Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão gia ta cũng muốn luyện công

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Đầu bếp của Lư phủ rất chuyên nghiệp, không mất bao lâu đã dọn ra một bàn đầy thức ăn.

Đoàn Vân bắt đầu ăn, ăn rất nghiêm túc.

Bởi vì đồ ăn rất ngon, hắn cũng thực sự đói rồi.

Sau khi chém giết yêu nữ Hồng lâu, tâm trạng hắn rất tốt, sức ăn cũng rất lớn.

Đã lâu rồi hắn không giết sướng tay như vậy.

Yêu nữ mặt non ngực khủng này vẫn khiến hắn thỏa mãn.

Nhưng điều này cũng khiến Đoàn Vân nhận ra được thực lực của mình.

Chỉ cao hơn một chút so với yêu nữ là trưởng lão Hồng lâu này.

Rõ ràng là không đủ, còn lâu mới đạt được mục tiêu giết sạch đám ô uế trên đời của hắn.

Sau khi đến Vọng Xuân thành, hắn còn phải tiếp tục thu thập bí kíp võ công, dựa vào thiên phú tu luyện và trí thông minh hơn người để tiếp tục nâng cao cho bản thân.

Ngày hắn thành tài sẽ là ngày những kẻ vừa hiếp vừa giết này phải chịu khổ.

Nghĩ đến đây, Đoàn Vân không khỏi uống thêm vài chén rượu, hào khí bừng bừng.

Giết loại bà điên vừa giết vừa hiếp này thật sướng!

Trong mắt hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long và những người khác, dáng vẻ "thiếu hiệp" của hắn không khỏi hào sảng và vĩ đại hơn.

Khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bởi vì Đoàn Vân không chỉ biết uống rượu, còn biết bắn rượu.

Rượu bắn ra từ ngón tay, bay rất cao.

Cũng chỉ có người tài hoa như vậy mới có thể uống rượu ra trò như thế này!

Đúng vậy, hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long trước đó ngồi chủ tọa, cùng với một nam một nữ hai đạo sĩ, cùng với người da đen đeo găng tay đen, bây giờ đều đứng bên cạnh, như những tên tay sai.

Đoàn Vân gọi họ cùng ngồi ăn nhưng họ không chịu.

Một là không dám, dù sao Đoàn Vân cũng là người có thể chém giết Hồng lâu trưởng lão, thực lực ít nhất cũng là cảnh giới Thông U, trong võ lâm lấy kẻ mạnh làm đầu này, nhân vật như vậy đã có thể thống lĩnh một tông môn trung bình, quan trọng là thiếu hiệp này còn rất trẻ, có thể nói là thiên phú kinh người, tương lai vô lượng!

Nếu không phải chưa tìm được cách thức hợp lí, họ thậm chí còn muốn nhận Đoàn thiếu hiệp này làm "cha nuôi".

Hai là không tiện.

Nói đi nói lại, ở đây ngoài hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long, họ đều chưa từng giao thủ với Hồng lâu trưởng lão cảnh giới Thông U, thậm chí còn chưa chạm vào, lúc đó chỉ nghĩ đến việc chạy trốn.

Có lẽ sau này chỉ có hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long mới có thể khoác lác rằng - "Ta và Đoàn đại hiệp đã hợp sức chém giết Hồng lâu trưởng lão!"

Họ không muốn ngồi, Đoàn Vân cũng không miễn cưỡng, dù sao ăn cơm vẫn quan trọng hơn.

Ăn no rồi mới có thể sống tốt hơn, trở nên mạnh mẽ hơn, hưởng thụ những điều tốt đẹp của cuộc sống hơn.

Hay nói cách khác, ăn uống chính là thú vui đáng giá nhất của cuộc đời.

Có câu nói rằng "Ngật thập thành, xuyên nhị bát, đổ đối xung, phiêu lạc không" (Ăn tốn một, mặc cần hai, cược mất nửa, đĩ tan nhà), nói đi nói lại thì ăn uống là thú vui có lời nhất.

Ăn được một nửa, Đoàn Vân không khỏi nói với hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long đang đứng như một tên tay sai: "Hòa thượng, ngươi bị thương rồi."

Hòa thượng nghiến răng nói: "Thưa Đoàn thiếu hiệp, đúng là như vậy."

"Ngươi đã không ăn cơm, tại sao không đi nghỉ ngơi để chữa thương?" Đoàn Vân hỏi.

"Thiếu hiệp đã cứu mạng bần tăng, bần tăng muốn xem thiếu hiệp có gì sai khiến?"

Trước đó, đại hòa thượng vô cùng ngạo mạn này lúc này trở nên vô cùng khách sáo, khác hẳn với trước đó.

Nếu không phải cái áo ngực trong suốt trước ngực hắn vẫn chói mắt, liên tục tỏa ra sự ô nhiễm tinh thần thì Đoàn Vân có lẽ đã cho rằng đây là một người khác.

Hòa thượng này thậm chí còn thay đổi thất thường hơn cả nữ nhân.

Đoàn Vân lắc đầu nói: "Ta vốn đã có thù với yêu nữ Hồng lâu, cứu ngươi chỉ là thuận tay mà thôi. Không có gì để sai khiến, ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, sau này đừng chửi bới lung tung là được."

Nghe Đoàn Vân quan tâm đến vết thương của mình, hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long lập tức cảm động!

Trong lòng thiếu hiệp có ta!

"Ghi nhớ lời dạy của ân nhân! Sau này Đoàn thiếu hiệp chính là đại ca của Pháp Ngọc hòa thượng ta!"

Đoàn Vân: "..."

Hắn muốn ngăn cản hành vi nhận đại ca bừa bãi của đối phương nhưng hòa thượng này đã khập khiễng rời đi.

Có thể thấy, hắn bị thương thực sự rất nặng.

Hai đạo sĩ và người da đen còn lại muốn đến gần cũng đã rời đi, bị hòa thượng Độc Nhãn Thanh Long gọi đi.

Hắn còn không thể tiếp tục gần gũi, các ngươi cũng xứng sao?

Mấy người nể sợ bản lĩnh của hòa thượng nên chỉ có thể rời đi.

Không còn cách nào khác, đám hòa thượng Thiết Thủy tự nổi tiếng là kẻ hẹp hòi.

Sau đó, mấy người còn bị hòa thượng yêu cầu đến xử lý xác chết.

Mặc dù thi thể của Hồng lâu trưởng lão này đã bị chặt thành từng khúc nhưng sau đó vẫn phải nghiền thành tro rồi chôn ở nơi không người.

Chỉ có thể nói rằng đại hiệp chỉ cần trảm yêu trừ ma là được, còn quần chúng nhân dân thì phải cân nhắc nhiều hơn.

Trên đường đi, Đoàn Vân cũng được người ta khách sáo gọi là thiếu hiệp vài lần nhưng hôm nay mới được coi là lần đầu tiên được đối xử như thiếu hiệp.

Mười hai món mặn ba món canh, đây chính là đãi ngộ của thiếu hiệp sau khi chém yêu trừ ma.

Ngay cả khi ngủ vào ban đêm, hắn cũng được đắp chăn lông cừu, ở trong căn phòng sạch sẽ gọn gàng, thậm chí còn thoang thoảng mùi đàn hương.

Trước khi đi ngủ, thậm chí còn có hai nha hoàn trẻ tuổi xinh đẹp dịu dàng nói rằng sẽ đến tắm cho hắn, nhưng hắn đã từ chối.

Thiếu hiệp không thể bị những thú vui tầm thường này làm cho mục nát!

Sáng sớm, nhìn thấy trong đại sảnh, thiếu gia gọi nha hoàn tối qua là "Lục nương", Đoàn Vân mới biết được tối qua người muốn tắm cho hắn thực ra không phải là nha hoàn, mà là lục phu nhân của Lư lão gia này!

Phu nhân của gia chủ chạy đến tắm cho hắn, nhà giàu có tiền đúng là biết chơi.

Nghe có vẻ rất kích thích nhưng không phù hợp với người nghiêm túc như hắn.

Sau khi gặp Đoàn Vân, Lư gia đại thiếu gia vội vàng tiến đến, thân thiết nói: "Đoàn thiếu hiệp, lão gia tử đã tỉnh, hắn dọn dẹp một chút rồi sẽ đến gặp ngài."

"Nha hoàn" thiếu phu nhân nhìn hắn, mắt lộ vẻ xuân tình mà hành lễ.

Nữ nhân này...

Không lâu sau, một lão già thất thiểu chống gậy vào đi vào, vừa nhìn thấy Đoàn Vân đã muốn quỳ xuống dập đầu.

Đoàn Vân vội vàng đỡ hắn dậy.

Sau đó, tự nhiên là chuyện hỏi tiền.

"Tiền thưởng nói là sáu trăm lượng bạc, lão phu tạm thời có thể lấy ra tám trăm lượng, còn có một đôi ngọc bích có thể coi là phẩm chất không tệ, mong thiếu hiệp đừng chê." Lư gia lão gia dùng vẻ mặt thành khẩn nói ra.

Sáu trăm tăng tám trăm, còn tặng một đôi ngọc bích không biết trị giá bao nhiêu tiền, Lư lão gia này cũng khá hiểu chuyện.

"Được thôi, được thôi!"

Giết bà điên Hồng lâu rất sảng khoái, lúc cầm ngân phiếu này cũng rất sảng khoái, Đoàn Vân chỉ cảm thấy mình đang đi trên một con đường vô cùng đúng đắn, tâm trạng cực kỳ tốt.

Vì mọi chuyện đã ổn thỏa, hắn đương nhiên phải rời đi.

Lư lão gia thấy giữ lại không được, vẻ mặt khó xử nói: "Đoàn thiếu hiệp, ta ở đây có chút phiền phức, làm phiền thiếu hiệp chỉ điểm một hai."

"Ngươi nói đi."

Nghĩ đến số bạc và ngọc bích mà đối diện đưa, Đoàn Vân nhất thời rất dễ nói chuyện.

Lư lão gia đi đến bên cạnh Đoàn Vân, nhỏ giọng nói: "Không sợ thiếu hiệp chê cười, lão già này bị yêu nữ kia hại rồi, hoàn toàn không được rồi. Nhưng ta còn tám vị phu nhân, như vậy thì phải làm sao đây."

Đoàn Vân: "..."

Lão già này lần này xui xẻo như vậy, chính là do chơi nữ nhân chơi đến mức chơi cả bà điên.

Người đã chôn được một nửa dưới đất rồi, sao lại không thể thoát khỏi dục vọng thấp hèn như vậy đây.

Nhìn ánh mắt khao khát của đối phương, Đoàn Vân trả lời: "Chuyện này của ngươi đúng là hỏi đúng người rồi, ta có một quyển công pháp, cường âm bổ dương, nếu ngươi có thể học được, hẳn là có thể khôi phục lại.

Nhưng có thể học được hay không thì phải xem ngộ tính của ngươi rồi."

"Đa tạ thiếu hiệp! Đa tạ thiếu hiệp!"

Lư lão gia nhất thời mừng rỡ như điên.

Đoàn Vân tiện tay để lại một quyển công pháp Nguyệt Hoa trụ công tư âm tráng dương, rồi tiêu sái rời đi.

Lư lão gia vẻ mặt yếu ớt nhìn vào bí tịch công pháp này, mắt sáng lên.

Chỉ cần luyện thành, lại có thể chơi thêm mấy nữ nhân trẻ tuổi.

Đúng vậy, chuyện Lư lão gia ép cưới thực ra đã là động lòng trắc ẩn, bình thường khi chơi đùa những cô nương nhỏ tuổi khác, hắn cũng chẳng khác gì cưỡng gian.

Nữ tử bình thường, hắn cưỡng gian xong là vứt, chẳng khác gì đồ giẻ rách.

Ngoài lần gặp phải yêu nữ Hồng lâu lật thuyền trong mương, Lư lão gia vẫn luôn làm như vậy, có thể nói đây là truyền thống tốt đẹp của hắn.

Chỉ cần luyện thành, truyền thống tốt đẹp này có thể tiếp tục được rồi!

Ừm, sau này lão gia ta ứ thèm cưỡng gian rồi cưỡng cưới đâu, bây giờ chỉ chơi những người quen biết thôi!

Bạn đang đọc Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa (Dịch) của Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.