Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Nguyệt Lang

Tiểu thuyết gốc · 1611 chữ

Chương 134: Bạch Nguyệt Lang

Bạch Nguyệt Lang con ngươi khẽ chuyển nó lại nói. “Tên Đan Viêm này cũng đều mượn nhờ danh tiếng là thiếu chủ Đan phong đi trêu ghẹo các thiếu nữ của các nhà khác, nếu hôm đó người không cản ta, ta thật sự muốn cho hắn thấy Hắc Ngục Thú không phải là quả hồng mềm để hắn muốn làm gì thì làm.”

Thiên Dương Ngân vỗ vỗ đầu Bạch Nguyệt Lang. “Ngươi đó, quá dã tính, ta vẫn nhớ một câu nói rất hay, cách giết người thú vị nhất không phải là chính mình ra tay mà là sử dụng điểm yếu của đối thủ để kẻ thù của hắn giết hắn, như vậy mới cảm thấy hai tay sạch sẽ.”

Bạch Nguyệt Lang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thiên Dương Ngân. “Chủ nhân, ta nhớ rõ câu nói đó là của một tên theo đuổi ngươi, không phải ngươi đã để ta giết hắn hay sao, quá không đạo đức.”

Thiên Dương Ngân mày đẹp nhíu chặt. “Tên đó quá phiền phức, nếu không giết đi, chúng ta sẽ có một cái đuôi suốt ngày vẫy theo đằng sau.”

“Cũng đúng, tên đó tư chất kém như vậy, ba mươi tuổi mới tam cấp hậu kỳ cũng quá phế vật rồi, không thích hợp làm hôn phối với chủ nhân.” Bạch Nguyệt Lang nói. “Nếu hôn phối thì cũng phải chọn người như Võ Huyền không ít cũng phải có thiên phú như Đan Viêm.”

“A, ta thấy thiên phú của Võ Huyền hiện tại cũng chỉ như những thiên tài trên tầng ba, chỉ là kỹ năng chiến đấu của hắn có tốt hơn một chút, sao ngươi lại đánh giá cao hắn như vậy?” Thiên Dương Ngân nghi hoặc nói.

Bạch Nguyệt Lang có phần kiêu hãnh, mở ra con mắt thứ ba hình bán nguyệt trên trán. “Chủ nhân, ngươi dường như quên mất thiên phú huyết mạch của tộc ta, nếu không phải lúc nãy ta nén nhìn Võ Huyền, thì hắn không thể phát hiện ra ta được.

Con người này nha, hắn đã ngưng tụ được hai khống thú tâm hoàng kim sắc, mười ba tuổi có thực lực nhị cấp trung kỳ, sủng thú của hắn lại có một con Băng Tuyết Điệp cùng một con Phong Uẩn Tuyết Ưng, mà trên thân hắn còn nhiều chỗ ta không thể nhìn thấy, còn rất nhiều bí mật, ngươi thấy ta đánh giá hắn như thế có cao không?”

“Là ta sai.” Thiên Dương Ngân cảm thán nói. “Quả thật người bình thường không thể trở thành đồ đệ của ba vị trưởng giả được.”

Bạch Nguyệt Lang thở dài một tiếng. “Nếu chủ nhân đến sớm hơn, có khi có thể làm người đầu tiên của hắn, chỉ tiếc người này phá thân sớm quá, vừa mới qua tuổi trưởng thành mà.”

Thiên Dương Ngân xụ mặt. “Cái này ngươi cũng nhìn được? Nhưng mà hắn đã làm chuyện đấy thì liên quan gì đến ta.”

Bạch Nguyệt Lang gật đầu, vẻ mặt nó vô cùng thành khẩn. “Chủ nhân xin lỗi, linh thú chúng ta là chủng tộc sẽ lựa chọn con đực mạnh mẽ làm bạn đời, nếu đổi lại ta là người, ta tự nhiên sẽ chọn Võ Huyền, chỉ có hắn mới xứng mới ngươi.”

Thiên Dương Ngân cốc đầu Bạch Nguyệt Lang một cái thật đau, nàng buồn buồn thở dài. “Ta là một kẻ phế nhân, thiên phú tu luyện cũng không phải là siêu việt như Mộng Diễm tiểu thư, làm sao mà kẻ thiên tài như hắn chú ý đến ta.”

“Chủ nhân, người lại tự coi thường mình, trên tầng ba, Mộng Diễm tiểu thư và Thu Lan tiểu thư đã là trường hợp ngoài lệ, còn người, so với những Độc Ánh Thiên Vân, Hồng Thịnh Bảo hay mấy kẻ khác đều xếp dưới ngươi một bậc, chẳng qua người không xuất thủ nhiều bên ngoài nên người ta mới không biết thôi.” Bạch Nguyệt Lang nói.

“Bỏ đi, tạm thời đừng nói tới chuyện ấy, mục tiêu của ta là có thể ra Ác Minh chiến trường, tuy nhiên nó vẫn còn có chút xa.” Thiên Dương Ngân nói.

“Chủ nhân, người cũng biết, Hắc chủ đại nhân sẽ không cho người tới Ác Minh chiến trường mà.” Bạch Nguyệt Lang thấy ánh mắt chủ nhân nhà mình có phần kiên quyết nó có ý muốn khuyên ngăn.

“Ca ca không thể cản được ta, điều ta muốn làm huynh ấy vẫn luôn không cản được.”

Bạch Nguyệt Lang hiểu chủ nhân của mình muốn tới Ác Minh chiến trường làm gì, nó từ nhỏ đã sống với chủ nhân, tự nhiên là biết chủ nhân đối với đôi chân của mình vẫn luôn có một chấp niệm rất lớn, con ngươi xoay chuyển, chợt nó mỉm cười nói. “Chủ nhân nếu người thật sự muốn tới Ác Minh chiến trường thì ta có một cách để ngươi có thể tới đó mà không bị Hắc chủ đại nhân ngăn cản.”

Thiên Dương Ngân trong mắt tràn đầy hứng thú hỏi. “Nói thử xem.”

Bạch Nguyệt Lang chậm rãi nói. “Võ Huyền là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, về sau khi lên tầng ba, muốn lập uy với những người khác hắn sẽ cần tới Ác Minh chiến trường để giết minh thú, chỉ cần chủ nhân đi theo hắn là có thể đến Ác Minh chiến trường.”

Thiên Dương Ngân ánh mắt liếc nhìn Bạch Nguyệt Lang. “Vậy ngươi muốn hắn giết ta trước hay giết ngươi trước.”

Bạch Nguyệt Lang bĩu môi. “Đấy là chuyện của chủ nhân, muốn đi theo hắn tới Ác Minh chiến trường thì cần làm hắn tin tưởng người, còn tự mình tới Ác Minh chiến trường thì chủ nhân đừng nghĩ nữa, Hắc đại nhân không cho người đi đâu.”

Thiên Dương Ngân nghe thế thì lâm vào trầm tư, nàng biết Bạch Nguyệt Lang nói đúng, song không biết nên làm cách nào để có thể cùng Võ Huyền trở lên thân thiết để có sự tin tưởng của hắn, vì nàng biết rằng, một đội nhóm nếu muốn ra Ác Minh chiến trường thì đều là những người cực kỳ tin tưởng nhau, vì ra khỏi Ác Minh thành, đồng đội mới quen biết nhau trong thành đều có thể trở thành kẻ thù bất cứ lúc nào.

Nhớ đến Võ Huyền sẽ tiếp tục quay trở lại và hắn chắc chắn sẽ quay trở lại đây luyện tập, Thiên Dương Ngân tự nhiên là sẽ nghĩ cách từ từ lấy được lòng tin của hắn sau, dù sao hiện tại hắn vẫn là nhị cấp nhỏ nhoi và mình cũng chỉ là ngũ cấp trung kỳ, còn cần một thời gian nữa để có thể đạt đến thất cấp, khi đó mới có thể ra Ác Minh chiến trường được.

“Trước tiên chỉ cần không tạo ra ác cảm với Võ Huyền là được, chờ đám người trên tầng ba xuống chỉ cần chính thức ủng hộ hắn có lẽ sẽ gây được thiện cảm.” Thiên Dương Ngân thầm nghĩ. “Khi bọn họ xuống đây, có thể chúng ta sẽ có nhiều trò vui lắm đây, nhất là khi di tích của một gia tộc thời kỳ Nạn- Phá sắp mở ra.”

Trên đường đi về, Võ Huyền xin Long Quy tiên sinh cho mình ra ngoài ba ngày để ra bên ngoài luyện tập, dĩ nhiên Long Quy tiên sinh đồng ý ngay nhưng thay vào đó hắn phải đấu đủ ba trận ở Hắc Ngục Thú để bù vào ngày nghỉ.

Võ Huyền không nghĩ nhiều liền đồng ý, hắn hiện tại đối với Hắc Ngục Thú còn đang mong chờ hơn bao giờ hết, chỉ mới tham gia một trận hắn cảm thấy nơi đó mới thật sự là đấu trường dành cho hắn, còn đấu ở trong học viện thật sự quá bó chân bó tay.

Về đến phòng cũng đã muộn, mở cửa đi vào, hắn thấy hai tỷ muội Thanh Vân và Thanh Thu đang ôm nhau ngủ, còn Thương Khê thì vẫn đang tập trung luyện chế dược dịch, nhìn cô tập trung tới mức khi hắn vào trong mà cô vẫn chưa nhận ra.

Võ Huyền ngồi xuống một bên nhìn cô đang tập trung điều khiển hỏa diễm mà không có làm phiền, nhiều lần nhìn Thương Khê khống chế hỏa diễm chưa đúng cách hắn vẫn không có nhắc nhở mà để tự Thương Khê tìm ra cách khắc phục.

Sau một nửa canh giờ vật lộn với dược dịch nhị cấp thượng phẩm, Thương Khê cũng thành công luyện chế ra nó, cô nhìn bình dược dịch trong tay mà không dấu nổi vẻ vui mừng. “Cuối cùng cũng thành công rồi, mình cuối cùng cũng không phải phế vật.”

“Luyện đan chỉ cần được hướng dẫn, kết hợp cùng thông minh một chút và cần sự chăm chỉ chứ đâu giống tu luyện mà phế vật hay là không phế vật.” Một giọng nói cất lên bên cạnh Thương Khê làm nàng giật mình, nàng nhìn sang thấy Võ Huyền đang chống tay ngồi bên cạnh không khỏi đặt tay lên ngực thở mạnh.

Thương Khê nói. “Đệ về từ bao giờ mà không gọi ta một tiếng.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.