Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồng minh

Tiểu thuyết gốc · 2488 chữ

Chương 17

Đứng bên ngoài sân Sở Lưu dùng chút nước vuốt vuốt lại mái tóc của mình chẻ mái rồi dùng phong thổi ra mượt mà vuông góc mái tóc hướng vào bên trong phòng lên tiếng.

“E hèm, tiểu thư xinh đẹp Băng Băng có trong phòng không? Ta là Sở Lưu đến đón như lời đã hẹn”.

Bước chân nhẹ nhàng ra ngoài, nghiêng đầu hất mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau 1 tay cầm chiếc nón rộng giữ sau lưng 1 tay cầm thanh kiếm màu trắng nhạt, nhìn lướt qua một lượt rồi hướng Sở Lưu đi tới ánh mắt sắc lẹm khiêu khích bước từng bước uốn éo khoe lên từng đường cong mê người của mình, một bộ đồ trắng sữa được mặc vừa vặn cơ thể bó sát người lộ rõ chỗ lồi lõm kích thích thị giác.

Bên kia Sở Lưu tròn mắt miệng há ra một lúc rồi chỉnh trang lại bản thân không bị lóa đi trước vẻ đẹp kiêu xa của Băng Băng. Ánh mắt chăm chú nhìn từ trên xuống dưới khá ngạc nhiên về vẻ ngoài này rõ ràng còn muốn ăn diện hơn cả Sở Lưu dường như nhớ ra điều gì đó.

“Hôm nay tiểu thư rất đẹp để cho ta ngắm à”.

“Người đừng có nằm mơ, đừng tưởng ta không biết ngươi đến từ sớm cố gắng thật bảnh bao trước mặt ta. Nhìn lại mình xem thế nào”?

“Quả thật là ta đến sớm nhưng cũng được cô chú ý là tốt rồi đáng lắm. ha haha”.

“Hôm nay ăn mặc cũng tạm được chắc tốn kém không ít tiền nha, đừng bảo lại đi đạo tặc được đám nào đấy”.

“Có bản lĩnh mới có đồ tốt muốn biết nhiều bất ngờ thì cứ ở bên cạnh ta, nhìn vậy có xứng đi cùng tiểu thư chưa”.

“Đa tạ công tử đã có lời mời chúng ta nhất chí từ trước cứ thế thực hiện”.

“Rất vừa ý ta vậy lên đường thôi ta có chuẩn bị xe để tiến đến đó rồi”.

“Vậy thì còn gì bằng mời dẫn đường”.

Sở Lưu dù bận tối mắt tu luyện nhưng cũng có thời gian sắm sửa cho mình một ít phụ kiện đi kèm với bộ hỗn hóa linh hiện giờ đã như một vị thiếu gia giàu có với vẻ tiêu sái phong độ bất phàm thong dong bước đi bên cạnh là tiểu thần tiên nhỏ nhỏ đội lên cái mũ rộng che được phần lớn người phía trước nhìn thấy nhưng phía sau nó ai cũng nhận ra được giai nhân xinh đẹp yêu kiều cùng bộ trang phục nhìn đơn giản mà tinh tế rất bắt mắt.

Cũng không ít người ở đây biết cặp đôi này hôm này vì sao đi cùng nhau nhưng hình tượng nam nữ có đôi có cặp làm bao người trái tim nghẹn ngào nôn nao khó tả, trước những ánh mắt đó Sở Lưu lại càng ngẩng cao đầu ưởn ngực bước đi thong thả bên cạnh là Băng Băng lướt là nhẹ nhàng cùng đi nếu ai để ý kĩ hơn sẽ thấy gương mặt hưng phấn cùng làn da ửng hồng dễ thương xuất hiện rất dễ khiến người ta mê mẩn.

Trèo lên chiếc xe được gọi ở trước cửa tiến về hồ hải đàm Sở Lưu nhìn qua Băng Băng thấy cô nàng ửng đỏ nhìn ra ngoài cửa xe, không chỉ có mình Sở Lưu đang hồi hộp mà Băng Băng cũng xao xuyến khó tả trong lòng, để đánh tan bầu không khí ngột ngạt này đành phải lên tiếng trước.

“Đi cùng ta dạo bước trước nhiều ánh mắt hâm mộ như vậy cô thấy tự hào lắm phải không”?

“Ngươi đang nghĩ gì vậy ta còn phải hổ thẹn khi chuẩn bị bảo vệ ngươi đây”.

“Vui thì cứ nói đi ta có phải bắt bẻ gì đâu, không phải lúc nào cũng được đi cùng bổn công tử đâu”.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi không nói chuyện này nữa, ngươi đã tìm hiểu gì về nơi sắp tới chưa”?

“Không biết nhiều chỉ có thể chờ cô thôi, làm tốt nhiệm vụ của mình là được”.

“Ngươi tự tin nhưng ta cũng có giới hạn không chắc chắn có thể giữ cho ngươi hấp thụ hết thời gian được không”?

“Ngày trước cô còn có thể hấp thu đến giờ tu vi đã tăng nhiều vậy còn không canh vệ được cho ta dễ dàng sao”?

“Thường thì chủ yếu là những tu sĩ trẻ tuổi mới được vào nhưng cũng có nhiều người tu vi ngang ta nếu họ cùng là đối thủ thì không dễ thực hiện”.

“Cô có thể đuổi được mấy người”?

“Có thể giữ chân được 3, nếu thêm tiền ta sẽ gọi thêm đồng minh giúp ngươi dễ dàng hấp thu tốt nhất.”

“Ít vậy ta còn đuổi được cả 10 người trong cùng cấp, ta cũng đâu có nhiều tiền”.

“Ngươi thật hết thuốc chữa, ta nói trước rồi đó lại bảo ta không cố gắng canh vệ cho ngươi”.

“Xong việc dĩ nhiên không thiếu phần nhưng thất bại thì không có quả ngọt để ăn đâu”.

“Khi tiến vào trong tốt nhất nên nghe theo ta chỉ dẫn”.

“Được thôi lựa chọn chuẩn vào sẽ tốt cho cả 2 chúng ta”.

Ngồi một bên thật là mất tự nhiên Sở Lưu phải cố gắng kiềm chế bản thân lại, quay sang hướng khác không có nhìn quả bom bên cạnh nữa vì tiểu đệ này ngốc đầu liên tục mới ngủ một lúc lại lên nhiều khi khá rõ ràng. Đối diện dù không muốn thì thứ cựa quậy trong quần kia là một người có tu vi như Băng Băng chắc chắn nhận ra vấn đề của Sở Lưu cố gắng không quan tâm chuyện đang diễn ra để tâm bình lặng trở lại nếu không được chắc cô muốn cắt nó luôn.

Một lúc sau khỏi kiềm chế cho mệt để tiểu đệ mặc xác nó Sở Lưu nhìn sang Băng Băng đang nhắm mắt dưỡng thần nên cũng thoải mái hơn, nhìn một lúc dương khí còn muốn xông phá ra ngoài khổ không ta được nếu Băng Băng điên lên không biết sẽ làm ra những trò gì nữa, xua tan nhanh dục vọng tiến đến trạng thái bình lặng.

Chiếc xe di chuyển tốc độ khá nhanh chỉ gần 3 tiếng là đến nơi rồi, xung quanh nhiều người đã có mặt tại đây một khung cảnh khá hoành tráng trước mắt, một cái trận pháp lớn bao quanh khi tiến vào trong sẽ được truyền đến một vị trí bên trong pháp bảo không gian rộng lớn, nơi đó có cả vài ngọn núi lớn phía trên sẽ có hải đàm ngưng tụ lại bình thường 1 năm 1 lần sẽ mở ra do các quản sự của các gia tộc được phân chia nhiệm vụ bao nhiêu năm nay duy trì nó.

Linh bạc chính là thứ cần để tiến vào trong ngoài ra 1 phần sẽ được chia cho những gia tộc quản lý kia, không khó nhận ra những người canh cổng ở chỗ đó sẽ tiến hành kiểm tra tu vi và tuổi tác nếu không phù hợp sẽ không được vào còn những người quá tu vi mà lọt cũng không được tác dụng gì nếu vào chỉ có thể gây dối hoặc chiếm đoạt hết phần của mọi người. Về tu vi cao hơn nữa cũng chẳng cần lo có trận pháp gia trì nó tự loại bỏ ra.

Đưa linh bạc ra rồi được kiểm tra một lượt rất nhanh đã được tiến vào trong, mọi người tụ tập lại một chỗ chuẩn bị đến giờ sẽ được truyền tông. Nhìn rất nhiều gương mặt trẻ tuổi bảnh bao mang đầy nhiệt huyết đang háo hức thử thách nhỏ đầu tiên của mình, đối với chuyện này Sở Lưu biết mình không nên chủ quan chỉ cần ngâm đủ lượng hải đàm có trong là được có muốn tài nguyên cũng không hơn.

Cũng là một nguyên nhân quan trọng đem cơ hội đến với nhiều người trẻ tuổi được rèn luyện cơ thể dễ dàng hay như bớt phải tranh giành chém giết.

Thời giờ đã đến theo đó các hình văn nỗi lên tới chỗ mọi người rồi luồng sáng trói mắt mang tất cả đi chốc lát là đến nơi trước mắt là khung trời rộng bao la có cây cối núi rừng hồ nước xa xa nhìn đường chân trời như một thế giới thật vậy.

Trong đầu Sở Lưu liền nghĩ có khi nào mình sẽ có một thế giới trong tầm tay không nhất định sẽ đẹp hơn thoải mái nơi này nhiều lần.

Băng Băng dù đã vào trước đó vài lần cũng thấy rất thích thú nơi đây, cảnh sắc có thay đổi chút ít so với trước nhưng vẫn rất tuyệt vời ít nhất 3 ngọn núi kia vẫn rất hùng vĩ oai phong, ra hiệu cho Sở Lưu tiến đến nơi chọn sẵn cùng bước di chuyển đầu tiên. Những người khác cũng tản ra theo các hướng mong muốn, thấy hơi lạ vì không ít người di chuyển xung quanh mà không phải lên trên hồ hải đàm liền hỏi Băng Băng.

“Cô có biết vì sao mấy người kia không đi lên núi không”?

“Có, vì họ muốn tìm cơ may nơi này có thể là tài nguyên, công pháp, yêu thú giá trị cao, hay nguyên liệu nào đó”.

“Sao ta không được biết chuyện này”.

“Ngươi không hỏi ta trả lời làm gì”.

“Vậy nói hết cho ta biết nơi này có những gì”?

“Được biết đến là một thế giới bên trong pháp bảo không gian nó được hình thành rất lâu và được bồi dưỡng như một thế giới, nếu gặp may mắn có thể nhận được những vật có giá trị cao được những cường giả đến đây thăm thú bỏ lại xem như gặp duyên. Nhiều năm rồi không một ai nhận được gì cả nên nhiều người không muốn cho thêm người hi vọng rồi lại thất vọng”.

“Có tin là được rồi chúng ta nhanh hấp thụ hết hải đàm rồi tìm kiếm khắp nơi may ra sẽ có đồ có giá trị thì sao”.

“Ta chỉ nhận lời ngươi truyện đầu tiên thôi cái sau tự lo đi”.

“Được rồi nếu có đồ ngon đừng có mà đòi ta chia”.

“Nhanh chân lên nào ta muốn làm nhanh về nhanh”.

Cùng nhau gia tăng tốc độ phóng về phía trước bỏ xa những người kia Băng Băng dẫn tới một nơi phía sau núi dường như khó mà đi lại được chỉ những người có kĩ năng lẫn kĩ thuật tốt dựa vào những chỗ nhỏ lồi ra mà bám vào tiếp tục mà thôi. Theo sau Sở Lưu cũng không hỏi nhiều cứ thế theo, càng đi tiếp vách núi càng treo leo dữ tợn hơn bây giờ đã thẳng đứng một mặt phía trên cao trót vót, phía dưới thì sâu hoắm.

Việc di chuyển trên vách đá đã chậm lại nhưng không hề nao núng một chút nào, tay chân quyền cước đều sử dụng sau hơn 2 tiếng treo leo đã nhìn thấy điểm cuối. Đây là một hang động rộng vừa phải theo chỉ dẫn của Băng Băng Sở Lưu chỉ cần tiến vào trong và ngâm mình là xong, kì quái hỏi cho rõ thì được biết một lần dẫn theo người đã phát hiện chỗ này nó vừa ít người biết lại có nhiều hơn hải đàm được tích tụ trong mạch đá là chỗ tốt nhất cô nàng biết được.

Kêu Băng Băng vào ngâm cùng luôn thì cô từ chối vì không còn tác dụng gì nữa, kiểm tra vài lần phát hiện nơi này không có nguy hiểm hỏi cả Lisa nữa Sở Lưu mới xuống, vừa đặt chân đã cảm thấy một luồng lực lượng cứng rắn đang nghiền ép thân thể nhưng cũng thoải mái không kém, lực lượng Sở Lưu thường xuyên tập luyện nó từ các hệ thuộc tính mà ra tuy nó mới được hình thành nhưng không phải từ một loại nên xem như cũng có tính chất nghiền ép không nhỏ giúp cơ thể được rèn luyện một phần.

Ngâm mình được vài ngày đã quen dần bên ngoài nên tiến đến chỗ giữa để tiếp tục hấp thu nhiều hơn, hồ này cũng không phải nhỏ càng đi xa càng sâu hơn ngâm hẳn cơ thể vào bên trong lực lượng này nhanh chóng bị hấp thu hết sức có thể vừa được chuyển hóa thành hải lực bồi đắp da thịt lại cũng chuyển thành linh lực được trận đồ hút không thương tiếc.

Phía trên Băng Băng đang tĩnh dưỡng tu luyện nơi này kệ Sở Lưu làm gì thì làm, trước đó còn muốn tự mình đi tìm kiếm cơ duyên nơi đây nhưng lại thôi xong chuyện rồi tính tiếp. Thêm vài ngày trôi qua nữa lượng hải đàm mất đi phần lớn trong đó Sở Lưu đang bơi lội thỏa thích cố gắng hút nhanh nhất có thể ngập lặn mò đến tận đáy, nhận thấy hải đàm ở dưới hình như đang bốc lên thì phải có thứ gì đó tạo ra.

Thầm nghĩ trước hết hấp thu toàn bộ nơi này đến khi không còn tác dụng nữa sẽ xuống đó tìm hiểu, sau 6 ngày ngâm đã không còn tác dụng liền quyết định bơi xuống dưới kiểm tra đi đến đâu hấp thụ không chừa lại chút nào vì hải lực mà bão hòa thì sẽ hấp thụ cho linh lực không thiếu chỗ dùng, lặn xuống đáy lại cảm nhận được một chỗ dường như có thể thông qua đến chỗ khác cảm thấy kì lạ lao nhanh lên nói với Băng Băng.

“Hừ người hết trò để làm rồi à, nếu xong rồi chúng ta ra ngoài”.

“Ta có chuyện muốn nói với cô, đi cùng ta”.

“Ý định của ngươi ta biết rồi nếu không muốn bị cắt thì nhanh mặc quần áo vào”.

Cảm thấy chột dạ liên nhớ ra quên mặc quần áo khi lên bờ vì ngâm nhiều ngày trong trạng thái trần chuồng đâm ra lại quen vậy muốn nói một chuyện người ta lại nghĩ ra mình có ý đồ không tốt, thật là có nhiều chuyện càng nói càng khó giải thích. Mặc xong quần áo Sở Lưu chọn một chỗ nằm nghỉ ngơi trước để Băng Băng xua tan đi suy nghĩ không tốt vừa rồi.

Bạn đang đọc Một Đường Luyện Tình sáng tác bởi mrthanh6991121
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mrthanh6991121
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.