại
"Muội ấy trở về nhà rồi, có thể chỗ đó ở một nơi rất xa chúng ta"
Nhị trưởng lão kinh ngạc, sao đó lấy trong nhẫn không gian ít đồ sinh hoạt đưa cho hắn. Trong Cổ gia nhị trưởng lão là người đối với cậu tốt nhất kể từ lúc phụ mẫu mất đi ơn nghĩa này hắn luôn khắt ghi trọng lòng
Trò chuyện một lúc trưởng lão cũng rời đi, cậu đẩy xe tới một vách vực những cơn gió lướt qua bàn tay đưa ra nắm lấy làn gió khẽ thở dài
"Lúc trước còn muốn được bay lên không trung ngắm nhìn cảnh đẹp màu sắc thế gian, nhưng bây giờ xem ra đứng lên còn khó khăn"
Nói tới đây cậu nghĩ tới viên đan dược mà Tiểu Tuyết đưa nói rằng có thể sẽ giúp mình đi lại được, cầm hộp đan dược sau đó nắm lấy mảnh ngọc mà nàng đưa, cậu đã luồn dây vào làm thành dây chuyền xem nó như tín vật hộ thân, có nó nhất định một ngày nào đó sẽ tìm được nàng
"Ngươi làm ta tìm cực khổ lắm đấy Cổ Thanh Nguyên"
Phía sau cậu một nam tử bước tới không ai khác chính là Cổ Phong hắn dĩ nhiên vẫn còn ghi thù chuyện lúc trước, hắn vừa mới nghe trong gia tộc nói là Tuyết Nhi đã rời đi liền chạy đến đây xã tức
" Ngươi tìm ta có việc gì!"
"Hắc! Lúc trước ngươi kêu tiểu tiện nhân kia đánh ta một trận, người hỏi xem hôm nay ta tìm người có việc gì"
Nói xong trong người Cổ Phong lực lượng bộc phát hắn muốn lao đến dạy dỗ cậu một trận
Quyền sắp chạm tới cậu lấy tay đỡ lấy khiến xương cánh tay đứt gãy từng đoạn, bây giờ thân tàn phế sao có chịu được quyền của tên kia đã đạt Luyện Thể Bát Trọng
"Ngươi có thể chửi rủa ta nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục muội ấy"
Cánh tay đứt gãy nhưng cậu vẫn cắn răng mạnh mẽ chộp lấy hắn, hai người dằng co với nhau
"Phế vật! buôn ra nếu không ta đánh ngươi chết"
Cổ Phong triệt để tức giận hắn hung hắn đánh thật mạnh vào thân thể Thanh Nguyên
Máu tươi văng tung tóe, dằng co một hồi phiến đá nơi vách vực khẽ nứt khiến cậu ngã xuống, bàn tay vẫn còn đang nắm lấy Cổ Phong
"Nếu ngươi đã muốn dồn ta vào chỗ chết, vậy thì cùng nhau chết chung đi"
Nói xong bàn tay dồn lực lôi mạnh tên Cổ Phong xuống vực
Nơi vách đá treo leo hai người với tốc độ cực nhanh lao xuống vực, cậu bị những cành cây nhỏ đâm chúng cũng vì vậy mà cản lại không ít lực gió, từ từ rớt xuống một hồ nước, mai mắn thay hồ nước này có vẻ không sâu
Tỉnh dậy dùng tí sức lực cuối cùng bò lên mặt nước sau đó ngất xỉu. Mà tên kia thì không được mai mắn như vậy hắn ngã vào một tản đá chết ngay tại chỗ
Tâm trí Thanh Nguyên lúc này đã gần như là một màu đen vô tận cái chết đang từ từ đến.
Cách đó không xa có một hang động làn khói trắng từ trong động chuyền ra tiến về phía cậu
Làn khói ngưng tụ lại thành một thân thể già nua mờ ảo, lão ngước nhìn thiếu niên đang nằm đánh giá
"Kinh mạch và lục phủ ngũ tạng đã bị tàn phá hết tiểu tử này chết chắc rồi, haizz vốn lão phu còn hy vọng sẽ có người tới đây giúp ta, những xem ra ông trời muốn ta triệt để tan biến rồi"
Xong lão đột nhiên kinh ngạc bàn tay dơ lên, một chiếc hộp gỗ trong người cậu bay lại, mở hộp ra một viên đang dược trôi nổi trong lòng bàn tay
"Đây là Nghịch Thiên Cải Mệnh Đan, tại sao tiểu tử này lại có đan dược cấp bậc cỡ này, thứ này vốn không phải vật mà Đại Lục này có thể luyện chế ra được"
Khẽ lắc đầu không nghĩ nhiều nữa tất cả đợi tiểu tử này tỉnh dậy sẽ rõ thôi, lão búng tay viên đan dược liền chui vào miệng Thanh Nguyên
Một lúc sau! Từ tay chân gân cốt nội tạng cậu đang từ từ lành lại một cách thần kì, mơ hồ cảm nhận thiên phú khí vận đang liên tục tăng lên
Bỗng nhiên trên bầu trời mây đen bắt đầu hình thành sấm sét kéo tới dường như nhắm hắn đánh tới
"Nguy loại đan dược Nghịch Thiên cỡ này sẽ dẫn đến Thiên Phạt xem ra phải để ta giúp tiểu tử này một lần rồi "
Lão giả phất tay lực lượng linh hồn lan tỏa bao trùm không gian nơi đây, khiến những tia sét không tìm thấy mục tiêu dần dần tan biến
Một lúc sau cậu nhẹ nhàng mở mắt từ từ đứng dậy nhìn xung quanh xong nhìn lại thân thể, lúc này cơ thể lành lặn tay chân có thể di chuyển nhẹ nhàng
"Đây là mình chưa chết hơn nữa còn có thể đi lại bình thường"
Thanh Nguyên kinh ngạc không tin vào mắt mình, bổng nhiên một giọng nói ho khan truyền đến. Hắn giật mình nhìn lấy hoảng hốt nhìn bóng dáng mờ mịt như ma
"Không cần phải trợn mắt như vậy lão phu đâu có ăn thịt ngươi, hơn hết ta còn vừa giúp ngươi thoát khỏi chỗ chết a"
Cậu nhất thời bừng tỉnh nhìn về lão giả người này toàn thân mơ hồ lượng lờ trên không e là không phải người sống
"Không biết tiền bối xưng hô"
Nghe vậy lão cũng hơi kinh ngạc sau đó suy nghĩ một chút ngữ khí nhẹ nhàng nói
"Lão phu tên Huyền Không Tử sau này ngươi cứ gọi là Huyền Lão được rồi"
(Chú thích: đan dược cấp bậc càng cao sẽ dẫn đến Thiên Phạt Lôi Kiếp)
Đăng bởi | LaoHo123 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |