Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trung thành

Tiểu thuyết gốc · 1590 chữ

Chương 141: Trung thành

Phong Mẫn Nghi nói rồi liền chủ động tiến sát về phía Võ Huyền, áp người lên thân hắn, nàng hiểu phần nào về những cái giá đắt đỏ phải trả, phụ thân nàng không có thứ Võ Huyền đáng để động tâm, nàng cũng vậy duy chỉ có phần thân thể của mình có lẽ đáng giá trong mắt Võ Huyền.

Cảm nhận được cơ thể của thục nữ áp sát cơ thể mình, Võ Huyền chỉ đưa tay đặt lên eo nàng, hắn nói. “Cứu Phong viện trưởng, mục đích của ta không đặt trên người a di, ta chỉ muốn nói là, sau khi cứu được Phong viện trưởng, ngài sẽ không còn việc để làm, ta muốn ngài giúp ta bồi dưỡng Thanh Thu, quản lý thế lực ta lập ra, tài nguyên ta có thể cung cấp cho ngài đột phá tới thất cấp, bát cấp có thể là sẽ hơn, dĩ nhiên ngài phải thể hiện sự trung thành của mình, ta không quá tin tưởng ai cả.”

Phong Mẫn Nghi nhắm chặt hai mắt không vội trả lời, ưu đãi của Võ Huyền quả thật không nhỏ, nàng thật sự đã động tâm, nàng phiêu bạt khắp nơi, hiểu được thế lực nhỏ phát triển ngày càng khó, thực lực mấy năm nay nàng đã kẹt ở lục cấp sơ kỳ, tài nguyên tu luyện tìm kiếm ngày càng khó khăn.

Trong lòng Phong Mẫn Nghi hạ xuống quyết tâm. “Được, ta chấp nhận gia nhập dưới trướng của thiếu chủ, Phong Mẫn Nghi ta hôm nay thề xuống, cả đời này đều nguyện trung thành với Võ Huyền.”

Nàng không hề nói mồm không mà lập tức hạ xuống lời thề trong bản mệnh thú tâm, nhìn hàng chữ màu đen được khắc lên, nàng thở dài hỏi. “Như vậy đã đủ biểu hiện trung thành của ta đối với thiếu chủ chưa?”

“Rất quyết đoán.” Võ Huyền tán thưởng, hai tay hắn cũng nhè nhẹ vuốt ve eo thon của nàng.

Phong Mẫn Nghi thở dài nói. “Chỉ mong thiếu chủ đừng bắt ta trở thành phụ thân thứ hai.”

“Yên tâm, ta tuy là tiểu nhân nhưng vẫn có thể tự tin mình hơn hẳn Đan phong.” Võ Huyền hôn nhẹ lên cổ nàng, mũi hắn ngửi lấy hương thơm còn sót lại trên cổ của nàng. “Dung mạo, thân hình đều là nhất lưu, tiếc thay lại hoang phế nhiều năm.”

Phong Mẫn Nghi bật cười. “Thiếu chủ, có ai nói, người nói chuyện không phù hợp với độ tuổi của ngài không?”

“Rất nhiều.” Võ Huyền nhẹ nhàng đặt môi lên cổ của Phong Mẫn Nghi, rồi từ từ di chuyển lên môi của nàng.

Phong Mẫn Nghi cũng cực kỳ phối hợp, độ tuổi của nàng đối với việc này đã cực kỳ thành thục, nàng chẳng thẹn thùng như thiếu nữ mà ngược lại còn phối hợp với nhịp nhàng với Võ Huyền.

Sau một hồi nồng cháy, Võ Huyền cũng rời môi của Phong Mẫn Nghi, hắn bỗng bật cười. “Ta từng nghe nói phúc hưởng mẹ con, hôm nay được trải nghiệm tự dưng thấy trong người có chút hưng phấn lạ thường.”

Phong Mẫn Nghi chẳng quá để tâm điều này, nàng thật sự chưa hề có chút tình cảm nào với Võ Huyền, hai người chỉ đơn thuần là đang giao dịch mà thôi nhưng cảm nhận được bàn tay ma quỷ của Võ Huyền di động trên người khiến thân thể khô nóng đã lâu của nàng như củi khô gặp lửa bùng cháy giữ dội.

Thục nữ khác biệt ở chỗ, các nàng biết phải làm gì trong từng giai đoạn, Phong Mẫn Nghi đưa hai tay xuống nước tự động tìm thứ mình cần.

Võ Huyền cũng cùng lúc vạch nội khối của nàng ra, ngón tay chậm rãi đưa vào bên trong, cảm nhận được sự ướt át cùng cơ thịt co bóp, hắn bế nàng lên bờ, đặt nàng chiếc áo.

Hắn không khách khí đưa mệnh căn vào bên trong hang động ẩm ướt của Phong Mẫn Nghi, chẳng rõ có phải do lâu ngày tịch mịch hay không, mà hang động bên trong nàng kịch liệt co bóp như muốn hút lấy mệnh căn của hắn vào sâu bên trong.

Cởi bỏ chiếc yếm còn lại duy nhất trên cơ thể Phong Mẫn Nghi, dưới ánh trăng nhìn hai bầu ngọn núi trắng hồng nở rộ, Võ Huyền không kìm chế được mà nói. “Không ngờ lớn như vậy.”

Mệnh căn phía dưới liên tục di chuyển, hai tay phía trên liên tục nắn bóp lấy hai ngọn núi tuyết trắng, cảm giác tiêu hồn truyền thẳng đến đầu Võ Huyền.

Phía bên dưới, Phong Mẫn Nghi cũng trở lên đê mê, từng đợt sung sướng khiến nàng run rẩy, miệng nhỏ liên tục rên nhỏ. “Nhẹ chút… sướng quá.”

Võ Huyền không rời khỏi thân Phong Mẫn Nghi, hắn đỡ nàng dậy, còn bản thân thì nằm ngả xuống.

Phong Mẫn Nghi như hiểu ý, nàng ngồi lên trên người Võ Huyền, hai tay chống lên người hắn bắt đầu nhún nhẩy.

Võ Huyền cũng cực lực phối hợp với nàng, eo hắn cũng liên tục ưỡn lên hạ xuống, dưới ánh trăng sáng cứ như vậy diễn ra cảnh tiêu hồn, nồng ái.

Sáng ngày hôm sau, nhóm của Võ Huyền lại tiếp tục lên đường sớm, để tránh bị ba người Thanh Vân nhận thấy sự khác thường, Phong Mẫn Nghi chủ động đi đằng sau cùng Võ Huyền.

Tối qua do hoạt động quá kịch liệt, nên hai chân nàng giờ đây còn có chút run rẩy, nhìn thấy Võ Huyền vẫn sinh long hoạt hổ, trong lòng nàng thầm nghĩ, người này chẳng lẽ bẩm sinh.

Tối hôm qua sau khi làm với con gái nàng xong, lại tiếp tục làm với nàng, do tối qua là lần đầu sau nhiều năm vắng vẻ, nàng bung xõa hết sức lực của bản thân, nếu là trượng phu nàng lúc trước chỉ sợ đã sớm dơ tay đầu hàng không hề giống Võ Huyền vẫn bừng bừng khí thế, nếu không phải nàng kêu mệt chỉ sợ đầu súc vật này sẽ hành hạ nàng đến sáng.

Đang lúc mọi người dò đường qua các bãi lau sậy, Tiểu Ưng từ trên không đáp xuống tay Võ Huyền, nó truyền đến trong đầu Võ Huyền. “Cách đây không xa có một thác nước lớn.”

Nói xong, nó lập tức bay trở lại bầu trời.

Võ Huyền nói với ba người Thương Khê đang đi đầu. “Bám theo Tiểu Ưng, phía trước có thác nước, nơi đó rất có thể là nơi sinh sống của rất nhiều hung thú và linh thú.”

Ba người Thương Khê nghe xong liền đi theo Tiểu Ưng, Võ Huyền không vội đuổi theo, hắn quay sang hỏi Phong Mẫn Nghi. “Có cần giúp không?”

Phong Mẫn Nghi không có cậy mạnh, lúc này bên dưới quả thật khó chịu, nàng liền gật đầu.

Võ Huyền liền bế nàng theo kiểu công chúa mà chạy đi, dù ôm một người trong tay hắn di chuyển vẫn cực kỳ nhanh chóng, bám sát theo sau ba người Thương Khê.

Do ba người Thương Khê mải đuổi theo Tiểu Ưng cũng không có chú ý đến đằng sau, mãi cho đến thác nước ba người mới dừng lại, cũng là lúc Võ Huyền buông Phong Mẫn Nghi xuống.

Nhìn khung cảnh thác nước xinh đẹp, ba thiếu nữ liền vui mừng tới gần ngắm nhìn.

Võ Huyền cùng Phong Mẫn Nghi cùng lúc hét lên. “Lui lại.”

Võ Huyền liền thả từ bên trong đồ đằng ra bốn con linh thú chắn trước mặt ba người các nàng.

Phong Mẫn Nghi cũng thả ra hai con sủng thú của nàng là Tử Linh Hoa và Phệ Ảnh Thú.

Thủy Lê Giao chủ động phóng thân mình xuống dưới nước, nó chỉ vừa xuống dưới nước thì bên dưới mặt nước một đầu thủy xà với một đầu đại bạng bị đánh bật lên trên mặt nước rơi ở phía gần chỗ ba con linh thú.

Võ Huyền tiến tới chỗ ba nàng không khỏi quở trách. “Lần sau phải cẩn thận một chút, đi đường không gặp mai phục không có nghĩa đến nơi cũng không gặp nguy hiểm.”

Hai người Cương Thanh Vân và Thương Khê liên tục xin lỗi, Cương Thanh Thu thì bám lấy tay hắn nũng nịu nói. “Đừng tức giận, là bọn muội sơ ý.”

Võ Huyền không có bị chiêu này của nàng mê hoặc, hắn vỗ mạnh vào mông nàng một cái. “Đừng giở trò vớ vẩn, lần sau phải chú ý.”

Hắn quát ba người một hồi liền đi tới chỗ Thủy Lê Giao đang đè ép hai con linh thú bên dưới thân, hắn chưa biết lên giải quyết hai con linh thú tứ cấp này như thế nào.

Thủy Xà cùng Tịnh Khiết Bạng đều là linh thú có huyết mạch cấp thấp, tác dụng chiến đấu cũng chẳng quá lớn nhất là Tịnh Khiết Bạng, con linh thú này chỉ chiến đấu được ở trong nước, mà di chuyển cũng chậm chạp vô cùng.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.