Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ruby của Anh Quốc

Tiểu thuyết gốc · 1784 chữ

- Từ xa xưa nhiều lời đồn về viên ngọc quý mang tên Huyết Linh, người Anh Quốc quen gọi là Ruby có giá trị rất lớn đến giờ các tỉ phú Anh không thể đấu giá lại với thứ có sức ảnh hưởng đến nền kinh tế thời bấy giờ. Cho tới thời điểm năm 1890 nó được bán ra thị trường các nước rất nhiều, nên được các quý ông quý bà tầng lớp quý tộc và hoàng gia khắp châu lục săn đón. Đến mức chiến tranh tàn khốc dành nhau cướp lấy viên ngọc, rồi một ngưoi đứng đầu bộ tộc ma cà rồng cùng phải nghĩ ra cách dấu nó đưa cho một sứ giả mang đi để khuất mắt và sự săn tìm của bọn người khắp nơi trên thế giới. Nghe theo lệnh quốc vương sứ giả Andrew đã du thuyền sang một nơi được gọi là Nhật Bản cập bến trong đêm.

Ngày hôm sau! Tách!! Tiếng dậm chân xuống con suối mát và giọng nói vang lên: “tôi lại nhanh hơn cậu nhé đến đây!” Hahaha!! Cậu thiếu niên trẻ quay ra với vẻ mặt vui tươi khi đang nhảy qua con suối nhỏ.

“Mau tới đây!!” Tay cậu vẫy vẫy. Cậu thiếu niên kia là bạn thân cậu luôn cùng cậu tập luyện tập là Hashirama cả hai dành thời gian từ buổi sáng sớm họ đấu nhau cả ngày không mệt nghỉ.

“Tôi tới đây Madara, mau đỡ lấy. Anh nắm chặt bàn tay mình di chuyển nắm đấm ra phía trước. Cậu liền né qua bên:

“Tôi sẽ không để cậu qua trận dễ thế” Cậu liền đưa tay đỡ lại rồi phản kháng. Trận đấu của họ luôn diễn ra vậy, một người đàn ông thân to lớn chùm lên khắp mình và đội mũ áo kín màu tím đậm, đôi mắt đỏ loé sáng đang cầm giữ chiếc hộp chứa đá quý Ruby hồng ngọc. Ông ta từ từ bước ra từ phía trong khu rừng, nhìn chằm chằm hai cậu thanh thiếu niên đến lúc họ ngừng. Hai người đều rất ngạc nhiên khi có người tiếp theo xuất hiện.

“Người đó là ai vậy ta? Hashirama hỏi:

Cậu vòng tay tiến đến người đàn ông này hỏi cho rõ: Này!! Ông là ai? Tại sao lại đến đây lúc tôi đang nghỉ ngơi? Trông ông có vẻ không phải là người thuộc về nơi này.

Ông ta không nói gì liền đưa ra chiếc hộp về phía cậu và nói: “Hãy giúp ta giữ chiếc hộp này. Ta là người từ sứ xa đến khi bị đuổi từ những người ở các nước truy đuổi đến. Làm ơn nếu không phiề hãy giúp ta giữ nó.

Lão ta quỳ xuống ngay trước Madara và dâng chiếc hộp lên:

- Làm ơn!! Giúp ta.

Đứng phía sau Hashirama nghi ngờ nói thẳng: “Này ông kia!! Chúng tôi không còn con nít nữa làm ơn làm phước đừng dụ dỗ người nữa. Madara cậu lên tiếng đi chứ.”

Madara suy nghĩ rằng: “Trước khi ta chấp nhận thứ gì đó lạ, ta phải biết người này là ai? Không do dự gì thêm cậu đưa tay cầm ngay mũ áo người đàn ông đó vạch ra. Cả hai bất ngờ, cậu nhảy lùi ra xa. Mái tóc màu vàng óng mượt nhẹ bay trong làn gió thổi.

“Không lẽ...không lẽ là...người của xứ xở khác tha hương mà đến. Madara và Hashirama đồng thanh:

Ông ta nói tiếp: Tôi không còn thời gian nữa hãy giúp tôi nhận lấy nó. Trước khi chúng thấy tất cả chúng ta.

Trước tình cảnh này cậu không còn suy nghĩ gì thêm. Thấy người đó có chuyện khó muốn nhờ, cậu không còn ngờ vực thân thế người đàn ông này và đồng ý.

Được! Hãy giao cho tôi!! Tôi hứa sẽ không để ai có được nó.

Ể! Gì thế Madara? Sao cậu đồng ý? Hashirama chạy đến hoảng, cậu quay lại cầm trên tay hộp chứa ngọc nghiêm túc giải thích với bạn mình:

“Tôi biết sẽ có chuyện nhưng đây là điều tôi cần làm tôi nghĩ biết đâu đó nó sẽ giúp tộc Uchiha. Tôi tin thứ đá quý này có linh khí mạnh thoát ra từ đây nên lí do vì sao tôi nhận nó là vậy.”

Vì lời giải thích có mang mục đích riêng nên Hashirama không nói gì thêm vì cậu cảm nhận được luồng linh khí đó hoàn toàn không bình thường. Hiểu được sự việc đó nhưng một mực không thể cản bạn mình thêm, đành im lặng: “Vậy được thôi Madara, cậu làm sao cũng được nhưng cậu hãy giữ kín vào đừng để rơi vì nó dễ toát ra linh khí có thể lũ người gì mà ông ta vừa nói đấy tìm được thì nguy. Có gì tôi tìm cách giúp cho cậu sau”.

Cậu mỉm nhẹ khi biết bạn của mình thực sự hiểu mọi chuyện “Cảm ơn cậu, nếu chuyện gì xảy ra nhất định tôi tìm đến.

Được Madara!! Anh gật nhẹ đầu rồi chào nhau ra về. Mỗi người một ngả một người ôm chiếc hộp lạ trong lòng không ngừng tò mò về viên ngọc quý được trao từ sứ giả, một người thì bàng hoàng không yên một mực tìm cách giúp. Một hồi lâu Hai người vừa về tới Madara thì lén giấu trong ngăn kéo bàn. Cậu bảo khéo với em trai: “Này Izuna!! Ta cất nó trong này bà giúp việc có vào thì lấy nó cất đi chỗ khác giúp anh nhá. Bả mà thấy là toang đó.”

Đứa em út nhìn anh hai một cách giả ngây nghiêng đầu hỏi: “thứ đó là gì zạ? Mà sao bí ẩn thế? Bà giúp việc cũng không được xem sao với lại bà ấy không biết gì đâu.”

Madara chợt hoảng khi thấy bóng người phụ nữ giúp việc đứng ngoài cửa kính, vội bịt miệng em trai: “Zời ạ!! Anh lạy mày Izuna!! Bé miệng thoii... tính hại anh chết đấy à?

Ư!!ư bỏ em ra...(nói trong lúc bị bịt miệng).

Anh hai giữ lấy đến khi nào câu em nghịch ngợm im lặng: “Sao? Còn giám to miệng không thì bảo.

Dứt được tay anh trai nhóc Izuna quay ra la lên: anh làm em xém ngộp thở, lần sau bịt miệng anh tránh cái mũi em ra.”

Vừa lúc bà giúp việc Fujita bước vào hỏi: “hai anh em cậu chủ có chuyện gì vui quá ạ!!

Người anh cười đánh trống lảng lẫn lời đầy khéo léo tránh việc bị phát hiện: “cô cứ lo việc cô ạ do em cháu nó nghịch cháu phải dạy dỗ.

Nghe xong Izuna liếc qua nói lẩm bẩm: “Vâng anh giết tôi thì có ở đó mà dạy. ==.

Bà giúp việc cười trừ rồi tiếp tục công việc của mình. Nhưng trong tâm bà ta hoàn toàn ngờ vực viên ngọc có ý tò mò, không hành động lúc này bà ta chỉ chờ thời cơ. Xong chuyện bà ra khỏi cửa phòng Madara đi dọn phòng khác. “Cuối cùng cũng đi. Cậu thở dài.

Không thể kiềm được sự tò mò của mình vì cái hộp, Izuna hỏi: “Anh hai!”

“Hửm!? Cái gì?” Cậu quay ra phía Izuna.

Cậu em tiến tới làm vẻ mặt dễ thương nịnh nọt anh: “Nè cho em xem viên ngọc đó được không ạ? Có gì mà anh dấu ghê thế? Izuna nói thầm.

“Cái đó là bí mật rất hệ trọng lát ta nói em sau.

Nói xong Madara cảm thấy chiếc hộp này không nên để ở đây và có ý cho em xem, cậu kéo ngăn hộc lấy hộp ra:

“Nó đây Izuna, vào tủ coi với anh. Cậu cầm tay em trai cậu vào tủ đóng chặt tủ lại. Ước muốn nhìn thấy vật trong hộp. Madara đặt xuống mở bất ngờ ánh sáng toả ra từ miệng hộp. Izuna đưa tay che mắt vì chói. “chói quá!! Nó là thứ gì thế?” Ánh sáng loá đỏ lên từ viên ngọc cũng khiến cậu cũng che mắt lại. Một lúc ánh sáng đó dần dần hạ xuống chỉ còn linh khí cung quanh nó có màu đỏ.

“Ô!! Viên ngọc...đẹp quá!! Em chưa thấy nó bao giờ, chắc nó từ nơi khác đưa đến.

Ùm!! Đẹp thật mà có người nói anh phải giữ nó cản thận. Ông ấy bị đám nguoief khắp nước rình tìm. Có lẽ họ có ham muốn thống trị thế giới với viên ngọc này. Anh trai nhẹ nhàng giải thích rồi một luồn suy nghĩ tiêu cực khác xảy đến trong đầu anh. Hơi thở nhanh, tim đập loạn nhịp một cảnh tượng đầy máu me và đám cháy lan rộng ngôi làng nhà anh cháy rụi. Mọi người hoàn toàn bất lực chiến đấu trước quân binh tộc pháp sư, thợ săn ma cà rồng. Sau đó cảnh tượng xảy ra tiếp theo cậu chứng kiến mình đứng trước ngọn núi phía dưới là vực thẳm. Quá sợ hãi với điều đó cậu liền đóng sập miệng hộp xuống đồ mồ hôi hột chân tay run rẩy. Hah...hah...hah..!!! Ta vừa thấy cái gì đây?

“Anh làm sao vậy? Anh hai? Em trông anh rất hoảng sợ...không lẽ vì viên ngọc này? Cậu em chạm nhẹ tay lên vai anh.

“À! Anh...anh ổn Izuna, ta chuẩn bị xuống ăn trưa đi mẹ nấu xong rồi. Ra khỏi tủ anh liền cầm hộp đi và lấy viên ngọc ra giấu ở dây thắt bụng. Hai anh em cùng nhau xuống nhà ăn cùng nhau vui vẻ mà bỏ qua chuyện nhận được của lạ.

Chuyện nhà Senju đang trong lúc bàn về chiến lược săn con người. Nghe thoáng qua câu”Vài ngày nữa trăng tròn cực đại xuất hiện là thời khắc thích hợp chúng ta hoá sói tấn công làng con người, theo thông tin được biết ở làng có một tên phàm nhân được chọn sở hữu Ruby hồng ngọc. Nhất định ta phải cướp được nó. Ngoài ra nó có thể phục vụ cuộc chiến....” của cha Hashirama rất hoảng bối rối “Không biết vì sao cha lại biết viên ngọc đó, không thể nào là ai đã nói?” Điều Hashi lo lắng đã đến và lo cho Madara lúc này không biết cậu ấy có biết chuyện này không? Trong lúc tộc Uchiha mải mê trong tiếng cười ở bữa ăn trưa ngon lành. Hashiama liệu có nên để bạn mình biết mình thuộc bộ tộc sói hoang tàn hung bạo?

Bạn đang đọc Ký Ức Phàm Nhân sáng tác bởi CôngChúaSakura

Truyện Ký Ức Phàm Nhân tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CôngChúaSakura
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.