Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tính toán của Phong Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1577 chữ

Võ Huyền không nghĩ đến Phong Vũ viện trưởng cư nhiên lại đẩy cả Thanh Thu cho hắn, với cô gái nhỏ thông minh này, hắn quả thật hiện tại không biết dùng nàng thế nào, nhưng hiện tại có nhân thủ thì hắn cũng không chê. “Vậy cảm tạ Phong Vũ viện trưởng.”

Phong Vũ viện trưởng nói khách khí vài câu, rồi phân phó cho Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu. “Trời cũng đã tối, Thanh Vân con theo thiếu chủ xuống học luyện đan, còn Thanh Thu ở lại trò chuyện với ta.”

Võ Huyền mang theo Cương Thanh Vân tạm biệt Phong Vũ viện trưởng và Cương Thanh Vân xuống núi.

Cương Thanh Thu sau khi đưa tiễn hai người thì trở vào trong nhà, nàng nhíu mày hỏi Phong Vũ viện trưởng. “Ngoại công, người định thật cho hai tỷ muội bọn con theo Võ Huyền.”

Phong Vũ viện trưởng khuôn mặt vẫn như không có gì thay đổi, giọng lão khàn khàn nói. “Con nói xem, chỉ là đi theo? Hay là còn gì khác? Cương Thanh gia chẳng phải vẫn luôn dùng cách đấy hay sao?”

Cương Thanh Thu trên mặt đỏ bừng, nàng quá hiểu ngoại công muốn nói gì, nàng xấu hổ nói. “Nhưng hai bọn con là tỷ muội.”

“Lại còn là song sinh, con tưởng ta không chú ý đến sao? Con nghĩ ta già rồi chỉ nghĩ hy sinh bọn con hay sao? Con chưa từng đi lên tầng hai, cũng chưa từng đi tầng ba, cũng chưa từng đến Ác Minh chiến trường? Dù phụ thân con là hoàng đế Cương Thanh quốc, sư phụ con là một khống thú sư lục cấp hậu kỳ, họ đứng trước Ác Minh chiến chỉ là những con sâu kiến, tùy ý để minh thú xé giết.” Phong Vũ viện trưởng vạch áo ra để lộ ba vết sẹo như con rết trên người mình:

“Con nhìn xem, đây chỉ là một con minh thú quơ bừa một vuốt đã khiến ta thảm thương thế này, còn nghĩ xem, nếu một ngày minh thú tràn vào đại lục, kết cục của các con sẽ thế nào, chúng ta không chỉ sống ngày một ngày hai mà phải tính cho cuộc sống sau này, con đã trở thành khống thú sư, đó là đại biểu con sẽ sống thêm được trăm năm hay hàng trăm năm sau.”

Phong Vũ viện trưởng gõ ngón tay già nua lên chán của Cương Thanh Vân. “Con phải dùng cái này để suy nghĩ thật kỹ việc lựa chọn của mình, con thông minh hơn Thanh Vân rất nhiều, Thanh Vân ngốc nhưng nó có phúc của người ngốc, nó được Võ Huyền để ý, con có biết Võ Huyền là thiếu chủ của Trưởng Khống Giả đại biểu cho điều gì không?

Nó đại biểu cho chỉ cần hắn múa tay múa chân cũng có cả nghìn linh thú cửu cấp đứng sau hắn, cả nghìn gia tộc cung kính vâng mệnh hắn, mà người để được lựa chọn làm chủ sau này của một thế lực lớn không thể là kẻ bất tài, con có thấy con băng điệp trên tóc hắn không? Đó là một con linh thú tứ cấp, con biết con băng điệp trên tóc hắn là linh thú gì không? Nó là Băng Tuyết Điệp, huyết mạch hắc sắc thượng phẩm, con quá hiểu đúng không? Một khống thú sư nhị cấp bình thường có chịu được linh thú tứ cấp, cùng với huyết mạch hắc sắc thượng phẩm không? Là bạo thể mà chết, con biết đấy, nhưng hắn vẫn sống, đó là sự khác biệt, biểu hiện cho sức mạnh của hắn.”

Cương Thanh Thu cả đầu đầy mê hoặc chưa thể tiếp thu.

Phong Vũ viện trưởng như nói một mình, không để ý tới Thanh Thu:

“Con có nghe hắn nói muốn lập một thế lực riêng để đè bẹp Tinh điện trả thù không? Việc hắn trả thù hay không ta không rõ? Nhưng ta có thể chắc chắn rằng hắn đang muốn lập một thế lực trung tâm cho hắn sau này, con thử nghĩ, với vị trí thiếu chủ của hắn kiếm đâu chẳng được luyện đan sư nhưng vì sao hắn lại chọn Thanh Vân, bồi dưỡng một mầm non mất quá nhiều thời gian, hắn đây là muốn chọn đi đường dài, lợi dụng tài nguyên cùng địa vị của mình phát triển lực lượng.”

Phong Vũ viện trưởng nói một tràng, lão ho sù sụ mấy tiếng lại tiếp tục nói.

“Ta tuy vừa tiếp xúc với Võ Huyền nhưng thấy được hắn tuy bằng tuổi các con nhưng đã có những toan tính từng bước như thế, con nghĩ xem người trong mình là thiên tài tu luyện, lại là kẻ có đầu óc, đằng sau có sự hẫu thuẫn khổng lồ của Trưởng Khống Giả, hắn không sau này chỉ sợ là người hùng cứ đại lục, hắn so với thiếu chủ Đan phong còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Hai con đi theo hắn tưởng chừng nhìn thua thiệt nhưng đối với các con lại là cơ hội chân quý khó cầu, ta, sư phụ con hay phụ thân con không thể mang cho các con một phần mà hắn có thể đem lại, con hiểu chứ?”

Cương Thanh Thu mơ màng gật đầu rồi lại lắc đầu.

Phong Vũ viện trưởng mỉm cười. “Chưa hiểu cũng không sao nhưng nhớ lấy lời ta dặn, hai con tuyệt đối phải ngoan ngoãn phục tùng, đó là điều mà người đứng đầu muốn, nhưng đừng giấu tài năng của mình, phải thể hiện hết tài năng của mình ra cho hắn xem song đừng để hắn phản cảm, còn hắn muốn hai tỷ muội các con hầu hạ hắn thế nào chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng, nếu con không muốn có thể rời đi, ta nghĩ Võ Huyền sẽ không ép, nếu con chịu đựng được thì Võ Huyền sẽ là tấm bùa hộ mạng cũng như giúp hai tỷ muội các con bước dài trên con đường khống thú sư.

Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, con vào phòng trong của Thanh Vân nghỉ đi.”

Cương Thanh Thu đầu đang cực bối rối nhưng vẫn ngoan ngoãn vào phòng, lời của ngoại công nàng thật ra quá dễ hiểu nhưng với cô gái nhỏ như nàng, sớm tiếp thu được việc tranh đấu giữa các thế lực, dù vậy các việc đó không liên quan gì đến nàng.

Giờ đây, việc liên quan đến chính mình nàng lại cảm thấy mông lung, ôm Hỏa Sa Miêu trong lòng, Cương Thanh Thu nhỏ giọng hỏi. “Tiểu Miêu Miêu, ta nên làm gì đây.”

Con mèo nhỏ thấy chủ nhân bối rối thì chỉ có thể cuộn tròn trong lòng chủ nhân, nó không hiểu tâm tính phức tạp của nhân loại chỉ có thể nằm im giúp chủ nhân thư thái.

Đưa Cương Thanh Vân về đến phòng, Võ Huyền liền giao cho nàng một quyển đan phương cùng một số dược liệu nhất cấp hạ phẩm, hắn hướng dẫn một lần luyện Tụ Linh đan nhất cấp hạ phẩm cho nàng, hắn căn dặn. “Muội ở đây cố gắng luyện tập, nếu luyện đan thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi, rảnh rỗi thì học thuộc quyển đan phương này, lần đầu luyện đan không cần thành công, mà sủng thú của muội là gì?”

Cương Thanh Vân gọi ra sủng thú của mình là một con chim giống công, trên đầu có những chấm nước nhỏ mọc tủa ra sau, đôi cánh lông vũ màu lam mềm mại như nước uốn cong về đằng sau, đôi lông mi dài của nó có phần yêu kiều. “Sủng thú của muội là Lê Thủy Cầm.”

“Không tệ, vậy muội luyện tập đi, ta còn có việc.” Võ Huyền nói rồi đi ra khỏi phòng, chú ý xung quanh không có ai, hắn gọi Hạc Nhi ra giúp mình đi tới sau núi, song không ngờ người xuất hiện lại là Tuyết Điệp.

“Thiếu chủ, hai chúng ta phân phó mỗi người một ngày đưa người đến Bạch Vân động, hôm nay là lượt của ta.” Tuyết Điệp nói.

Võ Huyền nhớ tới chuyện tối qua cũng không muốn nói thêm gì, để mặc Tuyết Điệp ôm mình đến Bạch Vân động.

Võ Huyền đang trầm ngâm tính toán đến chuyện đi Lạc Sơn trấn, hắn cần liên hệ với Thương Hổ đi cùng, để giúp Thương Hổ làm quen với Miêu Cơ, như vậy mới hạn chế thời gian phung phí hắn chạy đi chạy lại.

Tuyết Điệp thấy Võ Huyền đang trầm ngâm suy nghĩ, nàng nổi ý trêu chọc. “Thiếu chủ, người nói tối qua của ta đẹp hay của Hạc Nhi đẹp.”

Võ Huyền đang mải suy nghĩ, nghe xong câu hỏi của Tuyết Điệp thì miệng hơi cứng nhắc, hắn giả bộ như không biết. “Hả? Tuyết Điệp, ngươi hỏi việc gì? Tối qua ta mệt mỏi chỉ biết ngươi xoa bóp rất thoải mái, còn cái gì cũng không biết.”

“Thiếu chủ, người không cần giả bộ, ta biết rõ tối qua người chưa có ngủ, người mau nói xem ngực của ta đẹp hay của Hạc Nhi đẹp.” Khuôn mặt Tuyết Điệp lạnh lùng nhoẻn miệng cười.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.