Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toàn trường chấn kinh

Tiểu thuyết gốc · 1779 chữ

"Nửa thành rung động, không hợp cách loại."

Minh Trần lắc đầu ra hiệu cho người tiếp theo tiến lên.

Đối ứng với võ giả vừa thất bại khảo thí là một tráng hán ăn mặc xộc xệch, nhưng mà trái lại khí thế của hắn lớn vô cùng.

Khảo nghiệm đầu tiên chính là dùng một chiêu của ngươi tạo thành thương tổn lên tường sắt, dựa trên mức độ uy lực gây lên mà đánh giá tiếp.

Võ giả bị loại ban nãy vừa hay là luyện thể ngũ trọng thế mà cũng chỉ gây ra được nửa thành rung động, đủ hiểu tường sắt này kiên cố đến như nào.

Tráng hán thân thể thô kệch trái lại bước đi càng nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc hướng thẳng mắt không xa đã là tường sắt sừng sững cao đến mười mét, một màu xanh nhạt như bị rêu phủ toả ra quang mang nhàn nhạt.

"Lần này một chân tham gia chắc chắn có ta rồi, cho ta phá."

Tráng hán hét lớn, một tay nắm chặt huy ra một quyền đầy dứt khoát. Lực đạo như muốn bộc phát ba trâu một hổ dồn một kích thẳng lên tường sắt.

Ong ong ong.

"Ba thành rung động, miễn cưỡng hợp cách."

Minh Trần tùy ý tích một dấu lên tờ giấy trên tay, theo thói quen gọi tiếp tục người tiến lên.

Tiếp theo tráng hán lần lượt là mấy bị nam tử nhỏ con hơn nhưng uy lực nhất chiêu gây ra liên tiếp phá ba thành rưỡi, cũng có không ít một thành rung động bên dưới đều bị loại đi.

"Năm nay nhân tài tiến vào Linh Quang tông xem ra lại ít đi rồi."

Lâm Tuyền một thân y phục chấp sự xám tro ngoại môn thẳng tắp ngày bên cạnh mở miệng nói chuyện.

Mà Minh Trần đồng dạng chấp sự vừa hay cũng là có giao tình nên trực tiếp đáp lời, ánh mắt y hơi híp lại:

"Mấy năm qua tứ đại tông môn chiêu môn quá rộng, đến cả Hư Linh khu vực chúng ta cũng không bỏ qua mà giương bàn tay nắm lấy một phần tài nguyên, e rằng lần tới giảm không chỉ như này."

"Một thành rung động, không hợp cách loại, người tiếp theo."

Minh Trần nhãn quang không lay động.

Chỉ là không ngờ tới người kia vừa xuống đài liền nhất khẩu ngông cuồng:

"Chỉ là một Linh Quang tông nhỏ nhoi cũng bày đặt yêu cầu cao như này, nếu không phải lão tử ngại đi xa thì đã đầu nhập vào một trong tứ đại tông môn rồi."

"Ngươi nói gì!"

Giám sư hơi dâng sát khí, một cỗ uy áp luyện thể cảnh đỉnh phong dần lộ ra doạ cho tên kia tái mét mặt mày.

Chúng nhân nhất thời xôn xao.

"Chậm đã, có người lên kiểm trắc."

Lâm Tuyền vội vàng ngăn cản đồng bạn, đương nhiên mục đích đằng sau vẫn là e ngại uy danh của tứ đại tông môn, chỉ là Linh Quang tông nho nhỏ quả thực không dám trêu chọc vào.

"Người tới Vũ Hoan Tu, võ giả luyện thể tam trọng."

Minh Trần nhẹ liếc hồ sơ không khỏi dâng lên một nỗi thất vọng nhẹ.

Nhớ đến ngày xưa thấp nhất tham khảo thí Linh Quang tông cũng là luyện thể ngũ trọng, nào ra đến một tên luyện thể tam trọng dám đặt chân đến đây.

"Thời thế thật sự thay đổi rồi."

Hoan Tu từng bước tiến lên thí đài, áo đen sau lưng đeo một thanh trường kiếm bọc vải quanh lưỡi, trên hông đeo tinh thiết kiếm.

Gió từ đâu chậm rãi nổi lên, tóc trắng dài lung lay nhẹ lộ ra một đôi con mắt với thần sắc bình thản vô cùng.

Hắn nâng bàn tay điểm thẳng một chỉ lên tường sắt, thậm chí một chỉ này còn cách mục tiêu một khoảng nhỏ, cứ như thế hoàn thành bước xuống đài.

Phốc!!!

"Ta còn tưởng hắn thế nào, này là đang diễn kịch con mẹ nó mà."

"Linh Quang tông quả thực đến loại phế vật này cũng dám thu nhận đến khảo thí à, thật quá thất vọng rồi."

Chúng nhân võ giả đồng dạng ngỡ ngàng, một đám phá lên cười, vẻ mặt trào phúng nhìn lấy Hoan Tu đang từ xa tiến xuống.

Bên này Minh Trần ôm mặt thất vọng, chấp sự Lâm Tuyền ngoảnh mặt đi không dám nhìn thẳng đối điện thực tế.

Mẹ nó quả thật quá mất mặt mà.

Nhưng tại tất cả đều không chú ý, tường sắt rung lắc dữ dội tức khắc từ bên trong bắn ra hàng vạn đạo kiếm khí li ti tràn ra bên ngoài.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Oang một tiếng cực lớn, tường sắt cứng rắn cao đến mười mét như trải qua ngàn vạn đao kiếm quét qua hoá thành từng đống sắt vụn rơi đầy trên thí đài.

"Đây là!!!" Minh Trần một mặt ngỡ ngàng không dám tin vào mắt, thân hình không tự chủ kích động đến run lên kịch liệt.

Mà Lâm Tuyền bên kia vẫn nửa tin nửa ngờ, hô hấp đều trực tiếp kéo dài ra một đoạn.

"Để ta lên kiểm chứng."

Từ xa nhìn quả thật đúng là mơ hồ, chỉ có trực diện chứng kiến mới thấy cái gì gọi là choáng váng.

"Loại pháp khí trung cấp này cứng rắn đến độ linh hư cảnh phía trên luyện thể cũng không gây ra được một vết nứt, vậy mà chỉ luyện thể tam trọng làm được điều này hơn nữa phá hủy triệt để."

Rốt cuộc hắn làm sao làm được.

Lâm Tuyền nghi vấn hạ thấp người quan sát thật kĩ mảnh vụn tường sắt, ánh mắt như thiểm điệm lướt qua hòng tìm ra đáp án, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn là bất lực đứng lên lắc đầu.

Không tìm ra nguyên nhân nhưng biểu hiện của đối phương hoàn toàn hợp cách.

Tiếp đến chính là chấm điểm, chỉ là từ trước đến nay chưa từng có ai tham gia khảo thí tạo ra uy lực lớn đến như vậy, này vẫn là lần đầu tiên hai người được chứng kiến.

Minh Trần khó khăn tìm đến trợ giúp Lâm Tuyền nhưng tên này vẫn coi như không nhìn thấy, ý tứ biểu lộ rõ ràng việc của ngươi không phải của ta.

"Khốn khiếp, con mẹ nó không có trong từ điển."

Minh Trần tức giận đến râu dưới cằm đều rung lắc dữ dội, hao đến nửa ngày trời hắn mới thốt ra được một từ:

"Đạt."

Mặc dù hắn chỉ nói qua loa nhưng ai cũng biết, khảo thí vòng một này từ đầu đến giờ Hoan Tu có thể coi là biểu hiện ưu tú nhất, về sau không dám chắc nhưng hiện tại là vậy.

Thời điểm này cơ hồ mọi người hầu như đều dồn lực chú ý đến Vũ Hoan Tu, hoàn toàn không mảy may quan tâm đến hỗn độn trên thí đài, ánh mắt chúng nhân theo đó hòa dịu đi rất nhiều, cơ hồ xen lẫn một ít ngưỡng mộ.

"Tiếp đến là vòng hai hi vọng thực lực của ngươi là thật, nếu không chỉ trách khí vận ngươi quá đen mà thôi."

Minh Trần chậm rãi hạ xuống hồ sơ, khuôn mặt nghiêm nghị hướng ánh mắt chú định trên người Hoan Tu không rời đi một giây.

Không bao lâu một tên ngoại môn đệ tử mặc áo lam trông coi cuộc khảo thí từ xa hớt hải chạy đến báo cáo:

"Giám sư, tường sắt kiểm tra đã bị phá hủy, tiếp theo kiểm tra nên làm thế nào nữa."

Tường sắt là trung phẩm pháp khí, coi như đặt tại nội môn vẫn là thứ có cân lượng hoàn toàn không phải rau cải trắng, nếu đã bị phá hủy muốn thay thế cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Minh Trần khẽ nhíu mày đắn đo:

"Chậm đã không cần gấp hoãn lại, để ta liên hệ với vị kia ngoại môn Tiêu trưởng lão, có gì tiếp theo để ngài ấy định đoạt là được."

Khảo thí lần này người chủ chốt chân chính mới là ngoại môn Tiêu trưởng lão, còn hắn cùng Lâm chấp sự chẳng qua cũng chỉ là người nhận nhiệm vụ theo dõi quá trình diễn ra mà thôi, trên cơ bản không nên tự ý động tay chân quá nhiều.

Dưới linh lực gia trì, một mai phù văn kẹp trong tay Minh Trần bốc cháy hoá thành chú ngữ thâm nhập vào không gian mà biến mất.

Này là một loại pháp khí dạng truyền tin cấp thấp trong tu chân giới không có gì đáng trân quý, bất quá tại ngoại môn Linh Quang tông vẫn là bảo vật trong tốp mười.

Dùng đến một trương phù văn truyền tin cũng khiến cho vị giám sư này nội tâm nhỏ máu, ruột gan âm ỉ đau rồi, may mắn xong nhiệm vụ thưởng đến vẫn có thể bù lại khoản này không lỗ.

Rất nhanh không đến thời gian một thời trà, Tiêu Trưởng lão cưỡi phi hành điểu ngự không bay đến.

Từ xa đã có thể cảm nhận được linh lực dao động mạnh mẽ, cấp độ không dưới linh hư cảnh, ít nhất cũng nhất trọng nhị trọng.

Vị trưởng lão này từ ngoại hình đến xem vẫn còn rất trẻ khoảng từ tứ tuần đổ xuống, dáng người cao gầy, tóc đen chưa bạc.

Hắn vừa đến không ít chú ý của võ giả.

Đám người nghị luận ầm ĩ, coi như Hoan Tu vừa gây tiếng vang cũng bị át đi rất nhiều.

Tiêu trưởng lão trực tiếp tiến thẳng lên thí đài, linh thức to lớn theo đó chậm rãi bao quát lấy một mảng lớn khu vực không ngừng dò xét, nhưng để hắn nghi hoặc là trên mảnh vụn pháp khí hoàn toàn không có dấu hiệu của linh lực lưu bên trên.

Này thương tổn theo lí đó hoàn toàn do tác động vật lí gây lên.

Đến hắn là linh hư cảnh cũng không thể làm đến mức độ này vậy mà một tên luyện thể tam trọng lại làm được.

Minh Trần cung kính bên cạnh dò hỏi, ánh mắt vẫn là len lén liếc nhìn biến hoá thần sắc của đối phương.

"Tiêu trưởng lão, tiếp theo đó khảo thí vòng một vẫn diễn ra?"

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Một Kiếm Của Ta Quá Nhanh sáng tác bởi QuáQuáKhôngThích

Truyện Huyền Huyễn: Một Kiếm Của Ta Quá Nhanh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuáQuáKhôngThích
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.