Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nâng cấp linh môn 2

Tiểu thuyết gốc · 1063 chữ

Hoài Kiên tắm sạch sẽ xong liền quay về thành tìm đúng ông chủ phòng trọ kia, ông chủ trọ nhìn thấy mặt hắn liền sợ mất mật lắp ba lắp bắp

“Ngươi ....ngươi..là thứ gi, ta nhớ ngươi đã chết rồi”

“Chậc, ta chưa có chết, cái nhẫn của ta đâu,.... đưa nhẫn cho ta coi như bỏ qua mọi chuyện”

Hoài Kiên tặc lưỡi nói, đồng thời toả ra một chút áp lực, nếu không phải người ngu thì ai cũng biết Hoài Kiên là tu sĩ, làm vậy cho đỡ mất thời gian đôi co với ông chủ phòng này, hắn nhất định phải lấy lại cái nhẫn kia, đồ đạc của hắn đều ở trong đó.

Quả nhiên ông chủ kia cũng nhận ra, lão liền xanh mặt vội nói,

“Ngài đi theo ta,....., ta lỡ bán nó cho người khác”

Sau một hồi thì hắn cũng lấy lại được chiếc nhẫn, cũng may là ở cái khu này có ít tu sĩ nên không ai biết về nhẫn không gian, nếu không 10 ngày này chắc nó bị đem bán đến khu quý tộc cũng nên. Còn bộ quần áo đương nhiên bị bán đi xa rồi, dù gì cũng là đồ của quí tộc, ông chủ phòng cũng đền cho Hoài Kiên một giáp da, hắn cũng không có ý kiến, tìm lại cái nhẫn là được.

Trên đường đi đến khu quý tộc, hắn nghe có một giọng nữ gọi tên hắn, không ngờ người đó chính là Lam Hân.

“Thật là sư tôn, người đã đi đâu mấy ngày nay”

Lam Hân nhìn thấy Hoài Kiên liền vui mừng nói, hắn liền nhíu mày hỏi, bộ dạng của Lam Hân giống như là đang lẩn trốn ai đó vậy.

“Có chuyện gì vậy”

Nàng bắt đầu kể chuyện 10 ngày qua, lúc biết tin Hoài Kiên mất tích, Lam Hân đang bị giam lỏng ở trong Ninh phủ, quyết định lẻn ra ngoài trốn đi tìm, nàng dù gì cũng phiêu bạt giang hồ gần 10 năm, Ninh gia cử người truy tìm cũng không bắt được nàng, mà lúc đó Lam gia cùng Uông gia vậy mà cũng cử người ra truy tìm, nhưng bởi vì kinh thành thật sự quá rộng lớn, nhất là khu thường dân, với bản lãnh của nàng thì không ai có thể bắt được.

Hoài Kiên nghe xong, cũng thầm nghĩ chắc chắn có gì đó liên quan đến Hắc Bạch, hắn lấy tiền vàng ra đưa cho Lam Hân rồi nói

“Ngươi tìm một chỗ để trốn đi, ra khỏi kinh thành càng tốt, để ta xử lý chuyện này”

“Vậy đệ tử sẽ ẩn nấp ở làng Minh Diệp ở phía Đông kinh thành, sư tôn nhớ cẩn thận”

Lam Hân gật đầu nói, nếu không phải là tìm Hoài Kiên, nàng thật sự chán ghét cái kinh thành này, nhất là cái Lam gia đó.

Sau đó Hoài Kiên tìm đến cái tháp nhốt Hắc Bạch, vừa đến của thủ vệ đã chặn hắn lại nhíu mày nói.

“Đứng lại, ngươi là ai”

Hoài Kiên liền đưa lệnh bài cho bọn họ xem, hắn liền được đưa đến chỗ của Vệ Quân.

« Ngươi,..., mất tích hơn 10 ngày, tưởng ngươi đã trốn rồi chứ »

Vệ Quân kinh ngạc nói, Hoài Kiên thờ ơ trả lời,

« Không, ta chỉ đi tìm thảo dược để thu phục con yêu thú kia thôi »

« Là thảo dược gì.... ? »

« Đặc Cầu Thảo,... »

Hoài Kiên cười nói lấy ra một cọng cỏ rồi đi lên đến nơi của Hắc Bạch, Vệ Quân lẩm nhẩm Đặc Cầu Thảo, lần đầu hắn nghe thấy mà không biết Hoài Kiên bịa ra.

Hắn đi lên đã thấy Hắc Bạch đang ngủ, liền đánh thức nó, hắn cần hấp thụ linh lực để hồi phục lại cánh tay cùng với tăng lên tu vi.

-A, chủ thượng, ngươi cho ta ăn cái quỷ gì, oẹ oẹ

« Cỏ thôi »

Hoài Kiên nhẹ nhàng nói, dù sao cũng phải diễn cho tới chứ, hắn chỉ còn có 13 ngày để hấp thụ linh lực mà Hắc Bạch tích trữ, phải tranh thủ để tăng tu vi.

Vệ Quân cũng đang quan sát hắn, xem một chút liền nhàm chán đi ra ngoài, không có gì thay đổi, hắn cứ chắc chắn Hoài Kiên sẽ thất bại.

Lúc này Ninh Yến cũng vừa nhận được tin tình báo từ gia tộc gửi đến, Hoài Kiên đã trở lại, nhưng mà nàng lại có chút lo lắng, quân bài nàng cho rằng sẽ sai khiến được Hoài Kiên đã trốn mất rồi. Nếu Hoài Kiên thất bại là chẳng có gì đáng lo, nhưng mà nếu hắn thành công, chắc chắn sẽ có một màn tranh đấu giữa hoàng tộc cùng tứ đại gia tộc. Nhiệm vụ là như vậy, nhưng mỏ linh thạch chắc chắn không thể nào thuộc về người nào khác ngoài hoàng tộc và quý tộc. Ninh Yến rất biết rõ điều đó lên từ đầu đã không nói cho Hoài Kiên biết.

« Vệ gia, ngài mau đến đây xem thử »

Lúc này đã 12 ngày trôi qua, lính gác vội vã chạy đến phòng của Vệ Quân, khuôn mặt vẻ đầy kinh ngạc, mấy ngày này Vệ Quân quả thật lười đi quan sát Hoài Kiên, hắn để cho lính của mình ở phòng giám sát,

« Sao Tầm Linh Thử lại trốn thoát à »

Vệ Quân lập tức chạy đến phòng giam của Hắc Bạch, vừa chạy vừa hỏi tên binh lính chạy theo ở phía sau

« Không có, Tầm Linh Thử nhỏ lại,... »

Vệ Quân thật không hiểu tên lính gác này nói gì, chỉ khi tận mắt nhìn thấy Hắc Bạch chỉ nhỏ bằng một con mèo con đang đậu trên vai của Hoài Kiên, hắn trừng mắt nói

« Ngươi đã thu phục được nó à,... »

« Không ta chỉ mới làm thân được với nó thôi, có thể giao tiếp với nó »

Hoài Kiên vuốt mặt của Hắc Bạch nói, theo hắn suy nghĩ, con yêu thú quý giá này nếu mà hắn nói mình đã thu phục được thì chắn chắc cũng bị giảm lỏng như con Hắc Bạch này.

Bạn đang đọc Ma Thần tái thế: Ma Thần Xương Cuồng đệ nhị sáng tác bởi halley3103
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi halley3103
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.