Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu tăng

Phiên bản Dịch · 2288 chữ

Theo quy củ trên giang hồ, phàm là chuyện đã mời giang hồ lãng khách như Đoàn Vân trợ quyền thì thường là sẽ không đánh nhau.

Đám người hùng hổ dọa người như vậy, nếu thật sự đánh nhau đến mức máu chảy đầu rơi thì đều sẽ tổn hại đến căn cơ.

Đoàn Vân đứng trong hàng ngũ Hoàng Ngư bang, có thể cảm nhận rõ ràng khí thế bên này yếu hơn một bậc.

Lúc này, chỉ thấy bang chủ Hoàng Ngư bang bước ra.

Đây là một hán tử mặc áo giáp da màu đen, Đoàn Vân cũng không hiểu nổi mùa hè còn chưa qua mà lại mặc áo da là sở thích gì.

Tóm lại người này nhìn qua có liên quan đến sinh vật dưới nước, trên cánh tay mọc đầy vảy cá, cũng không biết có phải là do luyện công hay không, Đoàn Vân từ sớm đã ngửi thấy mùi tanh nồng nặc trên người hắn.

Đối phương chỉ cần đứng ở đó, đã giống như một con cá ướp muối hình người.

Bang chủ Hoàng Ngư bang gằn giọng nói: "Hồng lão ngũ, có phải ngươi đã vươn tay quá dài rồi không, bến tàu phía tây này vẫn luôn là địa bàn của Hoàng Ngư bang chúng ta! Lão tử vẫn luôn nể mặt ngươi là nhân vật có tiếng tăm, luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, kết quả ngươi lại được đằng chân lân đằng đầu!"

Đối diện, người được gọi là "Hồng lão ngũ" bước ra.

Điều khiến Đoàn Vân kinh ngạc chính là, bang chủ bên kia lại là một nữ nhân.

Một nữ nhân có thể coi là vẫn có nét quyến rũ.

Nữ nhân cười nói: "Trần Hàm Ngư, đừng có dài dòng nữa, cứ như là ngươi không có hai hòn dái kia vậy. Nói đi nói lại, Hoàng Thủy thành này vẫn là ai nắm đấm lớn thì người đó có quyền lên tiếng."

"Trước kia bến tàu này bị các ngươi chiếm, đó là do đệ đệ tốt của ta chưa trở về. Hiện tại đệ đệ tốt của ta đã trở về, còn để cho các ngươi ăn no béo mỡ như vậy thì thật sự không có đạo lý gì cả."

"Ai cũng biết, dựa vào nước thì ăn lộc nước, thu phí bảo kê của ngư dân rất béo bở, tiền chia phần ở bến tàu cũng không ít, ta là nữ nhân, chính là lòng dạ hẹp hòi, chính là đỏ mắt đấy thì đã sao?"

Nghe đến nghe đi, lại là chuyện phí bảo kê, Đoàn Vân, người chấm dứt việc thu phí bất hợp lý, nhất thời có chút tức giận.

Đi một đường này, hắn cảm thấy giang hồ ở đâu cũng đều thối nát.

Chỉ cần là nơi có người, cơ bản đều bị các thế lực lớn nhỏ nắm giữ.

Hắn cách quê nhà Lâm Thủy thành không chỉ ngàn dặm nhưng lại cảm thấy nơi nào cũng giống như Lâm Thủy thành.

Hoặc có thể nói, sau khi Huyền Hùng bang bị giết sạch, Lâm Thủy thành ngược lại càng thêm yên tĩnh, con người sống càng ra dáng con người.

Bên ngoài này đều là yêu ma quỷ quái.

Ngoại trừ Hoa Văn, Hoa Võ, Trương Thiết Lam, Hoàng Thực ra, hắn không gặp được mấy người bình thường trên giang hồ.

Những người trên giang hồ không có chỗ dựa, chính là những kẻ du côn lưu manh, ở đây kiếm chút đồ ăn thức uống miễn phí, ở kia thì trơ trẽn đi chiếm tiện nghi của quả phụ, còn tự xưng là giang hồ hảo hán, còn những kẻ có chút chỗ dựa, chính là đám người trong bang phái giang hồ này, sau lưng tự nhiên có thế lực lớn hơn chống lưng, đồng thời còn cấu kết với quan phủ, làm tới làm lui, chính là bóc lột dân chúng.

Chưa kể đến đám Lôi cuồng thích nghe sấm, Hồng Lâu tiên tử, những kẻ động một tí là phát điên giết người, động một tí là tìm nam nhân đẹp mã cưỡng gian, có thể nói là mất hết nhân tính.

Thảm nhất chính là những người bình thường như hắn, người của bang phái giang hồ ăn một miếng, quan phủ lại ăn một miếng, mỗi ngày làm trâu làm ngựa, ngay cả ăn được một bữa no cũng là vấn đề.

Nô lệ bị tư bản bóc lột ở kiếp trước, ít nhất còn có hình dáng con người, nô lệ bị tư bản bóc lột ở kiếp này, đó chính là thật sự không khác gì súc sinh.

Nếu vận khí không tốt, lớn lên lại tuấn tú giống như hắn, vậy thì đi đường cũng phải nơm nớp lo sợ, sợ bị giết bị hiếp.

Đúng vậy, đến khu vực này, người thích cưỡng gian không chỉ có tiên tử trong Hồng Lâu, còn có rất nhiều nam nhân thích nam sắc.

Đoàn Vân cũng không hiểu nổi, càng đến gần Vọng Xuân thành này, người mê Long Dương lại càng nhiều, hắn thường xuyên nhìn thấy hình ảnh một hán tử râu ria đầy mặt nằm làm nũng e thẹn trong lòng một nam nhân khác, nhìn đến mức khiến người ta tê dại cả da đầu.

Ban đầu hắn không có thành kiến gì với người đồng tính luyến ái nhưng ra ngoài nhìn thấy nhiều đến mức chướng mắt, vậy thì không được nữa rồi.

"Tỷ tỷ ta đã nói, chỉ lấy các ngươi một bến tàu, các ngươi có nghe thấy hay không?"

Lúc này, một giọng nói yêu dị vang lên.

Đám người đối diện tự động tách ra, lộ ra thân ảnh một vị hòa thượng.

Đó là một hòa thượng còn khá trẻ tuổi, trên đầu có điểm giới ba, biểu cảm trên mặt cũng rất thành kính và ôn hòa, nhìn qua không khác gì hòa thượng ngồi dưới ánh đèn lẳng lặng tu hành trong chùa miếu.

Nhưng hành vi của hắn lại rất không giống hòa thượng.

Bởi vì hòa thượng này đang ngồi trên một chiếc ghế tre, đang uống một ly rượu vang đỏ rực, bên cạnh là một miếng thịt bò tươi ngon.

Hắn cứ thế một miếng thịt bò một ngụm rượu, hai bàn chân không đi giày, lại có hai nữ nhân trẻ tuổi đang quỳ bên chân hắn, không ngừng liếm ngón chân của hắn, như thể muốn cho bàn chân của hắn mãi mãi không dính bụi trần.

Đây là cái loại hòa thượng gì vậy!

Đoàn Vân chưa từng thấy hòa thượng nào biết hưởng thụ như vậy.

Lúc này, vị hòa thượng trẻ tuổi phất tay, hai nữ nhân trẻ tuổi đang liếm chân liền lui xuống.

Hai bàn chân không dính bụi trần của hắn giẫm lên mặt đất, đi tới, nhìn bang chủ Hoàng Ngư bang, Trần Hàm Ngư, nói: "Muốn ta lặp lại lần nữa sao?"

Hòa thượng này mang theo một cỗ tà khí, tạo cho người ta cảm giác áp bức cực lớn.

Cho dù Đoàn Vân đứng cách một khoảng, cũng có thể cảm nhận được, huống chi là bang chủ Hoàng Ngư bang đang đối mặt trực tiếp.

Đoàn Vân cũng không lo lắng thay cho ai, chó cắn chó thôi.

Nếu phải nói có thiên vị ai hay không, hắn tương đối không ghét Hoàng Ngư bang bao cơm cho bạc.

Lúc này, hòa thượng trẻ tuổi cười lên, lộ ra hàm răng trắng hếu.

"Xin lỗi, xin lỗi. Suýt chút nữa quên mất ngươi dù sao cũng là một bang chủ, nói chuyện với ngươi như vậy, sẽ khiến ngươi rất mất mặt mũi trước mặt thuộc hạ."

Nói xong, hắn nhìn về phía một người bên cạnh Trần Hàm Ngư, nói: "Ngươi cũng đã từng luyện võ, vậy thì ngươi tới đây. Để ngươi ba chiêu, tùy ý chém, chém xong hòa thượng ta chỉ đánh trả ngươi một chiêu, như thế nào?"

"Không chỉ là ngươi, tất cả những người đứng phía trước này, mỗi người đánh ta ba chiêu, ta chỉ đánh trả một lần, nếu hôm nay hòa thượng ta ngã xuống trước, bến tàu này vẫn thuộc về các ngươi, đồng thời bồi thường cho các ngươi cả con phố sòng bạc kia."

Lúc nói chuyện, hòa thượng trẻ tuổi nhướng mày, tạo cho người ta cảm giác tà dị.

Lúc này, tỷ tỷ của hòa thượng, Hồng lão ngũ, đi tới, cười nói: "Đệ đệ ngoan của ta, đừng dọa bọn họ sợ."

"Sẽ không đâu nhỉ? Một bang hội lớn như vậy, nhiều người như vậy, sẽ không đến mức ngay cả việc này cũng không dám làm chứ?"

Lúc này, bên phía Hồng lão ngũ liền có người nói móc mỉa.

Mọi người Hoàng Ngư bang im lặng, có người đã nắm chặt vũ khí trong tay.

Người ta một mình khiêu chiến cả đám bọn họ, còn cho bọn họ ra tay trước ba chiêu, chỉ đánh trả một chiêu, nếu lời khiêu khích này mà cũng không dám nhận, vậy thì thật sự không còn mặt mũi nào đòi bến tàu này nữa.

"Bang chủ, để ta."

"Không biết tên hòa thượng xấu xí này từ đâu tới, không biết trời cao đất rộng."

Lúc này, hán tử vừa bị hòa thượng trẻ tuổi nhìn chằm chằm bước ra.

Có thể nhìn thấy, trên tay phải của hắn cũng giống như bang chủ Trần Hàm Ngư, có chút vảy cá.

Mà trong tay hắn là một con dao mổ cá.

Phó bang chủ Hoàng Ngư bang, Vương Hà, là người có biệt danh "tay nhanh" nổi tiếng, từng chém từ đầu đường phía đông đến cuối ngõ phía nam, mà mắt không chớp, thở cũng không hổn hển.

Chỉ có người từng trúng đao của hắn mới biết, đao của hắn không chỉ nhanh, mà còn tàn nhẫn.

Người của Hồng Hạc hội bên kia chết dưới đao của hắn không đếm xuể.

Chỉ thấy Vương Hà cầm đao bước ra, khí chất toàn thân liền thay đổi, trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn hòa thượng trẻ tuổi như thể đang nhìn một con cá chết.

"Ngươi nói là để ta đánh ba chiêu trước, sau đó đánh trả ta một chiêu?" Vương Hà hỏi.

Hòa thượng trẻ tuổi vẫn mang vẻ mặt ung dung, nói: "Chính là như vậy... ây!"

Hắn còn chưa nói xong, một đạo hàn quang đã cắt ngang cổ họng hắn.

Nhát dao này vô cùng đột ngột và hiểm hóc, hơn nữa lực đạo mười phần, mang theo tiếng xé gió.

Đầu hòa thượng trẻ tuổi ngửa ra sau, trên cổ xuất hiện một đường máu, ánh mắt có chút kinh ngạc.

Kinh ngạc không chỉ có hắn, còn có tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này.

Hình ảnh như vậy, dọa Hồng lão ngũ - tỷ tỷ của hòa thượng giật nảy mình.

Nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc trong mắt hòa thượng trẻ tuổi liền biến thành hưng phấn, khàn giọng nói: "Tiếp tục đi, dùng thêm chút sức lực nữa, ta vẫn có thể chịu được."

Trong lúc nói chuyện, vết thương của hắn khẽ động đậy, lại giống như cái miệng đang mấp máy, kỳ dị khép lại.

Vương Hà không do dự nữa, lại chém một đao vào vị trí cổ họng kia.

Tiếp theo là đao thứ ba!

Liên tiếp ba đao gần như chém vào cùng một vị trí, đao của Vương Hà có thể nói là vừa chuẩn vừa độc, ra vẻ muốn chém bay đầu đối phương.

Đáng tiếc hòa thượng trẻ tuổi vẫn không ngã xuống, vết thương kia tiếp tục động đậy, mà trên mặt hắn là nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

Nhìn thấy nụ cười này, trán và lưng của Vương H tay nhanh đã toát đầy mồ hôi lạnh.

"Đến lượt ta."

Hòa thượng trẻ tuổi ôn hòa nói, đột nhiên chém xuống một đao.

Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn tung tóe, đầu Vương Hà rơi xuống đất.

Hòa thượng trẻ tuổi chỉ đánh trả một đao, cũng là vị trí cổ họng, nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt.

Mọi người Hoàng Ngư bang sợ hãi lùi về sau, trên mặt bang chủ Trần Hàm Ngư là vẻ mặt đau đớn tột cùng.

Đoàn Vân chỉ cảm thấy hòa thượng này thật sự tà môn.

Lúc này, phía sau hắn đã có diễn viên quần chúng bắt đầu "phổ cập kiến thức."

"Chẳng lẽ đây là yêu tăng của Hoàng Hôn tự?"

"Ngươi nói chính là Hoàng Hôn tự liên tiếp xuất hiện phản tăng kia?"

"Đúng vậy, ngôi chùa đó rất tà môn, rất nhiều hòa thượng sau khi lĩnh ngộ được thần thông, không phải là giết sư diệt tổ thì là phản bội sư môn, cuối cùng trở thành phản tăng khiến người ta nghe tin đã biến sắc trên giang hồ."

Đoàn Vân khẽ nhíu mày.

Những kẻ luyện võ này, thật sự có rất nhiều kẻ điên.

"Người tiếp theo!"

Lúc này, hòa thượng trẻ tuổi nhìn về phía mọi người trước mặt Hoàng Ngư bang.

Ngoại trừ bang chủ Trần Hàm Ngư ra, những người khác của Hoàng Ngư bang đều nhịn không được lùi về sau một bước, Đoàn Vân cũng ở trong số đó, lùi về sau như một tên lâu la.

Nhưng điều khiến hắn khá bất ngờ chính là, hòa thượng trẻ tuổi lúc này lại nhìn về phía hắn.

Bạn đang đọc Ngộ Tính Nghịch Thiên: Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa (Dịch) của Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BlackHerb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.