Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cả hai tiến bộ

Tiểu thuyết gốc · 3235 chữ

Ba ngày trôi qua trong Hồng Lĩnh Sơn Mạch. Long Vũ dựng một căn lều đơn giản bên bờ suối, vừa để nghỉ ngơi, vừa để dạy dỗ Băng Linh. Hắn nhận ra, tuy Băng Linh có thể chất thiên phú và tu vi cao, nhưng nàng lại thiếu kinh nghiệm thực chiến, kỹ năng chiến đấu còn non nớt.

Hắn quyết định truyền thụ cho nàng hai bộ vũ kỹ phù hợp với thể chất Thiên Không Hàn Thể: "Hàn Băng Kiếm Pháp" và "Không Gian Bộ".

Hàn Băng Kiếm Pháp là một bộ kiếm pháp cao cấp, tập trung vào việc sử dụng hàn khí để tấn công, có thể tạo ra những lưỡi kiếm băng giá sắc nhọn, đóng băng mọi thứ. Không Gian Bộ là một bộ thân pháp linh hoạt, cho phép người sử dụng năng lượng không gian để di chuyển, né tránh tấn công, tiếp cận đối thủ một cách bất ngờ.

Long Vũ dạy Băng Linh từng chiêu thức, từng bước di chuyển, kiên nhẫn chỉ bảo cho nàng. Hắn muốn nàng nắm vững cơ bản của hai thuộc tính này trước khi kết hợp chúng lại với nhau, phát huy sức mạnh thật sự của Thiên Không Hàn Thể.

Băng Linh rất chăm chỉ luyện tập. Dưới sự hướng dẫn tận tâm của Long Vũ, nàng tiến bộ rất nhanh. Tuy vẫn còn hơi vụng về, nhưng nàng đã có thể thi triển hai bộ vũ kỹ một cách có mô có dạng.

"Rất tốt, Linh nhi." Long Vũ gật đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ hài lòng. "Giờ thì đến lúc thử nghiệm thực chiến rồi."

Họ tiếp tục khám phá Hồng Lĩnh Sơn Mạch. Không lâu sau, họ bắt gặp một con Ngân Phong Xà Linh Luân cảnh sơ kỳ. Con rắn này có vảy bạc lấp lánh, dài hơn mười trượng, đầu rắn tam giác với đôi mắt đỏ ngầu, lưỡi rắn thè lè liếm liếm răng nanh sắc nhọn, toát ra khí tức lạnh lẽo, âm u.

"Linh nhi, đây là cơ hội tốt để con thực chiến." Long Vũ nói.

Băng Linh hít sâu một hơi.

"Grào!"

Ngân Phong Xà phát hiện con mồi, gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Băng Linh. Cơ thể nó uốn lượn nhanh như chớp, để lại những vệt bóng mờ trong không khí.

Băng Linh vận chuyển linh lực, thân hình nhanh nhẹn né tránh. Nàng thi triển Không Gian Bộ, di chuyển liên tục, khiến cho Ngân Phong Xà không thể nào tấn công trúng nàng.

"Hàn Băng Kiếm Pháp - Băng Phong Thập Nhất Kiếm!"

Nàng tạo ra mười một lưỡi kiếm băng sắc nhọn, bay về phía Ngân Phong Xà.

Tuy nhiên, do chưa thành thạo kiếm pháp, lực đạo của nàng còn yếu, tốc độ ra chiêu còn chậm. Mười một lưỡi kiếm băng bị Ngân Phong Xà dễ dàng né tránh, chỉ có một kiếm găm trúng đuôi nó, nhưng không gây ra thương tích nặng.

"Grào!"

Ngân Phong Xà tức giận, há miệng phun ra một luồng độc khí xanh lục về phía Băng Linh.

Băng Linh không kịp né tránh, bị độc khí phun trúng, ngã xuống mặt đất.

"Khụ khụ..." Băng Linh ho ra máu, cơ thể yếu ớt. Độc khí của Ngân Phong Xà rất mạnh, khiến cho nàng khó thở, toàn thân đau nhức.

"Con không sao chứ?" Long Vũ hỏi, giọng nói lo lắng.

"Con... con không sao." Băng Linh cố gắng đứng dậy

"Grào!"

Ngân Phong Xà thấy Băng Linh bị thương, lập tức lao đến, há miệng muốn nuốt chửng nàng.

Nàng vận chuyển toàn bộ linh lực, thi triển Hàn Băng Kiếm Pháp và Không Gian Bộ một cách quyết liệt.

Lần này, nàng không còn vụng về như trước. Từng chiêu thức đều trở nên linh hoạt, mạnh mẽ hơn. Nàng di chuyển nhanh như chớp giữa không gian, khiến cho Ngân Phong Xà không thể nào bắt kịp. Những lưỡi kiếm băng của nàng cũng trở nên sắc nhọn hơn, mang theo hàn khí thấu xương, khiến cho Ngân Phong Xà phải né tránh liên tục.

"Không Gian băng phong!"

Cuối cùng, nàng tung ra một chiêu quyết định. Không gian xung quanh Ngân Phong Xà bỗng nhiên biến dạng, xoắn cong, ép chặt lấy cơ thể nó. Con rắn khổng lồ giãy giụa trong vô vọng, cuối cùng bị bóp nát thành từng mảnh.

"Phù..."

Băng Linh thở phào nhẹ nhõm, thu hồi kiếm băng. Nàng mệt mỏi ngã xuống mặt đất, nhưng trên khuôn mặt nàng lại rạng rỡ nụ cười chiến thắng. Nàng đã làm được! Nàng đã tự mình đánh bại một con Ngân Phong Xà Linh Luân cảnh!

"Sư phụ! Sư phụ! Con làm được rồi!"

Nàng vui mừng chạy đến bên Long Vũ, khoe thành tích của mình.

Long Vũ mỉm cười, xoa đầu nàng: "Rất tốt, Linh nhi. Con đã tiến bộ rất nhiều."

Hắn rất hài lòng với sự tiến bộ của Băng Linh. Nàng không chỉ học được cách sử dụng vũ kỹ, mà còn học được cách bình tĩnh, kiên cường trong thực chiến. Đây mới là điều quan trọng nhất.

Mười ngày trong Hồng Lĩnh Sơn Mạch trôi qua nhanh chóng. Mỗi ngày, Long Vũ đều dẫn Băng Linh đi sâu vào khu rừng, tìm kiếm yêu thú để nàng thực chiến. Hắn tách ra một hoặc hai con phù hợp với năng lực của Băng Linh, để nàng tự mình đối phó. Còn những con còn lại, hắn sẽ nhanh chóng giải quyết, không để chúng làm phiền đến nàng.

Thời gian qua đi, cả hai sư đồ đều có sự tiến bộ vượt bậc.

Long Vũ, vốn đã nắm vững lý thuyết về Long Kỹ, nay thông qua thực chiến, hắn ngày càng thuần thục hơn. Mỗi chiêu thức hắn thi triển ra đều mang theo sức mạnh kinh thiên động địa, nhưng lại uyển chuyển, linh hoạt như nước chảy mây trôi. Dường như Long Kỹ đã hòa vào huyết nhục của hắn, trở thành bản năng của hắn. Chỉ cần dơ tay nhấc chân, hắn đã có thể thi triển ra những chiêu thức mạnh mẽ, chính xác đến từng giây.

Băng Linh cũng không phụ lòng mong mỏi của Long Vũ. Nàng vốn là thể chất thiên tài, năng lực tiếp thu nhanh nhạy, nay lại được Long Vũ chỉ dẫn tận tình, nàng tiến bộ thần tốc. Nỗi sợ hãi ban đầu dần dần biến mất, thay vào đó là sự tự tin, bình tĩnh. Khả năng khống chế hai nguyên tố Hàn Băng và Không Gian của nàng được nâng lên một tầm cao mới. Nàng không chỉ có thể thi triển hai bộ vũ kỹ một cách thuần thục, mà còn có thể linh hoạt kết hợp chúng lại với nhau, tạo ra những chiêu thức độc đáo, hiệu quả. Nàng dùng Không Gian Bộ để tăng tốc độ di chuyển, né tránh tấn công, đồng thời tiếp cận đối thủ một cách bất ngờ. Sau đó, nàng sẽ tung ra những đòn tấn công băng lạnh chết người bằng Hàn Băng Kiếm Pháp, khiến cho đối thủ không kịp trở tay.

Hôm nay, Băng Linh đã có thể dễ dàng giết chết một con Ngân Phong Xà Linh Luân cảnh đỉnh phong chỉ trong vài chiêu.

"Tốt lắm, Linh nhi." Long Vũ gật đầu hài lòng. "Giờ thì đến lúc thử thách mức độ khó hơn rồi."

Hắn dẫn Băng Linh đến một khu vực rộng rãi, nơi có một bầy Huyết Phong Lang đang nghỉ ngơi. Bầy sói này có khoảng mười lăm con, trong đó có một con đầu đàn có tu vi gần như vượt qua Linh Luân cảnh.

"Lần này, con hãy tự mình đối phó với chúng." Long Vũ nói.

"Một mình con?" Băng Linh hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy." Long Vũ gật đầu.

Băng Linh hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.

Nàng vung kiếm băng, hàn khí tỏa ra lạnh buốt.

"Hàn Băng Kiếm Pháp - Băng Liên Vạn Kiếm!"

Linh lực cuồn cuộn tuôn ra từ đan điền, hóa thành hàng chục lưỡi kiếm băng sắc nhọn, lấp lánh ánh sáng xanh lạnh. Kiếm băng lần lượt phóng ra, nhắm thẳng vào bầy Huyết Phong Lang như một cơn mưa bão băng giá.

"Grào!"

Bầy sói bị tấn công bất ngờ, hoảng loạn gầm lên. Chúng nhanh chóng tản ra, né tránh cơn mưa kiếm băng. Tuy nhiên, vẫn có vài con chậm chân, bị kiếm băng găm trúng, kêu thảm thiết, ngã lăn ra đất.

Băng Linh không dừng lại, nàng thi triển Không Gian Bộ, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện giữa bầy sói. Nàng vung kiếm liên tục, từng nhát kiếm mang theo hàn khí thấu xương, để lại những vết thương trên cơ thể bầy sói.

"Grào! Grào! Grào!"

Bầy sói tức giận, liên tục vây công Băng Linh. Chúng tấn công từ mọi hướng, khiến cho nàng phải xoay sở liên tục. Mặc dù nàng né tránh khéo léo, nhưng vẫn không tránh khỏi những lúc bị va chạm. Y phục nàng bị xé rách nhiều chỗ, trên cánh tay xuất hiện những vết cào chảy máu.

Hơi thở nàng dồn dập, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Nàng cảm thấy cơ thể mình nặng nề, linh lực tiêu hao nghiêm trọng. Mỗi lần thi triển Hàn Băng Kiếm Pháp, nàng đều cảm thấy kinh mạch như bị kim châm, đau nhức khó chịu.

Hơn nữa, bầy sói vẫn không ngừng tấn công, không cho nàng có cơ hội nghỉ ngơi. Nàng như con thuyền nhỏ bè trôi giữa cơn bão tố, lúc nào cũng có thể bị lật úp.

Con sói đầu đàn vẫn lặng lẽ quan sát. Nó như một vị tướng lão luyện, đứng trên đỉnh đồi, quan sát chiến trường, chờ đợi thời cơ thích hợp để tung ra đòn quyết định. Nó nhận ra Băng Linh đang dần kiệt sức, nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên miệng nó.

Băng Linh cắn răng kiên trì, ánh mắt trở nên quyết liệt.

Nhưng đúng lúc này, con sói đầu đàn bỗng chốc hành động. Nó như một tia chớp xanh lục, lao vút về phía Băng Linh, móng vuốt sắc nhọn tỏa ra khí tức hung mãnh, nhắm thẳng vào yết hầu nàng.

Băng Linh chỉ kịp nhìn thấy một bóng xanh lướt qua, hàn khí âm lạnh ập đến khiến nàng rùng mình. Nàng vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn chậm một nhịp. Móng vuốt sắc nhọn của con sói xé toạc y phục nàng, để lại ba vết xước dài trên vai nàng. Máu tươi từ vết thương chảy ra, nhuộm đỏ một mảng áo nàng.

"Grào!"

Con sói đầu đàn gầm lên tức giận khi không giết được Băng Linh. Nó xoay người, tiếp tục tấn công nàng dồn dập. Sức mạnh của nó vượt xa Băng Linh, tốc độ của nó cũng nhanh hơn nàng rất nhiều. Nàng chỉ có thể liều mạng né tránh, không dám đỡ đòn.

"Hàn Băng Kiếm Pháp - Băng Phong Thương Long!"

Băng Linh cố gắng phản công. Kiếm băng trong tay nàng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, hóa thành một con rồng băng khổng lồ, lao thẳng về phía con sói đầu đàn.

Con sói không hề né tránh, nó há miệng, phun ra một luồng khí xanh độc hại về phía con rồng băng.

"Ầm!"

Con rồng băng bị độc khí xanh ăn mòn, nhanh chóng tan biến.

Con sói lại lao đến, vung móng vuốt quét ngang người Băng Linh.

"Không Gian Bộ!"

Băng Linh thi triển thân pháp, thoắt ẩn thoắt hiện, né tránh đòn tấn công nguy hiểm. Nhưng con sói quá nhanh, nàng vẫn bị một móng vuốt quẹt trúng lưng, ngã bay ra xa, đập mạnh vào một gốc cây lớn.

"Ư..."

Băng Linh rên lên một tiếng đau đớn. Máu tươi từ miệng nàng trào ra

Phải tìm cách khác thôi..." Băng Linh thầm nghĩ.

Nàng nhớ lại những lời của Long Vũ về việc sử dụng Thiên Không Hàn Thể.

"Thiên Không Hàn Khí, băng phong thiên địa!"

Nàng gầm lên một tiếng, giải phóng toàn bộ Thiên Không Hàn Khí trong cơ thể.

Hàn khí âm lạnh tỏa ra từ người nàng, nhanh chóng lan rộng khắp khu vực. Không khí xung quanh như đóng băng, gió tuyết gào thét, cây cối bị phủ một lớp băng dày.

Bầy sói bị hàn khí xâm nhập, cơ thể trở nên cứng đờ, di chuyển chậm chạp.

"Chính là lúc này!"

Băng Linh tung người lên, kiếm băng trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Nàng dung hợp Thiên Không Hàn Khí vào trong kiếm chiêu, khiến cho sức mạnh của nó tăng lên gấp bội.

"Hàn Băng Kiếm Pháp - Tuyệt Diệt Băng Phong!"

Từng đòn kiếm chém ra, nhanh như chớp, chính xác như thần. Mỗi nhát kiếm đều xuyên thấu qua cơ thể bầy sói, để lại những lỗ thủng lớn, máu tươi phun tung toé.

Con sói đầu đàn cũng không thoát khỏi số phận. Nó bị một kiếm xuyên tim, kêu lên thảm thiết, ngã gục xuống mặt đất.

Trong chớp mắt, toàn bộ bầy sói đều bị giết sạch.

Băng Linh đứng giữa chiến trường tan hoang, thở hồng hộc. Nàng đã thành công vượt qua thử thách, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều sức lực.

Long Vũ bước đến bên cạnh nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ tự hào: "Làm tốt lắm, Linh nhi."

Băng Linh nhìn Long Vũ, ánh mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nàng. Nàng đã chứng minh được bản thân với sư phụ, cũng với chính mình.

Sau trận chiến ác liệt với bầy Huyết Phong Lang, màn đêm buông xuống trên Hồng Lĩnh Sơn Mạch, mang theo sự yên bình kỳ lạ. Bầu trời trong vắt, đầy sao lấp lánh như kim cương, ánh trăng bạc rọi xuống dòng suối nhỏ, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.

Băng Linh tìm thấy một con suối vắng vẻ, nước trong veo, nàng cởi bỏ y phục, nhẹ nhàng bước xuống dòng nước mát lạnh. Hàn khí từ cơ thể nàng tỏa ra, khiến cho nước suối xung quanh cũng trở nên lạnh giá hơn vài phần, nhưng nàng lại không hề cảm thấy lạnh, những vết thương trong cở thể nàng dường như được thiên không hàn khí khôi phục đến tám phần, nàng tọa thiền lơ lửng trên mặc nước, 18 linh luân tạo thành từng vòng trận pháp giúp nàng gia tăng tốc độ hồi phục, vết thương hồi phục có thể nhìn thấy bằng mắt. Đó là sự nghịch thiên của kẻ sở hữu thiên không hàn thể, hình thành thập bác linh luân trong truyền thuyết.

Sau một hồi chữa thương, nàng vui vẻ vẫy nước, tắm rửa cơ thể, gột rửa đi những vết máu và bụi bẩn sau một ngày dài chiến đấu.

Trong khi đó, Long Vũ bận rộn chuẩn bị bữa tối. Hắn lấy ra xác con Ngân Phong Xà và một con Huyết Phong Lang, lột da, mổ bụng, làm sạch sẽ. Hắn dùng lửa trại để nướng thịt rắn, thêm vào một ít ớt, gừng, sả tìm thấy trong rừng, khiến cho mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp khu rừng. Thịt sói thì được hắn thái mỏng, trộn với chanh, ớt, rau rừng, tạo thành món thịt sói tái chanh chua cay, hấp dẫn.

Băng Linh tắm xong, bước lên bờ. Ánh trăng bạc rọi xuống cơ thể nàng, phản chiếu lên những giọt nước long lanh trên mái tóc đen nhánh, khiến cho nàng trông thật lung linh, huyền ảo.

Long Vũ vô tình nhìn thấy, không khỏi ngẩn ngơ. Hắn chưa bao giờ thấy Băng Linh đẹp đến như vậy. Vẻ đẹp trong trẻo, tinh khiết của nàng như một đóa hoa sen trắng giữa đầm lầy tăm tối.

Băng Linh cảm nhận được ánh mắt của Long Vũ, khuôn mặt nàng bỗng chốc ửng hồng. Nàng vội vàng quay đi, che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Vết thương của con như thế nào rồi” hắn khẽ chạm vào tay nàng, hỗn độn khí vận chuyển vào kinh mạch của nàng, điều tra toàn bộ kinh mạch của nàng cho đến khi hắn khẳn định được nàng đã hồi phục toàn bộ mới chịu thu lại khí thế của mình.

"Con đã khôi phục hoàn toàn, sư phụ, đồ ăn đã chín chưa ạ?" Nàng hỏi, cố gắng đánh trống lảng, khuôn mặt nàng lúc nảy như trái đào chín.

"Ừ, chín rồi." Long Vũ cũng lấy lại tinh thần, nói, "Mau ngồi xuống ăn đi."

Hương thơm ngào ngạt của đồ ăn khiến cho Băng Linh bỗng cảm thấy bụng đói cồn cào. Dù đã là tu sĩ Linh Luân cảnh, không cần ăn uống nhiều, nhưng nàng vẫn không thể cưỡng lại sự quyến rũ của thức ăn ngon.

"Woa, thơm quá!" Nàng reo lên khi thấy những miếng thịt rắn vàng ruộm, thơm phức và món thịt sói tái chanh hấp dẫn. "Sư phụ, tay nghề của người giỏi quá!"

"Chỉ là món ăn dã chiến thôi, đừng khen quá." Long Vũ mỉm cười, gắp một miếng thịt rắn cho Băng Linh. "Nếm thử xem."

"Ưm... ngon quá!" Băng Linh nhắm mắt lại, tận hưởng hương vị tuyệt vời của thịt rắn. "Thịt rắn dai dai, thơm ngọt, kết hợp với ớt, gừng, sả thì thật là tuyệt vời!"

"Thịt sói cũng ngon lắm ạ." Nàng lại gắp một miếng thịt sói tái chanh, "Chua chua, cay cay, thịt sói mềm ngọt, ăn rất vào."

"Ừ, ăn nhiều vào." Long Vũ nói, ánh mắt tràn đầy vẻ âu yếm nhìn Băng Linh. Hắn cảm thấy vui vẻ khi thấy nàng ăn ngon miệng.

Bữa ăn tối diễn ra trong bầu không khí ấm cúng, vui vẻ. Hai sư đồ vừa ăn, vừa trò chuyện rôm rả. Long Vũ thì chia sẻ với nàng một số kiến thức về tu luyện, về thế giới bên ngoài.

Sau bữa ăn, Băng Linh nhìn Long Vũ với ánh mắt long lanh.

"Sư phụ, tối nay người lại ôm con ngủ nhé." Nàng nói, giọng nói nũng nịu.

Long Vũ hơi lúng túng: "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhưng gì cả!" Băng Linh cắt ngang lời hắn, "Con vẫn còn sợ lắm, con muốn ngủ cùng sư phụ."

Nàng ôm chầm lấy tay Long Vũ, ánh mắt van nài.

Long Vũ không nỡ từ chối nàng, hắn thở dài: "Được rồi."

Bên dòng suối lấp lóe ánh trăng, Long Vũ ôm Băng Linh vào lòng. Nàng cuộn tròn trong vòng tay hắn, hơi thở nhẹ nhàng, ấm áp. Hắn nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ âu yếm.

Trong lòng hắn dâng lên vô vàn suy nghĩ. Hắn còn nhiều trọng trách trên vai, hắn không thể ở bên cạnh Băng Linh mãi mãi. Nhưng nàng đã coi hắn là gia đình, làm sao để nàng chịu rời xa hắn đây?

Băng Linh cựa quậy trong vòng tay hắn, miệng lẩm bẩm: "Sư phụ... con thương người..."

Long Vũ mỉm cười, siết chặt vòng tay, ôm nàng vào lòng.

Bạn đang đọc Long Huyền Hoàng sáng tác bởi duylee

Truyện Long Huyền Hoàng tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duylee
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.