Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày đầu đã vui

Tiểu thuyết gốc · 1676 chữ

Đường Thiên Thành

Trước cổng lớn Đường Thiên Thanh bóng dáng 1 thiếu niên 19T gương mặt khôi ngô đang cầm 1 tắm bảng đồ xem đi xem lại với vẻ mặt lo lắng .....

" Cha ơi cha ơi sao đưa con bảng đồ mà không chỉ con đường nào đi đến Lôi Thành . Không phân biệt được phương hướng"

Bá Thiên la lớn trước cửa thành

Trong phòng Hoàng Thượng

Hoàng thượng đứng trước cửa từ trên cao nhìn ra xa. Có 4 bóng người xuất hiện .

" Như vậy coa ổn k chủ công"

một người trong số 4 người lên tiếng .

4 người này biệt danh là Tứ Hộ Thuẫn chỉ nghe lệnh duy nhất Hoàng thượng. Mỗi người điều có kim bài hình chiếc thuẫn bên trên có hình rồng

" Công tử đã lớn rồi"

lại một người khác nối tiếp

" Trẫm cảm ơn 4 vị suốt ngần ấy thời gian giúp cho Thiên Nhi"

Hoang thượng quay lại tỏ vẻ thành tâm

4 người sửng sốt liền chấp tay hành lễ 1 lượt

" đó là trách nhiệm của chúng thần "

Lúc này ánh mắt của Hoàng Thượng càng lúc càng buồn.

" Đáng lí ra Thiên Nhi không phải nhận trách nhiệm khó khăn như thế này , nhưng ta không còn nhìu thời gian" .

Tuy nói 5 thành coa quan hệ nhưng thật ra bên trong ai nấy điều muốn mình là người thống nhât nên luôn bồi dưỡng thế lực bên trong. Bên trong không hề tốt đẹp nhưng bên ngoài điều có đấu tranh với nhau.

" Ta đã nói dối Thiên Nhi là đã có quan hệ tốt với các thành còn lại "

Hoàng Thượng lo lắng nói

" Công tử rất mạnh và thông minh không có chuyện gì đâu chúa công" 1 người trong 4 người lên tiếng

" Mong là vậy "

Hoàng Thượng trầm tư nói

Lúc này ngoài thành trên một chiến xe chở củi 1 người đánh xe và 1 thanh niên khôi ngô nhung hành động thì lười biếng ngáp lên ngáp xuống

" Công tử muốn đi đến Lôi Thành à "

người đánh xe hỏi

" Đúng v thúc thúc . Từ đây đến đó còn mata bao xa "

Thanh niên đáp lại

Đúng vậy Thanh niên này là Bá Thiên

" Nếu tính từ đây tới Lôi thành mất hơn 20 ngày đường"

người đánh xe trả lời

" Lâu vậy sao?? "

Bá Thiên với vẻ mặt ể oải lười biếng

" Đúng vậy vì muốn tới Lôi Thành phải đi qua 3 thôn trên đường mà ta chỉ đi với cậu tới thôn đầu tiên thôi , nhà ta ở đó "

người đânh xe vừa cười vừa nói

" Cũng tốt thật sự cảm ơn thúc ".

Bá thiên quay qua đáp

" Không có gì không có gì ".

Người đánh xe cười

Trên đường 2 người trò chuyện qua lại suốt dọc đường và nán lại trên đường nghĩ ngơi. Nhưng từ xa có tiếng đánh nhau bên trong rừng .

" Ta kéo dài thời gian muội đưa các huynh đệ về phái nhờ viện trợ đi. "

Thanh niên có vẻ là người đứng đầu trong nhóm đang bị chặn đánh nói

" Ha ha ha hôm nay các người không để lại thanh kiếm kia thì đừng mơ ai rời khỏi"

tên cầm đầu đám cướp cười nói

" Đừng mơ có chết ta cũng sẽ hủy nó "

cố gái có nét đẹp ngây thơ nhưng ánh mắt kiên định đáp

Lúc này Bá Thiên ngồi phía sau bụi cây hóng chuyện

" Lần đầu ra khỏi thành đã gặp người đẹp rồi , tiếc là không phúc hưởng rồi "

Bá Thiên than thở lắc đầu nói

Từ phía bên bọn cướp người đứng đầu cầm thanh đao to hone bình thường lao đến đưa đao lên cao bà chém xuống với lực khá mạnh . Sư huynh kia đỡ một đao lui lại 4 bước .

" Nữa bước đạo tông cảnh "

sắc mặt su huynh này vẻ lo lắng

" Ha ha ha ngoan ngoãn đưa đồ cho ta còn có thể cho các người chết thống khoái"

Tên cầm đao cười lớn và nói

" Ngươi nên biết lượng sức tên tâm cảnh tiểu thành của ngươi còn chưa vững vàng , biết khó mà đầu hàng đi "

Người cầm đao đứng chỉ đao về sư huynh nói .

Lại tiếp tục lao về phía đại sư huynh lúc này hắn mới ra thực lực thật sự cầm đao hô to

" Đao huyễn hình "

Hắn chếm ra 1 đao nhưng lại xuất hiện 4 nhát. Đại sư huynh kia đỡ 1 nhát nhưng vẫn bị 3 nhát chém trúng . Trọng thương phung ra 1 ngụm máu và quỳ 1 chân xuống đất .

" Sư huynh không sao chứ "

Người đẹp kia chạy lại cầm kiếm đứng trước sư huynh và chỉa kiếm về phía người cầm đao nói .

Người cầm đao không nói gì chỉ nhếch mép cười và lao tới chém một nhát . Sư muội một đao liền văng ra phía sau .

" Ơ người đẹp , không sao chứ? "

Bá thiên thấy người đẹp bi đánh văng rơi vào người của hắn . Nhưng vẽ mặt rất là háo sắc

" Ngươi ngươi ... Là ..ai.... "

Sư muội bị thương nói ngập ngừng và ngất đi

Nên biết sư muội chỉ là hoá cảnh tiểu thành nên đỡ môt đao của tên kia rất chi là miễn cưỡng nên hôn mê

" Haizz .. sao miễn cưỡng vậy chứ . Chênh lệch rất xa mà "

Bá thiên nhìn cô gái lắc đầu nói

Lúc này Bá Thiên ánh mắt quay sang với ngực của sư muội ánh mắt sáng rực lên thèm khát

" Cũng được xem là bảo bối nha "

Nghĩ gì vậy đương nhiên là hắn nhìn thanh kiếm trước ngực cô gái rồi.

Đỡ một đao trên lệch cảnh giới vậy mà kiếm không hề bị trầy sướt

" Kiếm này có linh khí xung quang . Kiếm hàn chu"

Bá Thiên lục lại trí nhớ đột nhiên nói ra

Lúc này phía bên kia đang đánh người của bọn cướp đông hơn thêm đại sư huynh đang bị thương nên các đệ tử kia chông trả trong vô nghĩa thoáng cái đã giết chỉ còn lại 3 4 người bị thương gần đại sư huynh

" Chúng ta tới đây sao , "

Một đệ tử bị thương gần đại sư huynh nói với lời không cam tâm

" Ta có chết cũng không thể để ngươi làm hại sư muội chí ít ta sẽ kéo thời gian cho sư muội"

Đại sư huynh nói với thương tích trên người

" Giết ngươi xong ta tự mình đi lấy thanh kiếm bên kia"

Tên cầm đao đưa thanh đao lên định chém xuống

Thì lúc vừa đưa lên định chém xuống thanh Kiếm Hàn Chu bay ngang chém đứt tay cầm đao mà không kịp phản ứng lại

" A a a a a a a ......... "

Tiếng hét của tên cầm đạo làm cho người khác còn phải đau tai nhức óc

Không đợi lâu trong vài giây sau thì thấy các lính của bên cướp lần lượt ngã xuống mà chưa kịp phản ứng

Tên cướp quay lại thì 2 mắt hắn mở to sững sốt không còn thuộc hạ nào của hắn còn sống mà chỉ có thanh Hàn Chu cấm ngay trên ngực hắn

" Ư ... Ư.. "

Những lời cuối cùng của hắn và ngã xuống

" Đây đây ....... "

Đại sư huynh không khỏi ngạc nhiên cảnh tượng trước mắt . Nhưng không đợi lâu hắn thấy Hàn Chu bay ngược về phía sư muội bị đánh văng lúc nãy

" Nhanh nhanh tìm sư muội .... "

Hắn phun ra ngụm mâu nữa và bảo các sư đệ

" Nhìn thật đẹp trơn tru quá đê......"

Bá Thiên tỏ vẻ háo sắc

Đúng vậy thanh kiếm bay vừa rồi là Bá Thiên sử dụng

"Giúp tới đây thôi ta chuồn trước đây. Đáng tiếc là vẫn chưa biết đươc tên người đẹp . Đáng tiếc đáng tiếc "

Hắn cấm thanh kiếm kế bên sư muội và quay lại xe ngựa

Lúc này đã đưa sư muội lại và từ từ mở mắt ra

" Sư huynh sư huynh .. "

Vẻ mặt gấp gáp làm cho các sư huynh sư đệ khác không khỏi cười nhẹ sau khi trai qua trận chiến

" Bọn cướp đâu xảy ra chuyện gì vậy "

Sư muội quay ra đại su huynh hỏi

Đại sư huynh cũng kể lại những. Chuyện vừa xảy ra

" Đúng rồi lúc bị bị đánh văng qua kia còn có 1 người nữa huynh thấy không "

Sư muội vừa nói vừa tỏ vẻ lo lắng vì sợ đó là địch

" Còn có người bọn ta không thấy ai chỉ có muội ở đó"

Sư huynh không hiểu trả lời

" Đúng rồi sư muội lần này nhờ có kiếm gia truyền của muội chúng ta mới thoát được "

Sư huynh xoa đầu sư muội nói

" Kiếm của ta .... "

Sư muội nhìn vào thanh kiếm nghi hoặc

Nhớ về lúc nhỏ của sư muội lúc cha muội ta đưa thanh kiếm và xoa đàu sư muội bảo

" Kiếm tuy mạnh nhung chí ít phải tâm cảnh trở lên mới có thể xuất ra thực lực. Thật sự của nó " .

Trở lại hiện tại các sư huynh sư muội nghĩ ngơi tý rồi tiếp tục để về môn phái

Bên Bá Thiên quay về tới xe ngựa đánh xe nhìn Bá Thiên cười hỏi

" Phía bên kia có gì vui à sao thấy công tử lúc về cười vậy "

" Đúng thật là vui mà "

Vẻ mặt háo sẵc lại hiện ra

Hai người tiếp tục lên đường .

Bạn đang đọc Ma Khởi Trấn Thiên sáng tác bởi AssaSsinT
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AssaSsinT
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.