Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?

Phiên bản Dịch · 1742 chữ

Đoàn Vân trèo tường vào ngôi nhà mới của mình, phát hiện sân sau ở đây mọc đầy cỏ dại, trông dễ có rắn ẩn núp.

Hắn đi thẳng đến sân trước, phát hiện có hai cây.

Một cây là cây mai, một cây còn lại cũng là cây mai.

Sân có hai cây mai này rất rộng nhưng dù sao cũng đã lâu không sửa chữa, trong khe hở của những phiến đá vỡ mọc đầy cỏ dại cứng đầu.

Còn dãy nhà này thì đã lâu không quét dọn, mạng nhện giăng đầy.

Đoàn Vân chú ý đến một căn phòng trong số đó có lượng mạng nhện đặc biệt dày, trông giống như động Bàn Tơ.

Sau đó, hắn nhìn thấy hai con nhện to bằng bàn tay đang bò ở đó.

Thành thật mà nói, Đoàn Vân không sợ nhện lắm nhưng to kiểu này thì hơi chịu không nổi.

Nếu cứ để nó lớn như vậy, chẳng phải sẽ biến thành nhện tinh ăn thịt người sao?

Nghĩ đến đây là nhà của mình, sao có thể để thứ này tồn tại, thế là Đoàn Vân tốt bụng dùng hai kiếm chỉ tiễn cặp nhện lớn này lên đường.

Dù là mạng nhện hay cỏ dại, đối với Đoàn Vân đều không thành vấn đề.

Phá Thể kiếm khí của hắn diệt cỏ và mạng nhện luôn rất thuận tay.

Giờ hắn lo lắng là ở đây có phòng nào che mưa tránh gió không.

Ngôi sơn trang này thực sự lớn, phòng không có bốn mươi thì cũng phải có ba mươi nhưng chỗ nào cũng có lỗ thủng.

Giống như ở Thanh Trà tập, hắn muốn tìm một chỗ ở chỉ để che mưa tránh gió, thuận tiện sinh hoạt, nếu không được thì phải tìm hai gian phòng để sửa trước đã.

Đi qua hai hành lang dài, Đoàn Vân cuối cùng cũng tìm được hai căn phòng có thể cứu vãn.

Đoàn Vân nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà.

Mái nhà này cũng không phải không có lỗ thủng nhưng may là giàn còn khá nguyên vẹn.

Hắn đến mái nhà gần đó lấy một số ngói về, miễn cưỡng vá lại lỗ thủng trên mái phòng này.

Nhưng cửa sổ bị vỡ thì không có cách nào, hắn phải đến trấn mua ít giấy dầu mới được.

Vì vậy, Đoàn Vân đi ra từ cổng chính của sơn trang, cưỡi Tiểu Hôi đến Ngọc Thạch trấn, mua một ít giấy dầu và hồ dán để vá cửa sổ, cùng một số đồ ăn nấu sẵn mang về.

Thành thật mà nói, lần này thực sự giống như khi ở Thanh Trà tập, không khác gì phiên bản mở rộng của Thanh Trà tập.

Những ngôi nhà ở Thanh Trà tập cũng cũ nát, còn Kiền Vị sơn trang này thì lớn hơn và cũ nát hơn, bên ngoài những ngôi nhà ở Thanh Trà tập có một nghĩa địa, còn ở đây thì giáp với một ngọn núi chuyên dùng làm nghĩa trang.

Ở Thanh Trà tập có một cái hồ, ở đây cũng có, điều vô lý hơn là hắn lại nhìn thấy một chiếc rương tương tự trong cái hồ này.

Chiếc rương đó chìm trong nước hồ, xung quanh toàn là rong rêu, trông giống như một chiếc quan tài.

Chiếc rương trong hồ lần trước, hắn mở ra thì thấy một con gấu nâu được ghép não người, vậy lần này thì sao?

Có bài học lần trước, Đoàn Vân không thèm để ý, đi thẳng đến sơn trang.

Đầu óc ta lại không có vấn đề, ai lại đi mở lung tung những chiếc rương không rõ nguồn gốc như thế này chứ!

Hôm nay thời tiết âm u, có thể tối sẽ mưa, hắn phải nhanh chóng vá cửa sổ lại.

Những đồng chí hay tự sáng tạo công pháp đều biết, tự sáng tạo công pháp là một việc vô cùng khó khăn, ngay cả một kỳ tài kiếm đạo vạn người không được một như hắn cũng cần một môi trường tốt mới có thể tiến triển thuận lợi.

Trở về, Đoàn Vân không ngừng nghỉ bắt đầu vá cửa sổ, còn Tiểu Hôi thì để nó ăn cỏ trong sân.

Nhưng con lừa này có vẻ hơi sợ ngôi nhà này, không dám đi xa.

Đoàn Vân liếc mắt ra ngoài.

Có những cây cỏ dại cao gần nửa người, trong môi trường như vậy không thể tránh khỏi có rắn.

Chỉ riêng hai con nhện lớn mà hắn giết trước đó, Tiểu Hôi cũng sẽ sợ.

Nhưng đây chỉ là tạm thời, hôm nay dán giấy cửa sổ cho xong, tạm thời ổn định chỗ ở, tiếp theo là nhổ cỏ.

Đoàn Vân khá thích quá trình khai hoang này, đặc biệt là nhìn thấy nơi cũ nát này vì mình mà hồi sinh, có một cảm giác thành tựu.

Quan trọng là, ngôi nhà này không tốn tiền thuê.

Lúc này, trời càng tối, mây đen đè nặng trên bầu trời, có chút ngột ngạt.

Trong sơn trang bỏ hoang này, mọi thứ tự nhiên trở nên âm u hơn.

Đoàn Vân cắt giấy dầu, bắt đầu vá cửa sổ.

Ngôi sơn trang này không biết đã bỏ hoang bao lâu rồi, giấy cửa sổ đã thủng hết, chỉ còn lại khung.

Mà không ít khung cửa sổ bị hư hỏng nghiêm trọng, vì vậy hắn lại đến những căn phòng khác tìm khung cửa sổ tạm dùng được.

Cuối cùng là dán giấy.

Loại giấy mép này khá dai, che mưa chắn gió không thành vấn đề, hoàn toàn không giống như trong phim truyền hình, chỉ cần chấm ngón tay vào nước bọt rồi chọc nhẹ là thủng.

Tất nhiên, ngón tay của hắn thì có thể.

Bởi vì ngón tay của hắn rất lợi hại.

Một phen bận rộn, Đoàn Vân vá được một phòng rưỡi cửa sổ, còn nửa phòng thì không muốn vá nữa.

Hắn đói rồi, tối nay tạm thời có một phòng để ngủ là được.

Đoàn Vân vừa buông giấy mép trong tay, định đi ăn thì lúc này, một giọng nói âm u vang lên - "Có thể giúp ta vá luôn bên này không?"

Lúc này đã là hoàng hôn, trời lại tối, trong ngôi nhà cũ nát này đột nhiên truyền đến một giọng nói như vậy, ngay cả Đoàn lão ma trong truyền thuyết cũng giật mình.

Thật sự gặp quỷ rồi!

Hắn tay nắm kiếm chỉ, nhìn quanh bốn phía, rất nhanh nhìn về phía một cuộn chiếu rách dưới bàn.

Cuộn chiếu này hắn đã nhìn thấy trước đó, tưởng là đồ bỏ đi để ở đó, kết quả lúc này hắn mới nhìn rõ, trong mơ hồ có một bóng người nằm bên trong.

Hình ảnh này rất dễ liên tưởng đến chiếu rơm bọc xác.

Đoàn Vân nổi hết cả da gà, thấp thỏm nói: "Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?"

Lúc này, cuộn chiếu động đậy, lộ ra khuôn mặt một nam tử tóc tai bù xù.

Nam tử sắc mặt rất trắng, như giấy, trong hoàn cảnh tối tăm trông rất đáng sợ.

"Ta đương nhiên là người." Người đó âm u trả lời.

"Là người sao lại nằm ở đây?" Đoàn Vân chỉ thấy kỳ quái, cảnh giác nói.

"Đây là nhà ta, ta không nằm đây thì nằm đâu?" Người đó trả lời.

"Đây là nhà ngươi?" Đoàn Vân kinh ngạc nói.

Hắn không ngờ, ngoài hắn ra, còn có quái thai nào khác coi đây là nhà.

"Tất nhiên là nhà ta, Ngọc Châu sơn trang này vốn là sản nghiệp của ta, dưới tấm ván sàn thứ ba dưới chân phải ngươi, có khế đất ở đây." Người nằm đó nói.

(Ngọc Châu: 玉珠

Kiền Muội: 干妹)

Đoàn Vân ngồi xổm xuống, sờ vào tấm ván sàn mà đối phương nói.

Không ngờ là, dưới đó thật sự có một tờ khế đất.

Lúc này thì ngại quá.

Bận rộn cả buổi thì ra ngôi nhà ma rách nát này có chủ.

Vậy chẳng phải hắn bận rộn vô ích sao?

"Ta nói này bằng hữu, sắp mưa rồi, ngươi giúp ta vá lại đi."

Người kia vẫn nằm trong chiếu, không nhúc nhích, như một cái xác.

Đoàn Vân không nhịn được hỏi: "Sao ngươi không tự vá?"

"Ta lười. Nếu ta muốn vá, một năm trước đã vá rồi." Người kia nghiêm túc nói.

Đoàn Vân kinh ngạc, nói: "Ngươi nằm ở đây một năm rồi sao?"

Hắn phát hiện số lần kinh ngạc hôm nay còn nhiều hơn cả một tháng cộng lại.

"Gần như là vậy, một năm trời, nằm cái là qua."

Thấy Đoàn Vân không động đậy, người kia tiếp tục nói: "Không để ngươi vá không công, với tư cách là trang chủ Ngọc Châu sơn trang, ta cho phép ngươi ở đây, tiền thuê nhà thì dễ nói."

Đoàn Vân vẻ mặt như gặp quỷ, nói: "Ngôi nhà như thế này ngươi còn thu tiền thuê nhà sao?"

Cái sơn trang ma quỷ này thế mà lại được gọi với danh mỹ miều là "Ngọc Châu sơn trang".

"Thu, đương nhiên là thu! Ta là trang chủ sơn trang còn đang nằm ở đây, đã nhìn thấy ngươi thì không thể để ngươi ở chùa được."

Đoàn Vân đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ta Đoàn Vân tuyệt đối không ở chùa!"

Lúc này, tên lười biếng nằm đây nói: "Không ngờ ngươi lại trùng tên với Đoàn lão ma."

Đoàn Vân chớp chớp mắt, nói: "Ngươi nằm trong ngôi nhà ma này mà cũng biết Đoàn lão ma?"

"Hai ngày trước có người cúng tổ ở bên ngoài tường, ta nghe họ nói."

Đoàn Vân nói: "Ngươi không sợ ta thật sự là Đoàn lão ma sao?"

"Nếu ngươi là Đoàn lão ma, vậy ta chính là Thái thượng hoàng, là Thái thượng hoàng chuyên ngủ với mẹ Hoàng đế."

Nghe xong lời này, Đoàn Vân không nhịn được cười, nói: "Ta không phải Đoàn lão ma, vậy thì ngươi chắc chắn cũng không phải Thái thượng hoàng, vậy ngươi là ai?"

"Ta họ Mộ Dung, tên là Mộ Dung Huynh Đệ."

"Tên gì cơ?"

Trong lúc nhất thời, Đoàn Vân cảm thấy đầu óc mình có chút không theo kịp.

Bạn đang đọc Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa (Dịch) của Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.