Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống sót

Tiểu thuyết gốc · 1515 chữ

Võ Huyền biết không thể trốn tránh, hắn thẳng thừng nói. “Của Tuyết Điệp thì không lớn nhưng đàn hồi co dãn, nhụy hoa màu hồng rất đẹp, còn Hạc Nhi thì lớn, mềm mại khó tả, ta đánh giá cả hai ngang nhau, mỗi người có một điểm riêng.”

Võ Huyền nói rồi không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, hắn nói xong còn tự biết lời nói của mình cư nhiên lớn mật nhưng ai bảo Tuyết Điệp ép người quá đáng.

Tuyết Điệp cũng bất ngờ trước câu trả lời của Võ Huyền, nàng chỉ nghĩ trêu đùa hắn một chút, ai ngờ hắn lại lớn mật bình phẩm nhưng nàng cuối cùng không phải nhân loại, linh thú các nàng yêu thích là nói, đâu có quan trọng nhiều vấn đề đạo đức như nhân loại. “Thiếu chủ, người muốn cảm nhận lại không?”

Võ Huyền đang nuốt ngụm nước bọt xuống một nửa, hắn không kìm được ho khan. “Có cơ hội sẽ thử, còn hiện tại chúng ta nên tới Bạch Vân động, ta còn có chuyện nhờ Long Quy tiên sinh.”

Tuyết Điệp cũng không nói thêm gì mà mang thẳng Võ Huyền tới Bạch Vân động.

Mọi người gặp nhau vài lần cũng đã quen thuộc, cũng không khách khí như trước, Võ Huyền lấy ra năm hai khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm mà Hoàng Kim Viên đã tặng hắn từ đám người Mộng gia. “Tiên sinh, người giúp ta kiểm tra xem chúng còn tốt không?”

Long Quy tiên sinh cầm một khỏa khống thú tâm lên, lão mỉm cười. “Bên trong này có mùi máu của thiếu chủ còn pha lẫn linh lực của Hoàng Kim Viên, xem ra trước khi tìm đến tam trưởng giả thì người đã được Hoàng Kim Viên bảo vệ.”

Võ Huyền cũng chẳng dấu diếm mà kể cho sự việc lúc trước cho Long Quy tiên sinh nghe.

“Mộng gia à? Thiếu chủ yên tâm, người của Mộng gia bây giờ có lẽ đang tự bảo ban nhau, ta vừa nhận được tin tức Mộng Diễm và Thu Lan đến Mộng gia gây ra một trận náo động lớn về chuyện có trưởng lão phái người ám sát thiếu chủ.” Long Quy tiên sinh nhìn mặt Võ Huyền không có chút mừng rỡ nào mà là đang buồn rầu, lão không khỏi cười nói.

“Thiếu chủ không nên quá tham lam, đối với người Mộng gia thì tính toán sau, hiện tại chỉ sợ người còn phải đối phó với thế lực của Đan phong phái tới.”

“Người của Đan phong?” Võ Huyền hơi cảm thấy bất ngờ, đến nhanh như vậy.

“Người của chúng ta đã thông báo rằng, một thế lực bí ẩn ở tầng một có liên quan tới Đan phong đã nhằm vào người, người nên chú ý, từ ngày hôm nay, người có thể vận dụng Hạc Nhi cùng Tuyết Điệp theo ý của người, không cần nghe theo lời Hoành Thiên.” Long Quy tiên sinh nói.

“Còn về những khỏa khống thú tâm và dưỡng thú tâm này, thiếu chủ định tính thế nào?”

“Không dấu tiên sinh, ta đang muốn hợp tác với Cương Thanh gia, chỉ là đang ngại thực lực còn mỏng yếu, ta muốn vận dụng những con linh thú này để có thể biểu lộ thực lực của mình, để làm mọi chuyện thuận tiện hơn.” Võ Huyền nói ra dự định của mình cho Long Quy tiên sinh nghe.

Long Quy tiên sinh trầm ngâm, lão đặt tay lên đầu Võ Huyền. “Ta truyền cho thiếu chủ một loại ấn ký khống chế linh thú, nhưng thực lực của thiếu chủ không đủ, vì nó chỉ có thể khống chế linh thú cao hơn thiếu chủ hai cấp là tối đa, thiếu chủ có thể để cho Tuyết Điệp và Hạc Nhi tạm thời khống chế chúng cho người.”

Võ Huyền nhận được thông tin của ấn ký, hắn cúi đầu. “Cảm tạ tiên sinh.”

Long Quy tiên sinh phất tay đỡ hắn dậy. “Thiếu chủ cứ luyện tập cho tốt là được, ngày hôm nay thiếu chủ muốn chọn vào Hắc Minh trận hay tiếp tục xây Hắc Trọng thạch.”

Võ Huyền không nghĩ nhiều chọn ngay. “Ta vào Hắc Minh trận.”

Long Quy tiên sinh gật đầu. “Được, nhưng trước tiên thiếu chủ vẫn phải luyện đan cùng bày trận trước.”

Võ Huyền vâng lời, hắn gọi Hạc Nhi ra để nàng cùng Tuyết Điệp khắc ấn lên những con linh thú, còn hắn ra khỏi đình viện.

Bày trận thành quen, chỉ trong thoáng chốc hai trận pháp hoàng cấp thượng phẩm đã được hắn bầy xong.

Còn về đan dược Võ Huyền ngày hôm nay quyết định luyện Thủy Hương đan và Mộc Vân đan là hai loại đan dược tăng linh lực cho người cùng linh thú có thủy linh lực và mộc linh lực.

Thương Khê theo hắn nhiều ngày, hắn cũng chưa cho nàng được cái gì, hiện tại Thương Khê đã sắp đột phá nhị cấp hậu kỳ, Mộc Vân đan vừa hay thích hợp cho nàng, mà Cương Thanh Vân thì hắn đã ấn định cô gái nhỏ này sẽ theo hắn và giúp hắn, nên cần tăng thực lực của cô gái nhỏ này lên.

Luyện liên tục bốn bình đan dược mỗi loại Võ Huyền mới dừng lại, hắn khởi động Hồng Linh trận ngày hôm qua mất công bày ra cho Tuyết Điệp mà nàng chưa sử dụng, hiện tại lại vừa hay thuận lợi cho hắn.

Không những hồi phục linh lực, Võ Huyền còn có thể nhờ vậy tích cóp được linh lực thuần khiết vào bên trong bản mệnh thú tâm, nhị cấp trung kỳ, hắn càng ngày càng đến gần.

Góp nhặt được lượng lớn linh lực thuần khiết, Võ Huyền mới dừng lại rời khỏi Hồng Linh trận.

Vào trong Hắc Minh trận, Võ Huyền không thấy cảnh đồi núi hoang tàn như trước mà bên trong xuất hiện một rừng cây xanh rộng lớn, chưa kịp Võ Huyền kịp phản ứng, Điệp Điệp, Tiểu Ưng và Mộc Thố cùng lúc biến mất khỏi trên người hắn.

Tiếng của Long Quy tiên sinh vang lên vô cùng lãnh khốc. “Sống sót.”

Võ Huyền vừa mới định hình được thì một bóng đen lao ra từ rừng cây vồ lấy hắn.

Võ Huyền thôi động Phong Hành dưới chân, tốc độ liền tăng mạnh, hắn đơn giản né tránh bóng đen, hắn phi thân lên một cái cây nhìn kỹ sinh vật vừa tấn công hắn, không ngờ sinh vật kia không phải là minh thú mà là một con hung thú, Hỏa Ảnh Báo.

Hỏa Ảnh Báo như có linh trí nhìn về Võ Huyền, thực lực của nó là nhị cấp trung kỳ, tốc độ trong giới cùng cấp đã được coi là nhanh nhất, không ngờ lại không so được với Võ Huyền nhưng nó không nghĩ nhiều mà co bốn chân phóng tới Võ Huyền.

Võ Huyền thấy Hỏa Ảnh Báo tấn công tới cũng không có ý tránh né, tay hắn phát ra một luồng băng lạnh, từng cột băng từ trên trời bao vây tứ phía Hỏa Ảnh Báo, cuối cùng dưới ba cột băng cùng lúc rơi xuống thân thể dù mạnh mẽ nhưng cũng cam phận bị nghiền nát dưới cột băng.

Võ Huyền còn chưa kịp xem xét xung quanh, cách hắn hai cây, một bóng đen xuất hiện, nó linh hoạt đu trên cành cây, nó kêu ‘khẹc khẹc’ vài tiếng.

Từ dưới cái cây Võ Huyền đang đứng, dưới mặt hàng loạt rễ cây to như cánh tay vươn thẳng lên cành cây Võ Huyền đang đứng, đến khi chúng cao hơn Võ Huyền lập tức chụp xuống, bẻ gẫy cành cây cùng với Võ Huyền đang đứng trên lôi xuống dưới mặt đất.

Con khỉ không biểu cảm nhảy từ trên cây xuống, nó đưa tay muốn bóp gẫy cổ Võ Huyền nhưng không ngờ chỉ là vụn băng.

Võ Huyền đứng cách đó không xa cũng không tiếp tục lưu lại, hắn tìm một cái cây cao nhất, rồi trèo lên.

Mệnh lệnh của Quy Long tiên sinh là để hắn sống sót, chứ không phải điên cuồng chiến đấu như lần trước chiến đấu với minh thú.

Võ Huyền chỉ dùng Hàn Băng Lưu Tinh để thử sức mạnh của hung thú nhị cấp ra sao, nhưng dưới sức nghiền ép của sủng kỹ thiên cấp, Hỏa Ảnh Báo không chịu nổi một đòn.

Đứng trên đỉnh của cái cây, Võ Huyền cố gắng nhìn ra xa tìm một nơi thoáng hơn, hắn biết nếu cứ ở trong rừng cây thì sớm muộn cũng chết, nên tìm được một nơi rộng rãi, dù dễ đối mặt với hung thú tập kích nhưng vẫn ở trong thế chủ động.

Quy Long tiên sinh ở bên ngoài cầm Hắc Ngọc thạch mỉm cười. “Bắt đầu.”

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.