Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 631 chữ

Long ấn?

Vuốt ve Long ấn trước ngực, chẳng lẽ ta lại là Long vương, là đứa con của Long vương đương triều, ta không phải một người hầu ti tiện, ta chính là có huyết thống cao quý? Ta chính là một người cao quý, không phải kẻ thấp hèn! Điện hạ sẽ yêu ta, sẽ nhìn thấy ta, ta là Long vương!

Lao đến đại môn vừa khép lại, ta không phải kẻ thấp hèn, người thái tử ôm chính là ta, là ta, ta là Long vương!

Hưng phấn xông tới trước mặt những người đó, muốn bọn họ nhìn đến ấn ký màu bạc xinh đẹp trước ngực, đó là ấn ký của Long vương!

"Dẫn ấn!" (Ấn của giun đất)

"Dẫn ấn!"

"Dẫn ấn!"

Không, là Long ấn.

Kỳ quái nhìn những người trước mặt kia thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn xuống dấu vết trước ngực. Màu đen! Một màu đen dữ tợn! Giống hệt một con giun dơ bẩn dây dưa trước khuôn ngực tuyết trắng! Không, không đúng, phải là một màu bạc xinh đẹp, không nên là một màu đen như vậy, không nên! Bối rối nhìn lên điện hạ trước mặt, nhìn nam nhân mình yêu thương.

"Điện hạ, điện hạ, nó là màu bạc, nó thực sự là màu bạc mà!"

Muốn kéo lấy vạt áo của hắn, lại bị đôi chân cao quý kia đạp xuống mặt đất: "Ngươi là dẫn nô?". Những lời căm hận từ giữa đôi môi phun ra: "Ta cư nhiên lại cùng một tên dẫn nô lên giường!".

Không, không, không phải, không phải!

Điên cuồng lắc đầu, ta không phải dẫn nô, không phải!

Tại Trung muốn đem bàn tay bị đạp nát trên mặt đất rút ra nhưng người kia lực đạo thật mạnh, tựa hồ muốn đem bàn tay giẫm nát. Trên lưng không ngừng truyền đến từng đợt gậy gộc, đau nhức tra tấn Tại Trung. Muốn trốn, thế nhưng tay lại bị nam nhân kia đạp chặt xuống. Cố gắng dùng sức rút bàn tay vẫn ở dưới chân như cũ ra, cố gắng trốn tránh những đợt gậy gộc như mưa trút xuống, đau khổ muốn giải thích, muốn nói ra mọi thứ!

Khi tay được giải phóng thì máu cũng đã loang lổ mơ hồ. Lại vô lực mà giãy dụa, có lẽ cứ như vậy chết đi cũng tốt, không cần thấy hắn dùng ánh mắt ti tiện nhìn mình, không cần phải lấy thân phận dẫn nô mà sống trên đời này!

"Không cần đánh nữa, thả hắn đi!"

Vẫn là nam nhân tựa thần tiên kia, y hẳn là Thần long, là Thần long trong lòng điện hạ!

o0o

Tại Trung xụi lơ trên mặt đất nở nụ cười, chính mình lại buồn cười như thế, cư nhiên nghĩ rằng mình là Thần long, nghĩ rằng mình có huyết thống thần thánh, kỳ vọng xa vời mình là một người cao quý.

Bị tha ra khỏi phủ Tể tướng, bị ném đến ngã tư đường âm u, trên người cái gì cũng không có, chỉ có quần áo rách nát cùng dẫn ấn dữ tợn! Nhìn bầu trời đầy sao trên kia, từ không trung đen kịt nhẹ nhàng rơi xuống từng đóa từng đóa tuyết trắng, có thể hay không thân thể bị tuyết trắng bao trùm sẽ không còn dơ bẩn nữa.

Lẳng lặng nhắm mắt lại, để bông tuyết rơi trên người, trên đầu, trên chân, trên ngực, để bông tuyết hóa thành hạt sương trong suốt. Trên ngã tư đường, một dẫn nô hèn mọn nằm trong một góc tối âm u, trên khuôn mặt có hai vệt nước, là nước mắt của cậu? Hay là tuyết đã tan?

Bạn đang đọc Long Thương Truyện của Ôn Nhu Đích Hạt Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi baongoc3000
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.