Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện cùng Phong Mẫn Nghi

Tiểu thuyết gốc · 1605 chữ

Chương 140: Trò chuyện cùng Phong Mẫn Nghi

Võ Huyền nhìn Hạc Nhi bay đi mà lòng vẫn có chút suy nghĩ về chuyện trên tầng hai mà chưa ngủ, chợt một bóng đen vén lều của hắn lên, một giọng nói quen thuộc nhỏ nhẹ nói. “Huyền ca, là ta.”

Võ Huyền phóng ra hỏa diễm thắp đèn lên, hắn cười nói. “Đêm muộn muội không ngủ tới tìm ta có chuyện gì sao?”

Cương Thanh Thu tiến tới ngồi lên người hắn, nàng nhéo nhẹ tay hắn, nàng trừng mắt nói. “Còn không phải là tới thực hiện lời hứa lúc sáng sao?”

“Đêm nay ta quả thật là có diễm phúc rồi, nhưng không sợ mẫu thân muội biết sao?” Võ Huyền khẽ vuốt ve gò má mềm mịn của Cương Thanh Thu, hắn nhẹ nhàng hôn lên trên cổ của nàng.

Cương Thanh Thu hai tay quàng lấy cổ hắn nỉ non nói. “Mẫu thân ngủ say rồi? Người chắc chắn sẽ không để ý đâu.”

Võ Huyền thầm bật cười, cô nàng này chắc chắn đang giả ngốc rồi, một người có thực lực tứ cấp như Phong Mẫn Nghi thì Cương Thanh Thu mới chỉ đi ra bên ngoài lều thôi nàng ta đã biết, chứ đừng nói chuẩn bị phát ra những âm thanh như nhạc sắp tới.

Võ Huyền chậm chạp đưa tay xuống hai cánh tay của Cương Thanh Thu chậm rãi kéo rơi hai tay áo ngủ của nàng xuống để lộ ra bờ vai trắng ngần cùng chiếc yếm đào mỏng manh, khẽ kéo chiếc yếm xuống, hắn không khách khí nhấm nháp hạt anh đào nở rộ.

Như đã quen thuộc, hai tay của hắn lại bắt đầu lột bỏ y phục của Cương Thanh Thu, dần dần tiếng tiêu hồn nhè nhẹ vang lên trong đêm.

Dưới ánh trăng sáng, Võ Huyền sau khi nồng nhiệt với Cương Thanh Thu giờ phút này hắn đang thả lỏng ngâm mình trong làn nước mát.

Điệp Điệp ở trên đầu hắn bỗng dưng mở mắt, nhỏ giọng nói. “Phụ thân, mẹ của Thanh Thu đang đi đến đây.”

“Ừ, ta đã biết, con cứ nghỉ ngơi đi.” Võ Huyền đưa tay cảm nhận cơn gió vừa thoáng qua, cơn gió mát luồn qua kẽ tay hắn làm cho hắn cảm thấy chút lạnh.

Phong Mẫn Nghi theo ánh trăng từ từ tiến đến, nàng không đến chỗ quá gần Võ Huyền mà ngồi trên mặt cỏ, nhìn Võ Huyền vẫn đang thảnh thơi nhìn mình, nàng hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ dường như có tâm sự.”

Võ Huyền hơi quay đầu nhìn nàng, hắn mỉm cười nói. “Đâu chỉ có mỗi mình ta có tâm sự, a di nói xem, ánh trăng nửa đêm đẹp như vậy mà ta không chú ý đến.”

Phong Mẫn Nghi cười đáp. “Ta đã già, thiếu chủ nói đùa.”

Võ Huyền mỉm cười. “Do người không chú ý đến cách trang điểm của mình thôi, Thanh Thu gọi người là tỷ tỷ không phải không có lý.”

“Đứa trẻ này từ nhỏ đã thích chơi đùa, nó không làm phiền hà thiếu chủ?” Phong Mẫn Nghi khẽ kéo quần lên, hai chân thả xuống làn nước, đôi chân ngọc khẽ đung đưa lay động mặt nước.

“Thanh Thu là người thông minh, ta tự nhiên rất thích muội ấy, a di không phải lo lắng.”

Phong Mẫn Nghi tự nhiên biết được con gái mình vừa làm gì, nàng cũng có chút xấu hổ không muốn nhắc về chuyện này, nàng hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ dường như rất quan tâm đến chuyện trên tầng hai.”

“Ta vốn xuất thân từ Trung Giả sơn mạch quan tâm một chút cũng là chuyện bình thường.” Võ Huyền nói.

“Theo ta đoán, thiếu chủ có lẽ là người của những thôn trang bị Tinh điện bắt ép.” Phong Mẫn Nghi chợt nói.

Võ Huyền quay đầu nhìn Phong Mẫn Nghi, thấy nàng cũng đang nhìn hắn, khiến hắn chợt bật cười. “A di, có ai nói là ngài rất thông minh không?”

“Phụ thân của ta từng nói, ta không nên hiểu quá nhiều chuyện để tránh phải khổ sở, ta vốn không hề tin, song cuối cùng lời của phụ thân quả thật ứng nghiệm.” Phong Mẫn Nghi lấy tay nắm lấy nước từ dưới mặt hồ để nó từ từ trôi qua kẽ tay của mình mà rơi xuống:

“Ta đúng đều là dựa vào bản thân suy đoán mà biết được những chuyện làm ta chán ghét, thậm chí là một trong những người ta tin tưởng nhất lại lợi dụng ta, ngài nói xem, có phải ta nên giả ngốc để cuộc sống của ta mới êm đềm hay không?”

“Đó là lý do a di đi phiêu bạt khắp nơi?” Võ Huyền không vội trả lời mà hỏi ngược lại Phong Mẫn Nghi.

Trước câu hỏi của Võ Huyền, Phong Mẫn Nghi thản nhiên gật đầu. “Đúng vậy, ta không muốn ở trong hoàng cung rộng lớn, giả dối đó và quan trọng hơn hết ta đến các di tích để tìm kiếm cách có thể loại bỏ lời thề ra khỏi bản mệnh thú tâm.”

Võ Huyền khẽ hẽ nói. “Ta không nghĩ phụ thân của Thanh Vân và Thanh Thu tệ đến mức đấy, theo ta biết được, hắn là người thông minh, biết tính toán, sự vụ ở Cương Thanh quốc nói lên điều đấy.”

“Phải, vào thời điểm lần đầu ta gặp hắn khi cùng phụ thân xuống tầng một, hắn đã chứng minh cho cả Cương Thanh thành thấy sự thông minh và thiên phú tu luyện của hắn, ta khi đó cũng cực kỳ ấn tượng khi ở một nơi hoang tàn như tầng một lại có người như vậy, theo nhiều mối quan hệ, hắn dần theo đuổi ta, khi đó ta tưởng rằng chí hướng của cả đều hướng trở thành cường giả.

Nhưng ta đã lầm, tiềm thức của hắn đã in sâu vào việc làm hoàng đế một phương chứ không phải tìm kiếm cách trở lên mạnh mẽ hơn, chỉ như vậy cũng không làm ta xa cách hắn, có điều càng ở lâu, ta mới biết được con người này lừa dối ta quá nhiều, có những lúc hắn làm ta cảm thấy ta chỉ là một món đồ để hắn lợi dụng móc nối với phụ thân.”

Phong Mẫn Nghi trong ánh mắt đượm buồn nhìn lên ánh trăng, nàng chậm rãi nói như đang muốn kể lại cho Võ Huyền.

“Sau khi sinh ra Thanh Vân và Thanh Thu, ta gần như chẳng còn cảm thấy hạnh phúc bên trong Cương Thanh thành, ta vẫn cố gắng sống ở đó ba năm để cho hai đứa con của mình đủ lớn, mới dẫn một lượng người theo phụ thân lúc trước đi tìm kiếm bảo vật khắp nơi, chỉ khi ta thấy mệt mỏi, ta mới chọn lựa trở về, nhưng mỗi lần trở về ta càng chán ghét nơi ấy hơn, cái người ta gọi là phu quân chỉ trong một năm đã cưới thêm cả ngàn nữ nhân, đến cả mấy người thị nữ ta để chăm sóc Thanh Vân và Thanh Thu hắn cũng không tha, sau nhiều lần cố gắng, ta cũng đã triệt để chán ghét trở về nơi ấy.”

Võ Huyền một bên nghe Phong Mẫn Nghi tâm sự, hắn vẫn luôn im lặng không cắt ngang lời của Phong Mẫn Nghi, đợi nàng dừng lại hắn mới nói. “Nước hồ rất mát, a di có muốn thử một chút không?”

Phong Mẫn Nghi hơi nhíu mi, xong nàng cũng gật đầu, cởi xuống lớp áo ngoài rộng thùng thình của mình, trên người nàng chỉ còn một chiếc yếm đào che đi phần ngực căng tròn của mình, nàng chậm bước xuống dưới hồ để nước hồ từ từ ôm lấy cơ thể ngọc ngà của nàng vào trong.

Võ Huyền đợi nàng xuống bên dưới mới hỏi. “Tiếp theo a di có tính toán gì không?”

Phong Mẫn Nghi cảm nhận làn nước lạnh truyền đến cơ thể, nàng nói. “Nghỉ ngơi một khoảng thời gian để bồi Thanh Vân và Thanh Thu, sau đó ta lại tiếp tục lên đường tìm kiếm cách chữa trị cho phụ thân.”

“Ta có cách để loại bỏ lời thề ra khỏi cơ thể của Phong viện trưởng, không biết a di nghĩ sao?”

Phong Mẫn Nghi nghe Võ Huyền nói thì trong lòng nàng liền xao động, nàng biết lời Võ Huyền nói là thật, tuy phụ thân từng mời qua tam trưởng giả chữa trị nhưng cái giá phụ thân bỏ ra chưa chắc làm người ta động tâm để chữa trị cho ngài.

Nhưng lời Võ Huyền nói ra thì khác, hắn chẳng cần thiết phải nói dối nàng, trong lòng có phần kích động, Phong Mẫn Nghi chẳng hề biểu hiện ra ngoài mặt. “Thiếu chủ nói cái giá của người đi.”

Nàng nói rồi liền chủ động tiến sát về phía Võ Huyền, áp người lên thân hắn, nàng hiểu phần nào về những cái giá đắt đỏ phải trả, phụ thân nàng không có thứ Võ Huyền đáng để động tâm, nàng cũng vậy duy chỉ có phần thân thể của mình có lẽ đáng giá trong mắt Võ Huyền.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.