Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu nghiệt cứu giúp

Phiên bản Dịch · 1520 chữ

Edit: Cá nóc nhỏ

Beta: Tuyết mùa hạ

Khi Thanh Thanh đang muốn lấy chủy thủ đối phó hắn, nam nhân lại đột nhiên ném nàng xuống.

“A, ngươi muốn bổn tiểu thư ngã chết sao… Ngươi, ta hiểu, đại ca, không, mỹ nam đại ca, người da đen kia có suy nghĩ muốn bắt ta đi, có phải huynh muốn cứu ta.”

Thanh Thanh bị quăng ngã xuống mông liền phát đau, sau khi nàng đứng dậy muốn buông lời oán giận với nam nhân kia. Khi đang định cùng hắn đàm phán thì thấy hắn đang giằng co với một nam nhân, nàng bị người trước mắt làm cho ngây dại.

Người này thật sự rất tuấn mỹ, một thân bạc y, ngay cả tóc cũng có ít màu bạc. Tuấn mỹ lại yêu nghiệt. Thấy nàng nhìn hắn liền nở nụ cười nhẹ, nụ cười này càng làm cho hô hấp Thanh Thanh cơ hồ muốn nghừng lại. Lớn lên đẹp như vậy, cho dù nàng là nữ nhân cũng nhịn không được mà đố kỵ.

Nàng giả vờ hiểu rõ, thu lại bộ dáng hoa si. Tranh thủ lúc nam nhân hắc y không chú ý lẻn đến phía sau nam nhân bạc y. Bày ra bộ dáng nhỏ xinh mềm yếu nắm lấy góc áo của hắn rồi cầu cứu.

“Ngươi...”

Nam nhân hắc y thấy nàng tránh mình lại còn nói hắn là người da đen, sắc mặt càng thêm xanh mét.

“Ta chỉ là ăn ngay nói thật, có đúng không? Mỹ nam...”

Hắc y nhân nghe xong tức đến mức hai tròng mắt bốc hỏa, nàng thấy thế lại càng tà ác thè lưỡi bướng bỉnh nói.

“Dạ Ảnh, không phải vốn dĩ ngươi đã đen rồi hay sao? Ta không rõ rốt cuộc giữa chúng ta có ân oán gì, tại sao ngươi lại muốn kéo một nữ tử vào, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy ta sẽ sợ ngươi sao?”

Thấy dáng vẻ bướng bỉnh như vậy của nàng, nam nhân bạc y liền nở một nụ cười nhẹ. Nhìn thấy thế hắc tuyến trên mặt hắc y nhân càng đậm hơn, ý cười hiện lên cả khuôn mặt càng đậm hơn.

“Tuyệt Mị, có lẽ ngay cả mơ ngươi cũng không nghĩ đến, nữ tử này không giống với những nữ tử bình thường khác mà là ân nhân cứu mạng của ngươi. Ngươi nói nếu ta dùng nàng để uy hiếp ngươi, ngươi sẽ như thế nào?”

Hắc y nhân tên Dạ Ảnh kia thấy hắn trêu chọc, sắc mặt xanh mét âm lãnh nói, dứt lời Thanh Thanh lại lần nữa trở lại trong tay hắn, không phải tay mà là móng vuốt mới đúng.

Bởi vì không ai có móng tay dài như hắn, nó đen dài như có chiếc đũa chộp lên trên vai Thanh Thanh uy hiếp bạc y Tuyệt Mị.

“Lâm Thanh Thanh?”

Lời Dạ Ảnh uy hiếp làm Tuyệt Mị bất gác hỏi Thanh Thanh.

“Ta đúng là Lâm Thanh Thanh không sai nhưng ta cũng không biết các ngươi, ta nghĩ có lẽ các ngươi nhận sai người rồi đúng không? Cái gì mà ân nhân cứu mạng, ta không nhớ mình từng cứu một nam nhân tuấn mỹ như ngươi.”

Tuy bị bắt nhưng Thanh Thanh vẫn không đổi sắc mặt. Nàng còn gật đầu thừa nhận, cảm thấy khó hiểu trước lời nói của bọn họ. Nàng cảm thấy nhất định là hai người này đã nhầm lẫn. Nàng không cho rằng với công phu mèo cào như bản thân lại có thể cứu người có thân thủ như họ.

“Nếu như nàng là Lâm Thanh Thanh thì được rồi. Chỉ cần có ta ở đây, ta sẽ không cho phép ai làm tổn thương một sợi lông của nàng, bao gồm ngươi.”

Tuyệt Mị thấy nàng nhíu mày liền có chút thất vọng, hắn vừa nói xong liền ra tay đánh về phía Dạ Ảnh.

“A.” Dạ Ảnh mang theo Thanh Thanh trốn tránh, nháy mắt nàng có cảm giác một cổ lực lượng cường đại đang đánh về phía mình. Ngay khi nàng còn chưa phản xạ đã bị Tuyệt Mị cưỡng chế hút lại.

Cơ thể còn chưa kịp đứng vững đã nghe thấy một tiếng “Phanh” vang lên, làm cho bụi đất bốn phía thổi bay lên cao. Bụi đất che trời lấp đất đang hướng về phía nàng.

Theo đó là một giọng nói truyền đến: “Tránh mau.” Sau đó eo nàng bị người ta ôm lấy. Một cổ hơi thở nam tính xa lạ nhưng dễ chịu làm tim nàng đập không thôi. Mọi việc diễn ra quá nhanh khiến nàng không khỏi ngây ngốc.

Nhưng khi phát hiện người nam nhân xa lạ cùng nàng rơi xuống đất, cũng chính là người đã cứu mình - Tuyệt Mị. Nàng không khỏi thất thần.

Nhìn nơi vừa rồi xuất hiện một cái hố to, nàng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Rốt cuộc thân thủ hai người này lợi hại đến mức nào?

Nghi hoặc của nàng mới vừa dâng lên đã thấy Dạ Ảnh lại đánh tới.

“Chỉ bằng ngươi mà muốn đối phó với bổn vương, khả năng đó vẫn còn chưa đủ...” Tuyệt Mị nói một cách cuồng vọng, đột nhiên từ dưới mặt đất xuất hiện một vòng tròn vây quanh Thanh Thanh, sau đó hắn lại dùng một tay còn lại đánh về phía Dạ Ảnh.

Thanh Thanh bị hắn tùy tay đẩy đến trên một đám mây, nàng ở trên cao nhìn xuống thấy cảnh hai người đánh nhau.

Trận đánh này làm cho đất rung núi chuyển. Hai thân ảnh một đen một bạc đấu thành một đoàn. Khi còn chưa kịp phân ra thân thủ của cả hai thì đều phải ngừng lại bởi một cú nổ lớn.

Tuyệt Mị đứng đó với vẻ mặt cười nhạt, rõ ràng Dạ Ảnh đã bị thương, hắn liên tục lui về phía sau vài bước, rốt cuộc không chịu nổi mà xuất hiện một vệt máu rỉ ra từ khóe miệng, có vẻ như hắn đã bị nội thương.

“Lần này là do ngươi may mắn, lần sau ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đơn giản như vậy.”

Sau khi Dạ Ảnh đứng vững liền giơ tay lau đi vết máu trên khóe miệng, hắn ta tức giận nói. Thân ảnh nhoáng lên một sau đó hắn cũng biến mất theo.

“A.” Bây giờ chỉ còn lại Tuyệt Mị, nàng tự giác tiến lên, thế nhưng chân vừa động lại phát hiện mình đang ở trên không, tự giác thả người lại không có bàn đạp. Nàng vô cùng hoảng sợ quơ tay quơ chân hét chói tai, để bản thân rơi xuống tùy ý.

“Cẩn thận một chút.” Mắt thấy nàng sắp rơi xuống, một giọng nói dịu dàng kèm theo một cái ôm ấm áp tiến đến. Thanh Thanh được Tuyệt Mị kịp thời tiếp được. Hắn ôm eo thon của nàng cùng nhau rơi xuống như cánh hoa bay nhẹ nhàng trong gió.

Bốn mắt nhìn nhau, tình ý nói không nên bao quanh cả hai người.

“Nàng thật đẹp.” Tuyệt Mị nói xong, Thanh Thanh liền có cảm giác môi mình bị bịt kín bởi một đôi môi ôn nhuận. Đôi mắt nàng trợn to, kinh ngạc nhìn hắn.

Cảm giác chân đã đặt lên trên mặt đất cứng rắn làm cho thần kinh nàng cũng thanh tỉnh theo.

Người nam nhân này thế mà lại chiếm tiện nghi của nàng. Nàng không hề nghĩ ngợi mà đẩy hắn ra, sau đó cho hắn một bạt tay tức giận mắng.

“Đừng tưởng rằng ngươi cứu ta thì có thể tùy ý chiếm tiện nghi của ta, ngươi có tin ta sẽ khâu miệng ngươi lại không.?”

“Nàng...”

m thanh tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, Tuyệt Mị hắn thế mà lại bị đánh. Hắn không hề nghĩ ngợi, trong mắt mang lửa giận bất giác giơ tay lên.

“Thực xin lỗi, nhưng cho dù ngươi đã cứu ta thì ngươi cũng không thể khinh bạc ta, ta...”

Khi tay hắn sắp hạ xuống mặt Thanh Thanh đã bị nàng vươn tay bắt lấy, vẻ mặt nàng đều là khẩn trương, luôn miệng nói xin lỗi hắn.

“Là do ta đường đột. Nàng thật sự không nhớ ta sao? Mấy năm trước nàng đã từng cứu ta.”

Lời nàng nói đã làm Tuyệt Mị tỉnh táo lại, hắn có chút buồn bực nhưng vẫn chỉ có thể uể oải thu tay lại. Thấy nàng hoàn toàn không có ấn tượng về mình nên không nhịn được hỏi.

“Ta cũng đang tự hỏi không biết mình đã cứu người như ngươi khi nào. Nếu không có việc gì thì ta có thể đi rồi đúng không?”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Thanh Thanh bất giác cũng dấy lên nghi hoặc. Nếu như nàng từng cứu một nam nhân tuyệt sắc như vậy thì sao nàng lại không có ấn tượng gì?

Bạn đang đọc Lang Phi Khó Thuần, Lang Vương Yêu Nghiệt Mau Tránh Ra của z Thủy Linh Lung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Globenap
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.