Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong Ngôn tức giận

Tiểu thuyết gốc · 1513 chữ

Chương 111: Phong Ngôn tức giận

Cương Thanh Vân nghe hắn hỏi thì xấu hổ, chiếc cổ trắng ngọc giờ đây cũng đỏ như máu, nàng không dám nhìn thẳng lên mắt hắn, mà chỉ cúi gằm mặt lí nhí đáp. “Để về phòng được không? Ở đây còn có rất nhiều người.”

“Được.” Võ Huyền áp chế sự hưng phấn của bản thân xuống, hắn sẽ không quá cố gắng ép Cương Thanh Vân, hắn không thông thạo tình trường nhưng cũng hiểu rõ chuyện gì cũng không được gấp, với lại trong đầu hắn khi hôn Thanh Vân lại xuất hiện cả hình dáng của Yên Nhu lại làm hắn cảm thấy đau đầu.

Phải tìm cách liên hệ với Yên Nhu trước, dù có nạp thiếp cũng cần phải báo một tiếng với vợ cả một tiếng, để sau này không xảy ra những chuyện không hay. Hắn tin với sự dịu dàng của Yên Nhu sẽ quý người như Cương Thanh Vân.

Đợi đến quá trưa, mấy người Thương Hổ cũng ngưng tụ được cho mình đồ đằng, Võ Huyền dặn dò. “Ngày mai, huynh cùng hai người nữa đến bến thuyền bên ngoài thành đợi đệ, chúng ta đi một chuyến đến Lạc Sơn trấn.”

Thương Hổ gật đầu. “Ta nhớ rồi, có cần phải đem theo gì không?”

“Không cần, chỉ là đi đến làm quen một chút với Miêu Cơ cùng địa bàn ở Lạc Sơn trấn, để mọi người nhanh chóng đột phá, ta quyết định bày trận pháp ở ngôi nhà này, huynh phân phó hai người đi mua chỗ khoáng thạch cùng máu của hung thú trên giấy về đây, quá giờ chiều ta còn có việc, nên nhanh một chút.” Võ Huyền đưa cho Thương Hổ một tờ giấy.

Thương Hổ nhận lấy tờ giấy liền đưa cho Thương Mạnh và Thương Cuồng, hai người là người nhanh nhẹn lên việc mua sắm trong nhà đều do hai người.

Tỷ muội Thương Hương và Thương Liên cũng đi chuẩn bị cơm, tuy Võ Huyền bảo không cần nhưng hai nàng vẫn dứt khoát đi xuống nấu cơm.

Thương Hổ lại trải bàn đổ Lạc Sơn trấn lên bàn, bên trên là những con đường cùng những ngôi nhà được ghi rõ tên cùng những lưu ý bên cạnh, Thương Hổ chỉ vào một ngôi nhà được đánh dấu bỏ hoang. “Võ Huyền, ngôi nhà này ở vị trí giao thông thuận lợi, diện tích lại lớn hơn hẳn so với các nhà xung quanh trong trấn, nếu chúng ta lập cửa hàng thì ngôi nhà này là thích hợp nhất, chỉ là ngôi nhà này có chút vấn đề.”

Võ Huyền hỏi. “Ngôi nhà này có vấn đề gì sao?”

Thương Hổ rành mạch nói. “Có quỷ.”

Cô gái nhỏ Cương Thanh Vân bên cạnh giật thót, khuôn mặt lập tức tái mét.

Võ Huyền bật cười vỗ về Cương Thanh Vân, hắn quay sang Thương Hổ nói. “Huynh cho là thật có quỷ?”

Lại quay sang Thương Ngưu. “Huynh có tin không?”

Thương Ngưu ‘xì’ một tiếng. “Nói đùa, lão Ngưu ta chỉ mười tuổi đã theo đại ca lang bạt, còn chỗ quỷ nào mà chưa đi, nói có quỷ, thì thà nói có người đàn bà xấu xí ở bên trong thì ta tin.”

Thương Hổ tức giận gõ tay vào đầu nhị đệ mình. “Ăn nói vô lễ.”

Thương Ngưu làm bộ đáng thương liền ngậm miệng lại.

Lời của Thương Ngưu rất thối, cũng rất tục có thể làm người nghe cảm thấy khó chịu, nhưng người như thế Võ Huyền lại thích nghe, vì Thương Ngưu lại chỉ ra được thẳng vấn vấn đề bên trong. “Sau này ra ngoài, huynh chú ý lời nói là được, còn ở trong nhà cứ tùy ý một chút, ý huynh giống Ngưu ca phải không?”

Thương Hổ gật đầu. “Đại lục chúng ta làm gì có quỷ, chắc chắn có kẻ dở trò trên mảnh đất này. ”

Võ Huyền đính chính lại. “Không phải đại lục không có quỷ, mà là đại lục chúng ta đã đủ dị thường, có quỷ hay không cũng chẳng đáng sợ, quỷ nếu đáng sợ, thì cũng chỉ so được với đám quỷ thú là cùng.”

“Quỷ thú?” Cương Thanh Vân ngạc nhiên, nàng quả thật chưa từng nghe được về quỷ thú, cũng chưa từng thấy ngoại công nhắc đến.

Thương Hổ giải thích. “Công chúa, quỷ thú là những linh hồn của nhân loại, linh thú hoặc hung thú đã chết trong một cuộc chiến lớn tụ tập với nhau để hình thành một khối, chúng không có thân thể nhất định mà nhặt những mảnh thịt vụn trên chiến trường để trở thành quỷ thú, do là thân xác được cấu tạo từ những mảnh thịt vụn nên nhìn chúng có chút ghê sợ.”

Cương Thanh Vân nghe Thương Hổ miêu tả thì lập tức quay người nôn khan, Võ Huyền vỗ vỗ lưng cô một chút, hắn quay sang hỏi Thương Hổ. “Mảnh đất này hiện tại đang trong tay ai?”

Thương Hổ liền trả lời ngay. “Trong tay Miêu gia.”

Võ Huyền khẽ mỉm cười. “Vậy thì dễ nói chuyện, ngày mai ta sẽ nói với Miêu Cơ một tiếng, cô ta sẽ không từ chối chúng ta về một căn nhà mà mình không xử lý được, đên mai chúng ta sẽ ở đấy một đêm xem đám người nào dám giở trò, tuy không tính là nguy hiểm nhưng đêm nay mọi người nên làm quen dần với mấy con linh thú, ngày mai chắc chắn phải dùng đến chúng.”

Thương Hổ thấy Võ Huyền tính toán toàn vẹn, mà không coi thường đối thủ, mọi người đều biết rõ đám người giở trò trong mảnh đất không bình thường, đến cả Miêu gia còn bó tay không thể làm gì được chúng thì bọn họ cũng phải thật sự cẩn thận.

Chưa đầy một nén hương, Thương Cuồng và Thương Mạnh cầm theo Hắc Không Trạc chạy về.

Võ Huyền không lãng phí thời gian, hắn bày liên tiếp ba trận là Hồng Linh trận, Lôi Thương trận và Huyễn Môn trận, ba trận pháp này chỉ là trận pháp hoàng cấp thượng phẩm.

Hồng Linh trận để tụ linh lực, Lôi Thương trận dùng để diệt sát địch, Huyễn Môn trận dùng để che đậy hai trận pháp còn lại, bày ba trận hoàn mỹ, Võ Huyền mới sóng vai cùng Cương Thanh Vân trở về học viện.

Về đến học viện, Võ Huyền cùng Cương Thanh Vân không trở lại phòng mà hai người đi thẳng đến Quản phòng để tìm Phong Ngôn.

Võ Huyền bước vào liền hỏi Hà Mi. “Phong Ngôn có ở trên không?”

Hà Mi kinh ngạc nhìn Võ Huyền, tên này cư nhiên lại gọi thẳng tên đại nhân nhưng nhìn phía sau hắn là công chúa, nàng cũng không dám vô lễ. “Đại nhân có ở trên phòng.”

Võ Huyền gật đầu. “Vậy bọn ta nên gặp Phong Ngôn có chuyện quan trọng, đừng để ai đi lên, nhớ đấy.”

Cương Thanh Vân cũng nhìn Hà Mi gật đầu, Hà Mi là tâm phúc của tiểu cô, nàng dĩ nhiên đã gặp nhiều lần, đây là ám hiệu mà tiểu cô dạy nàng khi ra lệnh cho Hà Mi.

Hai người đi lên thẳng phòng của Phong Ngôn, Võ Huyền liền gõ cửa.

Phong Ngôn từ bên trong nói vọng ra. “Vào đi.”

Võ Huyền liền đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phong Ngôn đang miệt mài viết gì đó trên bàn, khóe miệng hắn liền nở nụ cười quỷ dị. “Xem ra lúc nào cô cũng bận nhỉ?”

Phong Ngôn vừa nghe thấy tiếng của Võ Huyền liền bật dậy, nhảy bổ đến hắn, cô không khách khí nắm cổ áo hắn. “Cái đồ đáng chết này còn dám đưa mặt tới đây?”

Từ hôm bị Võ Huyền trêu ghẹo, Phong Ngôn mỗi lúc đều nhớ đến tên đáng ghét này, hận không thể đánh hắn một trận, không ngờ hôm nay lại đến tìm cái chết.

Võ Huyền nắm lấy bàn tay cô, hắn mỉm cười nói. “Giữ hình tượng một chút, ở đây còn có người, chuyện tình cảm chúng ta nên để lúc khác nói.”

Phong Ngôn nghe vậy vừa xấu hổ vừa giận dữ, song nghe có người bên cạnh nàng liền ngó sang xem là ai mà lại dám đi tới quản phòng, nàng kinh ngạc. “Thanh Vân, cháu sao lại ở đây?”

Cương Thanh Vân nhìn dì nhỏ thất thố, nàng không khỏi che miệng cười. “Cháu không thể đến thăm tiểu di sao?”

Phong Ngôn chỉ vào Võ Huyền. “Ý ta là tại sao cháu lại đi cùng tên đáng chết này, có phải hắn khi dễ cháu hay không?”

Võ Huyền mỉm cười đi vào trong, hắn cũng chẳng cần phải giải thích chuyện này, cứ để cháu hai dì cháu Phong Ngôn tự xử lý.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.