Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

Tôi cũng ngóc đầu dạy, nhìn "tôi" ở đằng kia đang bị những con mèo khác phục kích mà không hề hay biết. Nói thế nào với cái cảm giác này nhỉ, OBE chăng? Có thể lắm chứ nhỉ vì tôi hiện tại cũng sắp chết rồi mà, dù vậy có hơi khác một chút là nhìn thấy quá khứ chứ không phải là hiện tại. Xem được một hồi thì tôi lại hỏi mèo mẹ. Tôi lúc này lại vô tư hỏi mèo mẹ tiếp:

"Ủa mẹ ơi? Sao mẹ nói là con người một mình sẽ yếu đuối, hèn nhát mà sao tên ở phía trước kia hắn lại chẳng giống lời mẹ nói một chút nào vậy?"

Mèo mẹ lắc đầu sau đó bà gầm lớn lên một tiếng để kêu tất cả dừng tay, sau đó quay sang nói với tôi:

"Mẹ không biết nữa, từ khi sinh ra đến giờ gần trăm năm rồi mẹ vẫn chưa thấy một tên nhân loại lạ lùng như thế này. Chuyện này chắc mẹ phải đích thân xử lý rồi, không thể để hắn tàn sát thêm đồng loại của mình nữa."

Tôi mắt mở to nhìn mèo mẹ trông ngóng rồi reo lên:

"Vâng mẹ ra đó và diệt gọn hắn ta như khi đấu với những con quái vật khác đi ạ. Con thích nhất là được nhìn mẹ xử đẹp con mồi ấy hi hi, mẹ con là mạnh nhất!"

Lúc này tôi thấy được vẻ gượng cười của mèo mẹ, đoạn bà ấy cọ mũi vào đầu tôi phát, sau đó để tôi cho một con mèo khác rồi anh dũng bước ra. Đó cũng là lúc "tôi" ở đằng kia phải ngây ngất một lúc khi thấy mèo mẹ bước ra khiến tôi lúc này rất tự hào và thốt lên:

"Tên nhân loại ấy nhìn mẹ con cũng phải ngớ người ra kìa chú thấy chưa, đúng là mẹ con là nhất mà, phải không chú?"

Con mèo đang giữ tôi trên người cũng gật gù tán thành:

"Đương nhiên rồi, chị đại chính là Shadow Cat King , niềm tự hào của cả tộc Shadow Cat của mình mà, đương nhiên tên nhân loại kia chắc chắn cũng phải sợ hãi chứ!"

Thật ra thì ánh nhìn lúc đó của tôi cho Shadow Cat King là say mê vẻ đẹp và sự dễ thương của động vật nhưng mà ừm...thôi thì bọn chúng thích nghĩ sao thì nghĩ, dễ thương được tha thứ!

Quay lại với trận chiến của "tôi" và mèo mẹ...

"Mọi người...hãy để tôi đấu tay đôi với hắn. Các cậu thả hắn ta ra đi."

Mèo mẹ uy nghiêm bước đến, ra lệnh cho mọi người điều mà chưa bao giờ bà ấy làm. Một con mèo gần đấy thắc mắc hỏi:

"Sao vậy chị Đại? Không phải bọn tôi đã gần giết được hắn rồi hay sao, việc nhỏ này thì cứ để..."

"Cậu còn muốn nhìn thêm đồng loại của mình bị giết nữa à? Cậu không thấy tên nhân loại này có gì đó khác với những tên khác hay sao?"

"Nhưng...nhưng chị đại..."

Mèo mẹ đi đến, liếm "tôi" đang bị trói một phát sau đó tiếp tục nói:

"Tên nhân loại này xứng đáng được ban cho một cơ hội. Dù chúng ta có cố gắng lấy mạng của hắn thì thứ nãy giờ ta thấy thì thứ duy nhất hắn muốn chỉ là được sống chứ chắn hề có một sát ý gì cả. Thú vị thật đấy, nên mọi người, dù ta có bị gì cũng không được chen vào trận chiến này đấy, nhớ! Đây chính là trận chiến về niềm tự hào của tộc Shadow Cat của ta và tinh thần bất khuất của tên nhân loại này."

Như vậy là trận chiến diễn ra không phải là để tổn thương mà là vì sự tồn vong của nhau bắt đầu...và nó kết thúc như thế nào thì ai cũng đều rõ, người đứng lên cuối cùng là "tôi".

"Không...mẹ ơi...sao mẹ lại có thể thua tên nhân loại ấy được...mẹ ơi tỉnh dậy đi mà."

Nhưng mọi thứ đã quá trễ, mẹ mèo đã lạnh dần...lạnh dần, dù vậy tôi vẫn cố gắng dúi người sát vào bà ấy hơn, cố níu giữ lại những hơi ấm cuối cùng từ mèo mẹ. Tôi đã hận, hận cái tên con người nhỏ bé kia sao lại có thể thắng mẹ tôi, cướp bà ấy khỏi tôi. Và rồi đến giờ tôi mới nhận ra rằng mình đã đòi hỏi quá nhiều từ mẹ, tôi đã phớt lờ đi những vết thương chằng chịt trên thân thể bà ấy từ những trận chiến trước để cố dành những phần thức ăn cho tôi và đàn, bà ấy đã chiến đấu quá nhiều...vậy mà thứ tôi để ý tới chỉ là thành tích mà bà ấy đạt được nhưng quên đi rằng chính bản thân mẹ mới là thứ quan trọng nhất. Tôi hận tên nhân loại kia một thì phải hận bản thân gấp mười lần, nếu...nếu lúc đấy tôi không cổ vũ và coi mọi thứ như điều hiển nhiên...có lẽ...có lẽ mọi thứ đã khác rồi...

Khi nghe tiếng nói gì đấy của tên nhân loại kia tôi liền đứng ra trước mặt hắn. Đồng loại tôi đã sợ hãi bỏ chạy cả rồi nhưng tôi thì không, tại sao tôi phải sợ kẻ đã giết mẹ tôi chứ, không thể tha thứ cho hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ...vậy mà tại sao? Nhân loại, cái ánh mắt cảm thương ngươi nhìn ta ấy là sao? Ngươi là kẻ thắng cuộc mà, sao ánh mắt ngươi lại trong buồn thảm quả vậy, vẻ kiêu hãnh của một kẻ chiến thắng đâu rồi tên khốn... Chết tiệt thật mà...

Tôi vẫn nằm im trước mặt để bảo vệ thân thể của mẹ tôi được nguyên vẹn. Mẹ tôi đã từng nói rằng tất cả bộ phận trên cơ thể của chúng tôi đều là một thứ quý giá với nhân loại vì vậy chắc chắn tên này cũng sẽ cố đánh cắp mẹ tôi và coi đó như là một "chiến lợi phẩm". Nhất định tôi sẽ không để điều đó xảy ra dù có chuyện gì đi nữa.

Một lúc sau, cơn đói khủng khiếp ập đến, cái bụng của tôi reo lên ùng ục, khi tôi sắp không chịu được nữa thì...

"Ôy??? Nhân loại, ngươi đang làm gì vậy, dừng cái việc thương hại ấy của ngươi lại đi. Ngươi không thể..."

Hắn ta không một chút do dự, lấy cái sừng của các chú để lại rồi cố cắt phăng cánh tay của mình rồi đưa cho tôi. Cái gì vậy? Tại sao tên nhân loại này chẳng hề giống như những gì mẹ tôi nói thế? Vì sao hắn không những không cướp mẹ tôi đi mà còn cho lại tôi như thế? Đã thế khi bản thân cố kiềm chế thì hắn còn lớn tiếng nói gì đó mà tôi chẳng hiểu nhưng tôi hiểu ý của hắn là muốn tôi ăn đi... Chết tiệt mà, rốt cuộc tên này muốn gì vậy, hic hic...

Tôi choàng tỉnh dậy sau một cơn mê dài, cánh tay hồi hãy tôi cắt ra đưa cho mèo con vẫn còn nguyên? Không lẽ tôi đã trong ảo mộng suốt? Ngay cả việc chặt cánh tay đó cũng chỉ là trong giấc mơ? Nếu vậy tại sao cơn đau đó lại chân thật quá thế?

Tôi sờ lên trên khóe mắt thì không biết từ lúc nào hai hàng lệ đã tuông rơi, rốt cuộc tất cả chuyện này có ý nghĩa gì, tại sao tôi lại có thể cảm nhận được nổi đau của con mèo con chân thật đến vậy được. tôi vội quay qua xem lại con mèo như thế nào thì nó bỗng cất tiếng nói:

"Khốn kiếp thật mà, vì sao thịt của tên nhân loại này lại ngon thế chứ!"

Thứ mèo con nó đang gặm là tay của tôi... vậy cánh tay vẫn con nguyên này là...? Tôi kiểm tra bàn tay vẫn lằn lằn của mình một lúc thì chợt quay qua nhìn bé mèo con với một vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, nếu tôi không nhầm thì có phải mèo con mới vừa nó gì đó không? Tôi nheo mắt lại nhìn con mèo con trước mặt với đôi mắt ươn ướt như đang khóc, miệng vẫn đang ăn khúc tay của tôi đưa. Đoạn tôi đi đến gần con mèo con nhìn chăm chú vào nó rồi hỏi một câu rất vô tri:

"Ủa mèo con mày biết nói cơ à?"

"Đương nhiên là ta biết nói rồi, chỉ có điều là ngôn ngữ loài Shadow Cat và loài người khác nhau nên không hiểu được thôi."

"À ra là vậy...?"

"..."

"Hể???"

Tôi và mèo con đơ ra một hồi thì đồng thanh reo lên do quá bất ngờ.

Bạn đang đọc Kẻ Nổi Loạn Bất Diệt sáng tác bởi phidise24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phidise24
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.