Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt cóc

Tiểu thuyết gốc · 3216 chữ

Chương 33

Trong căn phòng đón tiếp khách của thiên địa hội Sở Lưu đang chăm sóc cho cô nhân viên tận tình đang nằm sấp từ đầu cho đến từng ngón chân, đây được xem là món nghề vặt học được từ kiếp trước áp dụng vài lần khiến Điệp Ánh miệng rên ú ớ, thoải mái thích thú tận hưởng cảm giác mát xa.

Vài lần gặp nhau đã có ấn tượng khá tốt về Điệp Ánh dù là người đại diện cho thương hội ở đây việc giao tiếp với rất nhiều hạng người khác nhau chủ yếu vì lợi ích nhưng với Sở Lưu cô ấy mang đến cảm giác vừa tự nhiên vừa nói chuyện thoải mái hơn nhiều người khác.

Một số nữ nhân viên xinh đẹp lôi cuốn khác ở đây cũng không mang lại cảm giác này nên Sở Lưu chọn cô để giao dịch luôn từ lần thứ 3 trở đi khi đến thiên địa hội, mà cô cũng có cảm giác như thế từ biểu hiện lời nói cho đến hành động ăn ý nhau không rõ vô tình hay cố ý tiếp xúc cả thân thể.

Thế là ngoài việc giao dịch cả 2 người xem như là bạn nói thêm vài chuyện ngoài lề và hành động cũng gần gũi hơn khiến cuộc gặp gỡ giờ không chỉ riêng công việc nữa mà dường như kiếm bạn để tâm sự, dĩ nhiên những chuyện bí mật Sở Lưu không kể ra làm gì.

Mỗi lần có chuyện đến nơi đây đều gặp riêng cô, giúp một tay vừa được sờ soạng cơ thể mềm mại yểu điệu lại nghe qua giọng nói ngọt ngào chảy nước chút công sức nhiệt tình này thật không đáng tính ra, thêm đó còn được biết nhiều thông tin cặn kẽ mà giá còn hời hơn người khác.

Sau hơn 30 lượt vận động gương mặt Điệp Ánh đỏ hồng kích thích ánh mắt còn lim dim tận hưởng, tay khẽ hất lọng tóc ra sau cười duyên ngại ngùng cúi xuống lắc lư nhẹ cái đầu, khi nãy không tự chủ cái miệng nhỏ của mình được.

“Làm phiền công tử rồi, tự dưng lại đòi hỏi khách hàng như vậy thật không phải ta sau này không dám nữa”- ngồi sát lại dựa vào vai ghé miệng tới gần tai Sở Lưu nói ra cố tình tạo thêm cử động thân mật.

“Điệp Ánh tiểu thư đừng khách khí ta mong giúp được việc gì đó nhỏ bé như thế cũng là vinh hạnh rồi, lần nào cũng nói như vậy làm gì ta còn mong thêm ấy chứ”- Sở Lưu miệng cười gãi gãi đầu.

“Mà tay nghề công tử càng ngày càng tiến bộ đó nha, mỗi hôm lại một cách khác ta cảm thấy rất tuyệt, có khi trả tiền thêm để được hưởng nhiều hơn chút nữa không ta, hihihi.”- Điệp Ánh mặc lại trang phục của mình khi nãy Sở Lưu cởi dần ra để mát xa.

“à,,, được cô khen ngợi ta cũng cảm thấy mát tay lắm không cần thêm gì đâu ta được trả xứng đáng rồi, hiểu ý ta chứ chỗ này chỗ này khối nữ nhân khác phải ước vọng về thân hình của cô đấy”- Sở Lưu chỉ đến các chỉ số vòng đo thân hình của cô.

“Ta đã nhiêu tuổi rồi mà công tử vẫn còn khen ngợi thật ngại quá đi, lần sau đến sẽ có thưởng còn muốn hay không tùy vào hứng nha, bà cô mà cũng không tha hả ngừng nghịch ngợm bằng lực lượng đi, ta mà biến đổi trạng thái là tiểu quỷ chạy không thoát bàn tay này được đâu”- Điệp Ánh dương ra ánh mắt tham lam nhìn đến hắn.

“À,,, e hèm,,, chúng ta vào việc chính thôi không còn nhiều thời gian tán gẫu nữa ta rất bận.”- Sở Lưu chỉnh lại trang phục rồi vắt tay ra sau lấy lại trạng thái thanh tỉnh của mình gương mặt thay đổi nghiêm túc.

“ đúng rồi, chúng ta nói chuyện cũng đã lâu không biết công tử còn muốn hỏi vấn đề gì khác không ta sẽ lấy giá thấp cho.”

“Ta có thắc mắc không biết những đồ cướp được của những ai ở trong thành này thì thiên địa hội có dám mua không?”

“Có gì không dám, nhìn một góc thành này thiên địa hội khá nhỏ bé nhưng cũng là chi nhánh của tầng trên thôi, ở đây không ai không nể mặt a, có thứ tốt công tử không cần lo lắng sẽ được bảo đảm bí mật chuyện đơn giản này hiểu ý ta chứ.”

“Vậy thì tốt ta là người nghèo nên nhắm đến vài cái tên nhà giàu không biết cô thấy những gia tộc hay đám giết người cướp của nào ngứa mắt không ta muốn khuấy đảo chúng một phen.”

“Theo như hiểu biết của ta về công tử thì không đụng vào đám đó được đâu, chỉ riêng về tu vi đã nguy hiểm rồi chưa nói đến số lượng và thế lực chống lưng của chúng nữa nếu hành động một mình e rằng rất khó khăn”- Điệp Ánh lo lắng từ lời nói đến gương mặt thay đổi thể hiện rõ.

“Ta chưa từng sợ chúng yên tâm ta có vài thủ đoạn để giữ mạng nên mới có lòng tin thành công”- Sở Lưu phẩy tay ngửa đầu khí độ nói ra.

“ta biết công tử có phần nào đó đặc biệt, vậy xem như ta lo xa quá rồi vài cái tên điển hình như: Xa Lộ môn đám người chặn đường cướp của giết người khét tiếng sau núi phía thành bắc khoảng 180km; sơn tặc Bạch Sơn giết người như dạ tập trung trên núi phía thành tây cách 140km; gia tộc Hành gia ở thành Trấn An có tụ điểm tại sơn trang phía thành nam cách 100km độc ác dã man; Phiệt gia ở thành Trấn An có địa bàn phía thành đông cách 90km tàn sát hành hạ người như xúc vật.

“Nhiều như vậy sao không ai ra mặt trừng trị chúng”- Sở Lưu mặt nghệt ra quay sang hỏi.

“Đâu có mấy người quan tâm sống chết của họ, mạnh sống yếu phục tùng là điều tất nhiên, không chỉ có công tử hỏi mà nhiều người cũng tìm cách loại trừ nhưng đều mất tích không rõ.”

“Thế lực và sức mạnh của chúng không ít a càng kích thích ta hơn, hãy giữ bí mật giúp ta chuyện này được không”- Sở Lưu mắt sáng hiện hình dạng linh bạc miệng há ra hưng phấn.

“Yên tâm ta sẽ không nói ra bất cứ ai đâu, công tử thật rõ là kì lạ”- miệng xinh mỉm cười mắt mở to tròn ngạc nhiên nhìn sang Sở Lưu.

“Được rồi ta rất hài lòng các tin tức này đây là 500 tiểu linh bạc cô hãy giữ lại phần thừa”- Sở Lưu trở về vẻ bình thản chậm dãi nói ra.

“Công tử lần này thăng hoa nhỉ ta nhận, chúc ngươi đại thành còn nhanh chóng tới đây giúp ta một tay sau ta sẽ khuyến mãi cho.”

“Hahaha thành giao”- Sở Lưu vuốt ngược mái tóc ra sau kéo eo thon lại hôn chụt cái vào má bước ra cửa.

“Tên này thật là, ta nhường này tuổi rồi mà còn bị hắn dẫn dụ thật không biết bao nhiêu nữ nhân đã qua tay rồi nhưng sao chỉ ngửi thấy một mùi nữ nhân thôi nhỉ, nếu là người khác chắc ta sẽ bắt về nhốt lại mất, thôi bỏ suy nghĩ này đi vậy”- Điệp Ánh nhìn theo bóng lưng chàng trai trẻ lắc đầu cảm khái.

Nếu Sở Lưu mà biết được suy nghĩ Điệp Ánh thì không thoải mái nghịch dại thế nữa, biết rằng sinh lực được thu hết vào trong nhưng điều không ngăn được chính là hương vị mà dương khí dồi dào và mạnh mẽ đem lại sẽ kích thích nhưng nữ nhân đến gần bên cạnh một cách thầm lặng mà Sở Lưu còn trực tiếp sử dụng một phần.

Phần lớn những người có kiến thức sâu rộng hay tu luyện dương khí âm khí là hiểu rõ hơn trong đó Điệp Ánh cũng không ngoại lệ, được tiếp xúc với tầng tầng nhân vật và quan hệ rộng khắp thêm đó là kinh nghiệm và tuổi đời phong phú không khó nhận ra điểm đặc biệt và khác thường nên mới thân mật vài lần giờ còn bạo hơn trước nữa.

Trên đường trở về tông môn có ghé qua vài quán nhỏ bên đường ăn vài món đặc sản nơi đây, từ hương vị đến nguyên liệu rất khác biệt kiếp trước nên mỗi lần ra ngoài đều tranh thủ nếm vài món ăn lạ mà giá cũng rẻ còn gói vài món mang về cho Băng Băng.

Trong thành có hạn chế một số cung đường đông người dành cho tu sĩ di chuyển với tốc độ cao ảnh hưởng đến những người xung quanh nên chọn đường tắt mà vắng người đi lại nên thời gian đã rút ngắn đi nhiều hơn cũng thuận tiện.

Trước mặt có giao đấu của nhóm người dù không để tâm lắm nhưng cũng hứng thú nhìn xem, đây là một cô gái ăn mặc đơn giản cung trang thanh thuần tay không mang theo vũ khí chắc bị đám kia vây lại bắt nạt miệng liến thoáng tay chỉ trỏ liên hồi từng người.

Nhớ lại ngày trước mới đến đây cũng bị đám người con nhà gia tộc hùa vào xem nhẹ, thực lực lúc đó không làm gì được chúng nên đành trốn đi còn kiếm thêm ít lợi ích làm một thời gian dài phải ẩn nấp và e dè khi đi lại bên ngoài, nếu không có tính năng khai phá phạm vi đã đụng độ giao chiến nhiều lần.

Phía bên kia đám người to lớn khỏe mạnh đã xuất ra vũ khí chuẩn bị động thủ, một cô gái đứng trước 5 nam nhân mặt hằm hằm sát khí lao đến tấn công có đủ loại như đao, kiếm, thương, giáo, chùy.

Đang định nhảy ra giúp một tay đã thấy từng tên từng người bị đá văng đi nằm ngã lăn dưới chân mỗi người một hướng, “chiến lực cô gái này không nhỏ đâu cần giúp gì mình lo chuyện bao đồng quá rồi”- Sở Lưu định lướt qua thì thấy đám người này vừa ngã đã dứng dậy giăng lưới lại vây lấy cô gái ở giữa.

“Thì ra là lừa cô vào tròng để dễ tóm hơn không thì sao lại yếu đến thế, tu vi mang lực lượng tỏa ra không chênh lệch lắm, nhưng cũng đâu cần thiết phải cả 5 người cùng nhào vào nhỉ có khi cô gái này ẩn dấu điều lạ thường”- Sở Lưu thoáng suy tư rồi bỏ qua vì chưa nghĩ ra chuyện gì khác.

Dù mạnh là vậy cũng không thể thắng được sức mạnh pháp bảo đến từ 5 người góp sức hiện đang cố vùng vẫy trong vòng vây không chế của đám người nhưng lực lượng ngày một hao hụt yếu thế nhanh chóng.

Đắn đo một chút Sở Lưu quyết nhảy vào kiếm danh vọng anh hùng cứu mĩ nhân, “biết đâu lại được hồi đáp thì sao, lên”- Sở Lưu cười gian xảo nhìn đến thân hình cô gái cũng ra gì đó đây.

“Dừng tay,,, đám các người dám lấy nhiều người ức hiếp một cô gái nhỏ bé yểu điệu như thế hả”- nghiêm mặt đứng ở bên cạnh như bảo hộ.

“Ngươi là ai dám xen vào chuyện của chúng ta muốn chết phải không”- một tên trong đó lên tiếng.

“Ta là ai không quan trọng nếu muốn dụng vào cổ hãy bước qua ta cái đã nghe rõ không?”- Sở Lưu chậm rải tuôn ra hỏa lực lượng ra xung quanh thân thể

“Ồ nhãi ranh cũng muốn thể hiện, ta đây bóp chết không biết bao nhiêu người rồi ngươi không khác là bao còn không mau cút, ta ra tay là hết đường chạy”- vừa nói xong tu vi bùng nổ lên tận trúc sơ tầng 9.

“Hả, cái này,,, chọn bừa một người nhìn nói ra oai mà đã chúng quái vật rồi sao vụ này lỗ quá, ta quên không dùng vật phẩm kiểm tra thông tin, trời thấp nhất cũng là trúc sơ kỳ tầng 6 còn cô gái là tầng 7 sao,,, thôi xong”- Sở Lưu vừa suy nghĩ vừa biến đổi khuôn mặt khác thường liên hồi.

“Không ngờ đám lâu la này lại có thực lực lớn đến vậy, chẳng lẽ vì sắc đẹp của cổ mà đi trêu hoa ghẹo nguyệt chăng như vậy lại càng không đúng, thôi kệ chuyện gì xem như thao luyện với bậc đại thành đánh đến nước nào hay nước đó không được thì chạy vậy, cô gái kia chịu rồi”- Sở Lưu vừa nghĩ vừa nghiêng đầu cảm thán như đang cân nhắc đối thủ.

Bùng nổ tu vi ra lực lượng quấn quanh người chưa thể hiện sức mạnh của môn phái tay cầm thương mua từ thiên địa hội, khí khái oai phong chưa từng sợ đám người này.

Thấy biểu hiện này đám người to nhỏ với nhau vài câu sau có người tiến lên trước tay cũng cầm thương xoay xoay múa múa vài kĩ năng điêu luyện của mình rồi dậm cán thương xuống đất bùng nổ khí lực tu vi đến tầng 9 dao động mạnh mẽ lan ra xung quanh đẩy đám người yếu lùi lại đoạn.

Tưởng người thực lực bất phàm ai dè chỉ là tầng 1 cũng dám đứng ra nghênh chiến thật không biết sống chết, giết ngươi làm bẩn thanh danh của ta nhanh cút đi kẻo ta đổi ý lúc đó van xin cũng không còn cơ hội đâu”- nam tử trợn mắt mặt dữ dằn nhìn Sở Lưu nói từng chữ.

“Thanh danh của người còn sao vứt cho chó ăn đi ta cũng chưa từng sợ ngươi có giỏi nhảy lại đây cắn ta này”- Sở Lưu như nhìn như không đáp lại lẩm bẩm trong miệng cho mấy người không nghe rõ.

Hắn nói gì vậy”- nam tử khác nghi hoặc hỏi.

Ta cũng không biết”- nam tử bên cạnh lắc đầu.

“Mặc kệ hắn nói gì ý tứ là không chạy trốn vậy thì ta sẽ toại nguyện, lên”- nam tử kia cầm thương nhấc lên bùng phát lực lượng truyền đến thân thể lẫn vũ khí băng thuộc tính lan tỏa làm cả không khí xung quanh nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống không chần chừ lao đi.

Sở Lưu xoay người lực lượng hỏa lực bùng phát trung tâm từ thương tỏa ra tất cả lực lượng trong người đạt đến mức tối đa hiện có ngang tàng đối kháng, vừa va chạm vào nhau một chút liền bị nổ tan dư lực đánh văng xa trượt thêm một đoạn dài mới dừng lại.

“Chêch lệch lớn đến như vậy sao không chịu được nỗi 2s, làm sao ta có thể trở thành cường giả sớm trong khi tên kia không quá xa đẳng cấp”- Sở Lưu nằm ngửa nhìn lên trời cao than thở ý chí mất đi khá nhiều, đây xem như là lực lượng lớn nhất của một hệ hiện có được gia trì tổng thể từ hải lực cho đến sinh lực.

Ta nghĩ rằng tích lũy bấy lâu nay đã đạt được đến tầm cao mới đủ sức chiến một trận ra trò vượt tầng cấp không mấy khó khăn, nhưng tính toán của ta sai sót lớn đến như vậy sao, người ta tùy tiện đánh một thức pháp cũng đỡ không nỗi nói gì đến trận chiến bá đạo”- Sở Lưu ý truyền đạt đến Lisa nhưng không có hồi đáp đành lắc đầu.

Để tâm tình bình tĩnh trở lại đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra nhìn đám người kia tay nhặt cây thương nằm dưới đất lên nhìn sang cô gái đang đứng đó mang ánh mắt hối hận lo chuyện bao đồng mà không lượng sức như mang đến cho người ta hi vọng rồi nhận lấy thất vọng.

“Ta không đánh lại được đám người các ngươi nhưng ta còn có 1000 linh bạc tiền trong người có thể mua chuộc cô ấy được không, số tiền này để các ngươi ăn chơi vài ngày còn tốt chán so với chơi cô ta”- Sở Lưu gãi gãi cái mũi lập bập nói ra.

“Tên này đứng lên kìa”- một tên lên tiếng

“Hắn thật sự không tổn hại ta có nhìn nhầm không vậy, trúng một thức pháp đại thành tầng 9 trực diện mà”- một tên khác tròn mắt lên tiếng phá vỡ tiếng cười đùa của mấy người.

Chắc chắc có pháp bảo tốt bảo hộ nên mới vô sự không chạy đi còn đứng đây mong cứu người”- một nam tử đứng im nảy giờ nói ra.

“Có bấy nhiêu đã dốc hết gia tài rồi cũng nghèo quá đi”- cả đám mỉm cười lắc đầu đưa ánh mắt ý vị nhìn sang cô gái đang ngơ ngác lúc này mặt chuyển sang xám xịt gân nỗi lên.

“Thế nào ta đưa ra cái giá nhỏ quá sao, cô ta cũng đâu có gì nổi bật chứ mua thêm vài người như vậy chơi cũng được, thứ lỗi ta không còn đồng nào nữa nếu không ưng ta có thể đi các ngươi làm gì cô ấy cũng kệ vậy”- Sở Lưu hướng sang một bên định chuồn đi.

Đám người kia nghe xong giật mình xong đều tỏ ra giả điếc nhìn vu vơ khắp trốn chẳng thèm quan tầm Sở Lưu làm gì nữa tỏa khí lực ra theo dõi hành động của cô gái này hiện giờ tay nắm chặt lại người run run sát khí tỏa ra đáng sợ nhắm thẳng Sở Lưu xông phá.

Cảm giác ớn lạnh run lên trong người quay đầu lại đã vào trạng thái mê sảng trong mắt bao quanh chính là hàng loạt thây xác ghê tởm nhiều không kể siết đang bên cạnh tiến đến gần người như đòi mạng.

Thoáng sợ hãi rồi ý trí bùng phát dần xua tan lực lượng quỷ dị này nhưng nó cứ vờn quanh cực kì ghê tởm, một lúc sau giải quyết xong mớ rắc rối này phát hiện thân thể cứng ngắc không thể nào cử động được dù đã cố gắng hết sức, người còn bị nhốt trong cái lồng nhỏ.

Nhìn thấy toàn người khổng lồ bên cạnh cảm giác chua xót hiện hữu nguy hiểm cận kề lâu rồi mới gặp lại dù cố gắng tránh cũng không hết được hiểm họa tiềm tàng -“thôi thì đến đâu hay đến đó vậy”.

Bạn đang đọc Một Đường Luyện Tình sáng tác bởi mrthanh6991121
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mrthanh6991121
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.