Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9: Huấn Luyện Khắc Nghiệt Và Lời Cảnh Báo

Tiểu thuyết gốc · 2410 chữ

Sáng hôm sau

Cuối cùng cũng đã về tới Quân khu, trong hai tháng qua ta cũng đã chơi khá nhiều rồi, nên huấn luyện lại thôi nào. Lục Trường Sinh nói

Bước tới sân tập cậu đã thấy tất cả mọi người đã tập hợp đủ

Được rồi các em, hôm nay là ngày đầu tiên của khoá huấn luyện này nên chúng ta chưa cần bắt đầu gắp đâu

Chúng ta sẽ đến 1 nơi rất xa nơi này để luyện tập đấy các em chuẩn bị tâm lý đi

Trong suốt khoá huấn luyện này ta sẽ huấn luyện các em tại nơi đó

Vâng thưa giáo quan

Được rồi vậy các em đi theo ta,chúng ta sẽ chạy bộ đến đó. Lục Trường Sinh nói

Nói xong Lục Trường Sinh hướng về phía cổng ra của quân khu mà chạy, các học sinh cũng chạy theo

Lục Trường Sinh chạy 1 mạch đến chập tối mới ngừng lại, quay đầu lại thì Lục Trường Sinh thấy các học viên nằm la liệt dưới đất

Thật thật sự là quái vật a, nếu chúng em không chạy theo bằng cách chia đội nghĩ ngơi thì chúng em thật sự không thể theo kịp thầy

Haha các em cố gắng lên chúng ta còn 1 chặng đường dài đấy, ngắn nhất chúng ta phải chạy như vậy thêm 5 ngày nữa mới tới a. Lục Trường Sinh thản nhiên nói

Cái gì!?!!!!

5 ngày ư, thật sự đáng sợ!!!!!

7 ngày sau

Vừa chạy vừa nghĩ ngơi rồi tìm kiếm đồ ăn các học sinh đã chạy được 7 ngày rồi

Ahhhh

Chừng nào mới tới vậy thầy. Triệu Vân Nam nói.

Chúng ta chỉ cần leo lên ngọn núi này nữa thôi là tới rồi mấy em. Lục Trường Sinh nói

Chạy đã mệt còn bắt leo lên ngọn núi này, thầy là quái vật sao

Haha cho các em nghĩ ngơi đó chút nữa không thể nghĩ ngơi được đâu, ta sẽ huấn luyện sinh tử cho các em a, nếu không cẩn thận là mất mạng như chơi đấy. Lục Trường Sinh cảnh báo

Cái gì cơ!??????

Thầy không đùa chứ?

Ta ko đùa. Lục Trường Sinh khẳng định nói

Bây giờ lên núi với ta

Chúng em còn chưa nghĩ ngơi mà!???

Vậy là đủ rồi đi thôi lên núi nào các em

Nữa ngày sau

Các học viên lên núi cực khổ, trên tay mỗi người đều có cây gậy chống

Các em là người cao tuổi à leo ngọn núi thấp này cũng phải chống gậy à. Lục Trường Sinh nói

Nó đúng thật sự là không cao nhưng mà chúng em thật sự không còn sức để léo nữa đâu ạ. Đường Tiểu Nguyệt than vãn nói

Đúng vậy ạ,chúng em thật sự hết sức rồi thầy cho chúng em nghĩ tí đi mà thầy. Cả lớp đồng thanh nói

Haizzz được rồi chỉ hôm nay thôi đấy các em nghĩ ngơi đi, ta đi kiếm thức ăn cho mấy đứa. Lục Trường Sinh nói

Đi khoản 1 lúc thì trên lưng Lục Trường Sinh có vác 1 con heo rừng, và trên tay Lục Trường Sinh còn kéo theo 1 heo rừng, tổng cộng hai con heo đều bị Lục Trường Sinh thịt

1 lúc sau

Hai con heo được Lục Trường Sinh xử lý sạch sẽ và đem nó đi nướng

Thêm 1 lúc sau

Sắc trời đã tối, cả lớp quay quần bên đống lửa để ăn thịt heo do chính tay Lục Trường Sinh làm

Phải nói đó là món ngon nhất mà cuộc đời em từng ăn. Ngô Thần nói

Ngô Thần ăn như 1 con ma đói

Đúng vậy đúng vậy. Mọi người đồng tình nói

(Tuy đồ ăn Lục Trường Sinh nấu khá ngon nhưng không ngon tới mức đó

Nhưng do các học viên nhịn đói đã lâu nên mới vậy)

Vậy các em ăn rồi nghĩ ngơi đi mai chúng ta sẽ tập huấn

Ngày hôm sau

Sáng sớm mọi người đã dạy, do Lục Trường Sinh đánh thức

Trước mắt mọi người là 1 cái vòng tròn khá lớn khoản 10m

Lục Trường Sinh nói đây là 1 cái vòng chiến đấu sinh tử không được phép bước ra khỏi vòng này

Lục Trường Sinh đọc tên học sinh đầu tiên tiến vào, đó là 1 học sinh nam khá nhút nhác

Cậu học sinh nhìn xung quanh với 1 ánh mắt sợ sệt

Lúc đó không biết đi đâu Lục Trường Sinh kéo ra 1 con sói đang bị trói, Lục Trường Sinh đưa nó đến trước mặt của cậu học viên và nói

Nhiệm vụ của tất cả các em hôm nay là chiến đấu với chúng

Các em phải thắng, nếu để thua thì các em sẽ chết đấy. Lục Trường Sinh đe doạ

Cậu học viên càng thêm sợ sệt nhìn về phía con sói cùng Lục Trường Sinh

Lục Trường Sinh cắt dây trên người con sói, con sói bắt đầu đứng lên và nhìn cậu ta với ánh mắt đầy sát ý

Cậu học sinh đầu tiên, Lưu Thành, nhìn con sói với ánh mắt đầy lo sợ. Áp lực từ lời đe dọa của Lục Trường Sinh càng làm cậu run rẩy hơn.

Với sự khích lệ từ bạn bè, Lưu Thành lấy lại sự dũng cảm. Con sói lao đến với sự hung hãn, nhưng Lưu Thành nhanh chóng né tránh và bắt đầu phản công.

Dù bị cắn trúng vài lần, cậu vẫn cố gắng giữ vững tinh thần.

Sau một trận đấu cam go, Lưu Thành bị đẩy ngã và chịu thua trước con sói.

Kế tiếp là lượt của Cơ Vân Đào, một học sinh với sự quyết tâm và kỹ năng võ thuật tốt. Cậu bình tĩnh bước vào vòng tròn, đôi mắt tràn đầy sự tự tin.

Cuộc đấu với con sói diễn ra căng thẳng, nhưng nhờ sự khéo léo và sức mạnh, Cơ Vân Đào nhanh chóng làm chủ trận đấu.

Sau một loạt đòn tấn công chính xác, cậu hạ gục con sói, giành chiến thắng đầu tiên trong ngày.

Tiếp theo, Lâm Tiêu bước vào vòng tròn. Dù không có kỹ năng xuất sắc như Cơ Vân Đào, cậu vẫn quyết tâm đối đầu với con sói.

Trận đấu diễn ra khá căng thẳng, nhưng với sự dũng cảm và quyết tâm, Lâm Tiêu cuối cùng cũng hạ gục được con sói, dù bản thân cậu cũng bị thương khá nặng.

Chu Trúc Vân là người tiếp theo. Dù có phần yếu đuối và thiếu tự tin, cô gái vẫn cố gắng đối đầu với con sói.

Trận đấu diễn ra không mấy thuận lợi cho Chu Trúc Vân. Cô bị cắn trúng nhiều lần và cuối cùng phải chịu thua, nhưng đã làm con sói bị thương kha khá.

Đường Tiểu Nguyệt cũng gặp phải tình cảnh tương tự. Cô bước vào vòng tròn với lòng quyết tâm, nhưng sau một loạt đòn tấn công từ con sói, Đường Tiểu Nguyệt cũng phải chịu thất bại, dù cô đã làm con sói bị thương nặng.

Mộc Thanh Tuyết bước vào vòng tròn, quyết tâm đối mặt với con sói. Dù bị cắn nhiều lần, cô vẫn kiên trì phản công. Cuối cùng, Mộc Thanh Tuyết bị ngã, nhưng đã làm con sói bị thương nặng.

Lục Trường Sinh khen ngợi sự dũng cảm của cô, và các học viên vỗ tay khích lệ. Dù thất bại, cô đã chứng minh tinh thần không ngại khó khăn của mình.

Ngô Thần và Triệu Vân Nam là hai học sinh tiếp theo. Cả hai đều có kỹ năng tốt và tinh thần chiến đấu cao.

Ngô Thần tấn công mạnh mẽ và chính xác, làm con sói bị thương nặng.

Triệu Vân Nam cũng không kém cạnh, với sự linh hoạt và khéo léo, cậu làm con sói gục ngã sau một trận đấu cam go.

Các học viên còn lại lần lượt bước vào vòng tròn.

Mỗi người đều đối mặt với con sói bằng tay không, và tất cả đều bị thương kha khá. Mặc dù không thể làm tổn thương con sói quá nhiều, nhưng họ đã thể hiện sự dũng cảm và quyết tâm không bỏ cuộc.

Trong suốt ngày hôm đó, Lục Trường Sinh thay đổi nhiều con sói khác nhau khi con sói mệt quá hoặc bị thương nặng.

Cuộc huấn luyện sinh tử này không chỉ thử thách thể lực mà còn tinh thần và ý chí của các học viên.

Sau mỗi trận đấu, Lục Trường Sinh đều kiểm tra vết thương cho các học viên.

Cuối ngày, cả lớp quay quần bên đống lửa, cơ thể mệt nhoài nhưng ánh mắt ai nấy đều rực lên sự quyết tâm.

Họ hiểu rằng cuộc huấn luyện này sẽ giúp họ trở nên mạnh mẽ hơn, chuẩn bị cho những thử thách khắc nghiệt hơn trong tương lai.

Tuy nói là thử thách sinh tử nhưng Lục Trường Sinh vẫn ra cứu nguy kịp thời nên Không sao.

Cứ như vậy đã được 2 tháng trôi qua,các học viên đã chiến đấu với nhiều con sói,heo rừng và các loài động vật khác nhau ở các địa hình khác nhau.

Những ai đánh bại những con động vật sẽ phải chiến đấu với 2 con động vật đó vào hôm sau, nếu thành công sẽ tiếp tục tăng lên cho tới khi thất bại như vậy có thể rèn luyện sức bền cho các học viên cũng như cho các học viên quen với việc chiến đấu với nhiều kẻ địch cùng lúc.

Không chỉ huấn luyện chiến đấu mà còn phải huấn luyện săn bắt, có câu nói rằng sư tử muốn săn thỏ cũng phải dùng hết sức nên các học viên cần săn bắt các loài động vật khác nhau, nhưng săn thỏ là đa số.

7 tháng sau

Các học viên đã được huấn luyện khắc nghiệt trong nhiều trường hợp,các em đã hoàn thành thử thách thầy giao,nên bây giờ chúng ta phải xuất phát quay về thôi nào các em. Lục Trường Sinh nói

Cuối cùng chúng ta cũng được về rồi!!!!!!!!!

Há há há, tôi tưởng tôi đang sống ở địa ngục không đấy chứ, cuối cùng cũng sắp được về rồi, chúng ta sắp được tự do rồi anh em ơi. 1 học viên nói

Được rồi, đừng la nữa lần này chúng ta sẽ về từ từ không cần chạy như lúc đầu. Lục Trường Sinh nói

Vâng ( tất cả đồng thanh nói)

Đi bộ về khá là mất thời gian Lục Trường Sinh và các học viên đi gần hết 1 tháng mới tới trước cửa quân khu

Cuối cùng chúng ta cũng được về rồi!!!!!!!

Đúng vậy a, chúng ta được về rồi. Tất cả đồng thanh nói

Bây giờ các học viên nhìn rất khác lúc trước, nhìn khí thế thì thật sự sẽ không nhận ra các học viên.

Khí thế của các học viên rất hùng hồn và có chút hung mãnh cảm giác.

Được rồi các em muốn đi đâu thì đi đi ta cho các em nghĩ ngơi đó, nhớ ngày cuối cùng thì tập trung lại sân huấn luyện là được rồi. Lục Trường Sinh nói

Các em cứ nghĩ ngơi thật nhiều đi chiều hôm cuối cùng các em hẳn lại, các em đã luyện tập rất nhiều rồi.

Vâng ạ!!

Các học viên nói xong thì chạy 1 mạch về kí túc của mình mà nghĩ ngơi.

Vài ngày sau

Lục Trường Sinh đứng trên bậc thềm, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía xa xăm. Trời chiều đỏ rực nhuộm hồng cả bầu trời, mang theo một cảm giác u uất mà chỉ mình anh có thể nhận ra. Anh hít một hơi thật sâu, rồi quay sang đám học viên đang đứng chờ đợi, vẻ mặt tò mò pha lẫn lo lắng.

Thầy có điều muốn dặn dò các em, Lục Trường Sinh bắt đầu, giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền, Thời gian tới đây, hãy cẩn thận vào ngày cuối cùng của năm. Đừng hỏi tại sao, chỉ biết rằng đó là lời cảnh báo của thầy.

Đám học viên nhìn nhau, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt. Một vài người định hỏi thêm, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Lục Trường Sinh khiến họ im bặt. Anh tiếp tục, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sự nghiêm trọng:

Các em phải thu thập thật nhiều lương thực và vũ khí. Hãy nhớ rằng chúng ta đang chuẩn bị cho một thời kỳ dài và khắc nghiệt. Vì tất cả các em đều đến từ đế đô, nên hãy để lương thực ở chung một chỗ. Và đặc biệt, không được cho ai biết nơi đó. Chỉ các em mới được biết.

Một làn sóng xôn xao lan tỏa trong đám học viên, nhưng không ai dám cắt ngang lời thầy. Lục Trường Sinh tiếp tục:

Nơi cất giữ lương thực và vũ khí phải được xây dựng kiên cố. Các em phải bảo vệ an toàn bản thân và nơi đó bằng mọi giá. Hai tháng sau, vào ngày cuối cùng của năm, hãy tập trung lại nơi đó. Qua năm mới, thế giới sẽ biến động cực kỳ kinh khủng.

Anh nhìn thẳng vào mắt từng người, truyền đạt sự quyết tâm và lòng tin. Chúc các em may mắn. Nhớ lời thầy, và hãy sẵn sàng.

Đám học viên gật đầu, lòng ngổn ngang những cảm xúc. Họ hiểu rằng lời cảnh báo của Lục Trường Sinh không bao giờ là thừa, và lần này, sự nghiêm trọng trong lời nói của anh khiến họ cảm nhận được nguy cơ đang cận kề hơn bao giờ hết.

Hết chương 9

Hé lô mn tác quay lại rùi đây, tác có vài lời muốn nói rằng, chỉ còn 1-2 chương nữa thôi sẽ tới thời kì mạt thế, nhìu nhất chương 11 sẽ đến thời mạt thế

Và vài ngày này tác khá là bận nên ko có chương với lại tác mới đi du lịch về xong

Thôi khum nói nữa, mn nhớ là từ đây đến thứ 4 chắc sẽ không có chương đâu nhé.

Bye mọi người

Bạn đang đọc Mạt Thế Ta Sở Hữu Hệ Thống Vô Địch sáng tác bởi yy14762176
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy14762176
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.