Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1447 chữ

Một màn đêm bao trùm lấy tâm trí của tôi, tôi chẳng còn cảm nhận được bất cứ thứ gì. Tôi đã được giải thoát...đó là tôi nghĩ vậy cho đến khi một giọng nói vang lên:

"Đúng là một đứa trẻ thật tội nghiệp, bị chính gia đình thân yêu nhất hiến tế như vậy... Không sao đâu, ta sẽ cho cậu làm lại một cuộc đời mới tươi sáng hơn."

"Hả? Ai mượn ông làm việc vô bổ đấy?"

Tôi bất giác đáp lại mà không cần suy nghĩ khi nghe một giọng nói thoảng qua, nhưng điều làm tôi bất ngờ hơn là việc không biết từ lúc nào bản thân đang lơ lửng ở trong một không gian trắng xoá và vẫn còn nguyên vẹn.

Trước mặt tôi là một ông lão mặc đồ một cái áo dài như cái đầm trắng sọc đen, đi chân đất, đầu thì chẻ ngôi năm năm, đằng trước màu đen, phía sau màu trắng. Ông ta tỏ ra gương mặt có đôi chút khó chịu khi tôi nói chuyện kiểu thế nhưng cũng cố giữ bình tĩnh mà nói tiếp:

"Hỡi cậu bé đáng thương, ngươi đang đứng trước một vinh hạnh rất lớn là được sống lại và có một cuộc sống tốt hơn đấy, hà cớ gì mà phải thất lễ như vậy?"

"Ông bớt nói nhảm đi, chẳng ai nhờ ông phải hồi sinh cả. Nếu là thần thì ông phải hiểu rõ nguyện vọng của người ông ban điều ước chứ sao lại làm ngược lại vậy?"

"Vô lễ, ngươi không biết người đứng trước mặt ngươi à? Ta chính là Rulius, vị thần của sự cảm thông, ta đương nhiên là có thể đọc thấu tâm can của ngươi, dù ngươi nói không muốn hồi sinh nữa thì thâm tâm ai mà chẳng muốn sống, việc thần quyết thì một tên người thường như ngươi có thể từ chối à, tên nhân loại hạ đẳng!"

"Đừng có có giỡn mặt, ông có biết tôi hạnh phúc như thế nào khi không phải sống như một con rối nữa không? Đừng có mà tự tiện quyết định cuộc sống của người khác chứ lũ khốn."

Lúc này nỗi căm hận của tôi dồn nén bao năm đã không thể kìm nén được, bàn tay tôi đã nắm chặt lại đến mức toé máu, mắt vằn lên những đường màu đỏ, răng nghiến ken két. Tôi không muốn sống thêm nữa không phải là vì những cái kẻ thượng đẳng khốn kiếp, chỉ biết áp đặt suy nghĩ của mình vào người khác như cái tên Rulius này hay sao? Bọn chúng cứ cho là việc chúng làm là tốt, là đúng, mặc kệ ý chí của người khác là gì. Chúng cướp lấy mong muốn và lựa chọn của người khác, cố gắng biến họ thành thứ tiêu khiển của bọn chúng.

Chết tiệt thật, vậy là cái quyền lợi bất biến, điều cuối cùng tôi tin tưởng, thứ bình đẳng tuyệt đối duy nhất ở thế giới này cũng chả có sao!

Tên thần ấy chỉ nhếch mép cười, chẳng mảy may để ý đến cơn giận dữ của tôi vì có lẽ hắn ta nghĩ rằng tôi chẳng thể làm gì để từ chối được nên tiếp tục nói. Ông ta kể về thế giới nơi tôi sẽ được chuyển sinh đến dù tôi chẳng hề có một chút hứng thú nào, nhưng đại loại tôi cũng hiểu sơ sơ đây là một thế giới fantasy có tên là đại lục Rorita, khác hẳn với thế giới hiện đại ở Trái Đất. Sau khi giới thiệu xong hắn liền quay qua hỏi tôi:

"Trước khi cậu được chuyển sinh đến thế giới của bọn ta cai quản thì ta sẽ cho cậu được ước một điều bất kì để bù đắp lại những bất công mà cậu đã nhận ở kiếp trước. Nó cũng là một phần quà nho nhỏ giúp cậu sống tốt hơn ở thế giới mới. Nào hãy ước đi, để ta cho cậu một số đề xuất nhé.Nếu như người được chuyển sinh gần nhất cách đây bốn trăm năm thì cậu ta đã ước là mình sẽ có một sức mạnh để trở thành anh hùng bảo vệ mọi người. Còn không thì một nguồn sức mạnh thế chất ngang ngửa với loài rồng hay là một nguồn năng lượng ý thức vô hạn tôi nghĩ cũng không phải là một điều tồi đâu.Sao, cậu sẽ chọn gì đây, dù là yêu cầu vô lí trái với tự nhiên thế nào cũng được. Nhanh lên ta háo hức rất mong chờ cậu sẽ làm gì ở thế giới mới này với những điều đó đây!"

"Có thật là bất kì điều gì cũng được phải không? Dù nó vô lý đến thế nào?"

"Đương nhiên rồi, ta là thần mà, một tên nhân loại nhỏ bé như cậu thì có ý tưởng hay yêu cầu gì mà nằm ngoài khả năng của ta được ha ha."

Vẻ tự tin của Rulius khiến cho tôi lại càng thêm chắc chắn về yêu cầu của mình, tôi từ từ đi đến bên đám khói, nói cho hắn biết yêu cầu mà đến chết chắc hắn cũng không thể tưởng tượng ra được.

"Được thôi vậy điều ước của tôi là...những kẻ như ông...CHẾT HẾT ĐI."

"Tưởng gì giết ai đó à, cũng không hẳn là khó... khoan đã... cậu... cậu nói gì cơ... tên khốn! Ngươi sẽ không được sống yên ổn khi chuyển sinh sang thế giới kia đâu, không thể nào ta lại..."

"Hả ông nói gì cơ? Không được sống yên? Ông thấy tôi có giống một kẻ tham sống sợ chết như ông không? Sao, cảm giác thế nào khi phải chết dưới tay những tên nhân loại nhỏ bé mà ông nghĩ không làm gì được?"

"Ngươi..."

Ông ta đang nói thì một lỗ đen xuất hiện và bắt đầu hút ông ấy vô, tôi cứ thể thản nhiên nói tiếp:

"Nói trắng ra ta chẳng cần thứ gì từ lũ khốn các người cả vì nếu nhận đồng nghĩa với việc ta sẽ lại phải làm con rối cho các người à. ĐỪNG CÓ MƠ, nếu đã được sống lại rồi thì lần này ta sẽ sống cho bản thân ta, bất kì kẻ nào muốn lợi dụng nữa đều phải chết...và người đầu tiên là ông đấy "Ngài" Rulius—vị thần của sự cảm thông kính yêu à."

Vị thần cứ thế bị hút chầm chậm, chầm chậm vào lỗ đen, hắn ta đau đớn la lên sợ hãi.

"Không...không ta không muốn chết đâu, còn rất nhiều cuộc đời ta muốn quan sát nữa, ai đó cứu...cứu với..."

Tôi nắm đầu hắn kéo lên để hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. Nhìn ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi của tên Rulius và điều đó khiến tôi cực kì hứng thú.

"Ha ha, thần thì đã sao? Không phải các người cũng biết sợ và cũng thích chà đạp lên người khác như con người hay sao? Vậy bọn bây lấy tư cách gì để phán quyết sự sống hay cái chết của người khác hả? Một đám rác rưởi."

"Ngươi...ngươi đúng là ác quỷ mà...không, ngươi là một thứ gì đó tệ hại hơn nữa. Loài người không thể nào có thể tồn tại một thứ như ngươi được."

"Ngươi nói đúng rồi đấy Rulius, ta đã quá mệt mỏi khi phải sống dưới một lớp vỏ của một con rối người, một vai diễn để các ngươi chỉ trỏ xen vào rồi. Ta chính là sự phẫn nộ các ngươi tạo ra và cũng là thứ sẽ nuốt chửng các ngươi. Thôi ta nói nhiều rồi, đến lúc ngươi phải đi rồi nhỉ, vĩnh biệt...rác rưởi."

Sau đó thì hắn biến thành một làn khói và bị hút hoàn toàn vào lỗ đen ấy và biến mất. Rulius đã chết nên không gian mà hắn tạo ra cũng từ từ biến mất, phong cảnh bên ngoài dần hiện ra, là một khu rừng cổ thụ, âm u, đen tối như việc tôi mới làm vậy.

Tôi cũng không quan tâm, cứ thế tiến tiếp về phía trước, dù không muốn lắm nhưng từ giờ tôi sẽ sống tiếp vậy. Sống một cuộc sống của tôi mà không phải là thế thân hay diễn viên cho người khác. Từ giờ những kẻ nào muốn cướp đi điều đó đều sẽ nhận một sự trừng phạt bình đẳng như nhau dù cho đó là thần hay thượng đế đi nữa.

Bạn đang đọc Kẻ Nổi Loạn Bất Diệt sáng tác bởi phidise24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phidise24
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.