Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chữa trị cho Phong Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1504 chữ

Chương 155: Chữa trị cho Phong Vũ

Sau khi trò chuyện với Thiên Dương Ngân về Cổ Linh Giới, Võ Huyền cùng với Phong Mẫn Nghi trở lại Cương Thanh Thành, do không vội vàng, hai người cưỡi trên sủng thú giống ngựa của Phong Mẫn Nghi trở về.

Tới Cương Thanh thành, hai người tự nhiên là đi bộ vào thành tránh gây sự chú ý không cần thiết.

Võ Huyền tính toán trong đầu, việc cần làm tiếp theo là nhờ Long Quy tiên sinh xóa đi lời thề của Phong Vũ viện trưởng, như vậy hắn sẽ lập tức có trong tay một luyện đan sư thất cấp trong tay.

Khi đó, hắn không cần thiết phải hao tổn đan dược thất cấp, bát cấp để đổi lấy những đan dược cấp thấp hơn nữa, thay vào đó chỉ cần đổi lấy dược linh là được.

Lượng tài nguyên trên tay lập tức được tối ưu và thế chủ động cũng sẽ ở trên tay hắn.

Lại để Phong Vũ viện trưởng tuyển thêm vài người có thiên phú luyện đan từ chỗ Phong Mẫn Nghi bồi dưỡng thành luyện đan sư.

Nói đến cũng lạ lùng, trước đó không lâu, chính Phong Vũ viện trưởng phải chủ động đưa Cương Thanh Vân cho hắn để hắn giúp lão bồi dưỡng đứa cháu gái của mình, mà chẳng qua được bao lâu, hắn lại nhờ lão giúp hắn bồi dưỡng mấy vị đan sư.

Trên đời, mọi chuyện chẳng thể đoán trước được điều gì.

Để Phong Mẫn Nghi đến chỗ Phong Vũ viện trưởng trước, hắn cùng Tuyết Điệp đến chỗ Long Quy tiên sinh.

Nghe Võ Huyền cần mình làm vài động tác, Long Quy tiên sinh giống như đã nói, lão mang theo Võ Huyền đến chỗ của Phong Vũ viện trưởng.

Long Quy tiên sinh ngồi trên ghế, lão chỉ dùng một tay huy động thủy linh lực thuần túy của mình từng chút xóa đi những chữ trên bản mệnh thú tâm của Phong Vũ.

Vì xóa đi lời thề trên bản mệnh thú tâm cần sự tập trung tuyệt đối, tránh để xảy ra bất chắc nên Võ Huyền, Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn đều ra bên ngoài chờ đợi.

Bên trong phòng chỉ còn duy nhất Long Quy tiên sinh và Phong Vũ viện trưởng.

Phong Ngôn bên ngoài phòng, ánh mắt cứ liên tục nhìn vào trong phòng, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên từng đợt cau mày.

Nàng lại nhìn sang tỷ tỷ Phong Mẫn Nghi thì thấy tỷ tỷ của nàng bình tĩnh đến lạ, trên mặt không hề có biểu hiện lo lắng, lại còn đứng sau lưng Võ Huyền từ từ châm trà cho hắn.

Nhìn tỷ tỷ lúc này giống như một thị nữ đúng nghĩa.

Không hề giống với biểu hiện bá đạo tỷ tỷ hàng ngày khi nói chuyện với nàng, song nàng chẳng dám mở lời, vì tỷ tỷ của nàng so với phụ thân còn nghiêm khắc hơn mấy chục lần.

Từ nhỏ nàng và nhị ca được tỷ tỷ nuôi dưỡng, do tính cách mạnh mẽ của tỷ tỷ nên việc dạy dỗ của tỷ tỷ cũng rất nghiêm khắc, hình bóng mạnh mẽ, nghiêm khắc ấy đã ăn sâu vào trong đầu nàng, mỗi lần chỉ hơi nghĩ đến nàng liền thoáng rùng mình.

Võ Huyền ngồi trên ghế, xem viên Lưu Hồn Bích Ngọc lấy được từ chỗ Thiên Dương Tuyết, bên trong viên Lưu Hồn Bích Ngọc chủ yếu nói về các loại di tích.

Đặc biệt là những di tích xuất hiện gần đây và những nguy hiểm bên trong.

Chủ yếu bên trong các di tích không xuất hiện các nguy hiểm gì khác ngoài hung thú, linh thú, ma thú và quỷ thú có dã tính mạnh mẽ chủ động tấn công, trận pháp cạm bẫy, địa hình hiểm trở, không gian nứt vỡ,...

Trong số các nguy hiểm kia, không gian nứt vỡ là hiếm gặp nhất nhưng cũng là nguy hiểm nhất.

Dù sao những thế lực hay người để lại di tích đều cân nhắc qua việc không gian của mình có chịu được bao nhiêu lực lượng tàn phá và sẽ giới hạn việc tàn phá bên trong không gian.

Nhưng một khi không gian bị tàn phá, thì có là thất cấp thậm chí bát cấp đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng, đây cũng là một điều kiêng kỵ.

Đọc toàn bộ thông tin bên trong Lưu Hồn Bích Ngọc, Võ Huyền đưa nó cho Phong Mẫn Nghi để nàng tìm hiểu một chút về di tích.

Trong lúc đó, hắn lại ngoắc tay với Phong Ngôn. “Cô lại đây.”

Phong Ngôn thấy hắn gọi mình như vậy thì có chút bất mãn, ngươi coi ta là chó sao? Song cô không biểu hiện ra ngoài mặt, dù sao người của hắn ta đang chữa trị cho phụ thân mình, đây không phải lúc làm loạn, cô liền tiến đến chỗ của hắn.

Võ Huyền thấy Phong Ngôn đi đến, hắn liền nói. “Khoảng mười tám ngày sau, ta và tỷ tỷ của cô sẽ đi đến một di tích, có muốn đi cùng không?”

“Di tích?” Phong Ngôn sửng sốt thốt lên, nàng đã từng nghe nói về sự thần bí cùng lợi ích của di tích, nếu có thể từ di tích lấy được chỗ tốt liền có khả năng tăng thực lực lên một đoạn lớn.

Phong Ngôn không hề do dự nói. “Ta đi, ngươi có điều kiện gì không?”

“Khi nãy chiến đấu có chút dùng linh lực quá mức, lưng có chút đau.” Võ Huyền vỗ vỗ lên bả vai mình.

Phong Ngôn có chút chần chừ, hiện giờ phụ thân bên trong phòng nguy hiểm không rõ, nàng bên ngoài lại đi đấm lưng cho người khác thì thật sự không hay.

Võ Huyền ngoảnh đầu nhìn Phong Ngôn do dự, hắn liền uống nốt ly trà trên bàn, đứng dậy phất phất tay. “Bỏ đi, để lần khác cũng không sao, hai người ở đây chờ đợi, ta xuống dưới núi nói cho Thanh Vân cùng Thanh Thu một tiếng, chắc chắn các nàng cũng muốn nhìn ngoại công của mình khỏe lại.”

“Tỷ tỷ, ta làm sai sao?” Phong Ngôn nhìn bóng lưng Võ Huyền đi xuống núi, nàng có chút chần chừ hỏi Phong Mẫn Nghi.

Nàng biết mình đối mặt với những yêu cầu của Võ Huyền luôn chần chừ, không quyết đoán, không biết hắn sẽ nghĩ nàng ra sao?

Đặt ly trà xuống bàn, Phong Mẫn Nghi mỉm cười nói. “Muội làm rất đúng, Võ Huyền là người tương đối trọng tình cảm, muội đến đấm lưng cho hắn mới là sai lầm, cứ theo lời hắn nói, lần sau lên làm tốt.”

Phong Ngôn nghe tỷ tỷ giải mê thì gánh nặng trong lòng cũng buông xuống.

Phong Mẫn Nghi như nhớ ra điều gì liền nói với Phong Ngôn. “Ngày mai muội cũng đừng ở học viện nữa, đến chỗ của ta tu luyện đi, Võ Huyền giao cho ta không ít đan dược, thích hợp để muội tu luyện.”

Phong Ngôn tò mò hỏi. “Võ Huyền thật sự bỏ ra đại lượng tài nguyên để bồi dưỡng người của tỷ.”

Phong Mẫn Nghi gật đầu. “Hắn thật sự làm, ta nói muội đó, hắn đã mời muội làm việc cho hắn từ lâu, vẫn cứ chần chừ không quyết, thật sự làm ta thất vọng.”

“Còn không phải muội lo lắng phụ thân ở học viện một mình sẽ cô đơn sao? Tỷ thì chưa về, Thanh Vân và Thanh Thu thì bị phụ thân đưa cho Võ Huyền? Muội không ở lại chăm sóc, chỉ sợ phụ thân sẽ cô quạnh đến lúc chết.” Phong Ngôn nhỏ giọng nói ra tiếng lòng của mình.

Phong Mẫn Nghi một hồi không nói gì, nàng hiểu muội muội nàng làm đúng, nàng quanh năm bôn ba bên ngoài, cứ cách vài năm mới về một lần, thật khó có thể nói đến việc chăm sóc phụ thân.

Mà nhị đệ từ của nàng đầu óc quá đơn giản, sớm đã bị Cương Thanh Mạc lôi kéo, ngày ngày đều đi luyện quân cho Cương Thanh Mạc, cả năm mới đến thăm phụ thân một vài lần.

Phụ thân nàng từ xưa luôn để cho các nàng làm việc mình thích, ông luôn nói người có chí riêng, nếu không bắt buộc, không cần xen vào, nên các nàng cũng chẳng tiện làm trái lời.

Ở dưới chữ hiếu của Phong Ngôn, nàng làm rất đúng, chẳng hề sai lấy một điểm.

Nhưng trên con đường cường giả, Phong Ngôn chắc chắn đã chọn sai.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.