Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống sót 2

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

Võ Huyền đang đứng trên đỉnh cây chăm chú nhìn về phía bắc, thì chợt tóc gáy hắn dựng đứng, bầu trời phía trên chợt tối sầm lại, hắn vội nhảy khỏi cây rơi xuống phía dưới, hắn ngoảnh đầu nhìn con thú vừa tấn công mình, nhìn con linh thú Võ Huyền một mặt âm tình bất định. “Phong Uẩn Tuyết Ưng, tứ cấp.”

Vừa đáp đất Võ Huyền liền không nghĩ nhiều, hắn vội cắm mặt chạy về phía trước, chỉ là hắn chưa chạy được xa, một bóng đen lại lao ra tấn công hắn, bị tấn công bất ngờ, Hoàng Long dính đòn đập mạnh vào cái cây bên cạnh.

Một đầu diệp hầu nở nụ cười quỷ dị nhìn hắn, hai tay khổng lồ có hình dáng như rễ cây của nó liền vung lên đấm lên người Võ Huyền.

Võ Huyền thi triển Băng Ảnh né tránh, hắn vội sử dụng Phong Hành co chân lên mà chạy, hắn buồn bực trong lòng. “Sao lại là linh thú tứ cấp nữa.”

Trên trời Phong Uẩn Tuyết Ưng đuổi theo, bên dưới có Đế Đại Quyền Hầu đuổi theo, cả hai con vật này đều có tốc độ cực nhanh trong giới đồng cấp.

Một con thống trị trên bầu trời, một con di chuyển trong rừng giống như trên đất bằng, Võ Huyền sao có thể chạy thoát, hắn nhanh chóng bị Đế Đại Quyền Hầu bắt lại, nó không thương tiếc xé hắn ra thành hai mảnh.

Cảm giác đau đớn mang theo sau khi sống lại khiến Võ Huyền khó chịu không thôi, cảm giác toàn thân bị xé toạc quả thật đau không thể tả.

Hắn có năm phút định hình, hắn chỉ vừa mới chạy đi khỏi nơi xuất phát, Đế Đại Quyền Hầu lại xuất hiện chắn trước mặt hắn, hai tay như rễ cây của nó phát sáng đấm về phía Võ Huyền, một quyền Mộc Khô Quyền này nếu đánh lên người hắn khẳng định lại quay về nơi xuất phát là không thể nghi ngờ.

Võ Huyền liền sử dụng băng linh lực tạo ra ba băng ảnh liên tiếp lùi lại phía sau, rồi lại kích hoạt Phong Hành bỏ chạy nhưng hắn chạy chưa được xa thì Đế Đại Quyền Hầu liền đuổi theo đến phía sau.

Võ Huyền nhìn sang bên cạnh có một gốc cây lớn, hắn thúc dục linh lực vào trong Phượng Hàn, Hàn Băng Lưu Tinh được thi triển, từng cột băng trên trời rơi xuống cùng với một con băng phượng rơi từ trên trời xuống.

Hoàng Long truyền linh lực vào bộ áo trên thân che dấu đi hơi thở.

Đế Đại Quyền Hầu vốn sắp đuổi đến, nó không ngờ Võ Huyền lại thi triển sủng kỹ, nó vội né đi Hàn Băng Lưu Tinh nhưng Hàn Băng Lưu Tinh bám riết không đuổi, một cột băng rơi chúng vào vai nó, tiếp theo một con băng phượng cũng rơi xuống khiến nó bị vào đóng băng.

Võ Huyền ngồi im trong gốc cây tối om, hắn không dám thở mạnh, vì hắn biết được, với thực lực của hắn kể cả có sử dụng Phượng Hàn thì cũng không thể kìm chân của Đế Đại Quyền Hầu quá lâu.

Quả nhiên chỉ khoảng vài phút sau, tiếng của Đế Đại Quyền Hầu tức giận gầm lên, tiếng bước chân của nó chạy rầm rầm qua thân cây Võ Huyền đang ngồi làm hắn giật mình, chẳng lẽ vẫn bị phát hiện.

Nhưng rốt cuộc hắn có thể thở phào, Đế Đại Quyền Hầu cứ thế chạy qua hắn.

Võ Huyền cứ vậy thở phào, hắn chỉ việc trốn trong gốc cây này đợi hết thời gian luyện tập là được, dẫu sao nhiệm vụ của hắn vẫn là có thể sống sót.

Một khu vực khác bên trong Hắc Minh trận, Điệp Điệp đang bị vây khốn bởi năm con Băng Tuyết Điệp ngũ cấp khác, nhiệm vụ của nó cũng giống Võ Huyền, chỉ cần sống sót nhưng năm con Băng Tuyết Điệp này như đỉa đói bám theo nó mãi không ngừng, lại còn ở trên sa mạc, nó không thể ẩn nấp, đây là lần thứ ba nó sống lại rồi dù có bảo khí bát cấp trên người cũng không thể cứu nó khỏi sự vây giết.

Tiểu Ưng thì bị ba con Lôi Phong Điểu đuổi giết trên bầu trời.

Mộc Thố không khá hơn là bao, nó bị ba con Thanh Diệm Hồ liên tục tìm kiếm trên một đỉnh núi.

Hoàn cảnh của cả bốn khác nhau nhưng tình trạng chẳng khác nhau là bao, bị đuổi giết.

Tuyết Điệp bên ngoài múa bút, cứ mỗi lần Võ Huyền, Điệp Điệp, Tiểu Ưng và Mộc Thố, người nào đến lần thứ mười sẽ chủ động bị Hắc Minh trận truyền tống ra.

Kẻ đầu tiên bị truyền tống ra ngoài là Mộc Thố, nó không thể chịu đựng nổi sự truy đuổi từ ba con Thanh Diệm Hồ, chỉ trong hai canh giờ đã chết mười lần.

Kế tiếp là Tiểu Ưng, tốc độ của nó không nhanh bằng ba con Lôi Phong Điểu nhị cấp hậu kỳ, dù có ưu thế về thân hình nhưng trước sức mạnh tuyệt đối thì không đáng nói.

Điệp Điệp là đứa trẻ tiếp theo bị đá ra khỏi Hắc Minh trận, tuy không thê thảm như Tiểu Ưng và Mộc Thố nhưng dưới sự vây công của chính đồng loại, nó dù trì trạc câu kéo thời gian bằng Nộ Thiên Tuyết nhưng cũng chẳng bao lâu.

Long Quy tiên sinh thấy Võ Huyền chỉ chết tới lần thứ hai, lão theo dõi vào trong Hắc Minh trận thì thấy tên này toàn là ẩn nấp vào một góc rồi phong bế hơi thở, đợi đến khi linh lực của hắn không thể duy trì được nữa, bị đám linh thú phát hiện mới bị giết chết.

Long Quy tiên sinh không hài lòng về điểm này, tinh thần lão khẽ động, năm con Băng Tuyết Điệp ngũ cấp, ba con Lôi Phong Điểu, ba con Thanh Diệm Hồ được chuyển tới khu vực của Võ Huyền.

Lần chết thứ ba hắn vừa xuất phát lập tức bị ba con Lôi Phong Điểu, dùng Lôi Điện đánh chết, lần thứ tư thì bị Đế Đại Quyền Hầu đấm chết, lần thứ năm rồi lần thứ sáu, chỉ vừa mới ra khỏi khu vực hoạt động hắn liền bị giết, đến lần thứ bảy hắn khôn ngoan hơn chạy hướng ngược lại thì bị Phong Uẩn Tuyết Ưng trên bầu trời truy sát, lại bị ba con Lôi Phong Điểu bám theo phóng lôi điện, khổ không thể tả.

Cuối cùng dưới sự truy sát của đám linh thú, Võ Huyền cũng được Hắc Minh trận đá ra ngoài, hắn vốn muốn thắc mắc với Quy Long tiên sinh song lại nghĩ có lẽ là cơ chế của Hắc Minh trận lên không thắc mắc.

Long Quy tiên sinh mỉm cười nhìn Hạc Nhi đưa Võ Huyền và đám sủng thú của hắn rời đi, khoái cảm hành hạ người khác làm lão thấy thoải mái.

Trên đường về phòng, Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi cứ liên tục nhìn Võ Huyền tủm tỉm cười, các nàng không dám nói với Võ Huyền là Long Quy tiên sinh chơi xấu hắn.

Trở về đến phòng, Hạc Nhi cùng Tuyết Điệp giao cho Võ Huyền năm mươi hai khỏa sủng thú, hai nàng cũng không thu nhỏ chui vào tay hắn nữa mà ngồi ở trên giường tu luyện.

Cương Thanh Vân nhìn thấy hai người phụ nữ đẹp như thiên tiên đi theo Võ Huyền về, nàng nhỏ nhẹ hỏi hắn. “Huyền ca, hai vị này là?”

Võ Huyền đang chú tâm đến đám sủng thú bên trong, hắn thuận miệng trả lời. “Là người bảo hộ của ta, đừng để ý đến họ, đến đây, ta cho muội lựa chọn những sủng thú trong này, luyện đan sư phải có sủng thú hỏa hệ và mộc hệ phát triển mới nhanh được.

Tuy những linh thú này không quá nổi bật nhưng đều là linh thú trên tầng ba, đối với tầng một thì vẫn tốt hơn hẳn.”

Cương Thanh Vân bị hắn kéo tay ngồi xuống xem những khỏa sủng thú được đặt trên tấm vải thì nàng cảm thấy hoảng hốt, vì khí tức mà những con sủng thú này phát ra vô cùng khủng bố.

Võ Huyền xác định hệ của đám linh thú trên sàn, mười con hỏa hệ, chín con thổ hệ, bảy con thủy hệ, ba con ám hệ, bảy con mộc hệ, bảy con phong hệ, hai con lôi hệ, hai con quang hệ, ba con băng hệ, hai con kim hệ.

Đám người Mộng gia này tuy địa vị không cao nhưng cũng có chút vốn liếng, tất cả đám linh thú này đều có huyết mạch hắc sắc trung phẩm trở lên, con cao nhất thì có huyết mạch bạch sắc thượng phẩm.

Nhưng bọn chúng huyết mạch đã không còn thuần chủng nữa, mà đều đã được nghịch thú sư nào đó cải tạo huyết mạch.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.