Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không Có Thật?

Tiểu thuyết gốc · 2259 chữ

Chương 1 Xuyên Không có thật?

Vương Thiên choàng mở mắt, trong mắt của hắn hiện lên một tia mờ mịt, bất chợt một cơn đau thấu tim gan thay nhau dồn dập đến khiến hắn phải la lên một tiếng rõ to:

“ Aaaaa!”

Sau một lúc chịu đựng Vương Thiên thầm mắng:

“ Ta bị sao thế này! Tự dưng lại đau đến như thế này!”

Đến đây hắn nhìn lại cơ thể mình thì mới hiểu ra.

Thì ra cơ thể Vương Thiên bây giờ, chỗ nào cũng không còn lành lặn cả, xương thì bị gãy cả bốn năm chỗ, lục phủ ngũ tạng càng bị đánh lệch cả vị trí, nói chung nếu là người bình thường thì đã xuống mồ lâu rồi, còn hắn không hiểu tại sao vẫn còn sống đến giờ.

Bỗng chốc cả thân thể Vương Thiên phát sáng, như được rưới thêm sinh mệnh, xương cốt Vương Thiên bị gãy gần như được nối và trở lại bình thường, lục phủ ngũ tạng mà lúc nãy bị lệch vị trí bây giờ cũng trở lại đúng vị trí ban đầu.

Vương Thiên há hốc mồm nhìn lại cơ thể mình, mới vừa rồi còn tử thương sắp chết, loé sáng cái thì trở lại bình thường, khiến hắn phải đánh vào đùi mình một cái để kiểm tra xem mình có đang mơ hay không và rất hên đó là hắn đau, chứng tỏ hắn không nằm mơ.

Bỗng dưng tâm thần của Vương Thiên bị kéo vào một khoảng không , trong khoảng không mông lung này, một trang giấy mờ ảo phát ra ánh sáng kì lạ đang lơ lửng trên không trung.

“ Trời ạ!” Đó chính là những gì Vương Thiên nghĩ bây giờ, hắn là một nhà thám hiểm, chỉ tin khoa học, không tin những thứ mờ mịt huyền ảo như ma quỷ, bla bla các thứ. Bây giờ từ đâu đến việc mình tỉnh dậy bị thương rồi đến cả trang giấy trắng bay lơ lửng này làm cho hắn không thể không lung lay ý nghĩ của mình về khoa học. Cẩn thận nhìn kĩ, hắn nheo mắt lại vì cảm thấy trang giấy này rất quen thuộc, Vương Thiên thoáng kêu lớn:

“ Đúng rồi! Là tờ giấy rách mà tên đạo sĩ giả nhét vào tay ta trước khi vụ nổ xảy ra đây mà!”

Hồi tưởng lại, kiếp trước Vương Thiên là một nhà thám hiểm cũng khá có danh tiếng trong giới thám hiểm, tình cờ bữa đó hắn gặp một tên đạo sĩ già ở trong rừng sâu, chưa kịp bắt chuyện thì tên đạo sĩ chỉ nhét cái tờ giấy phát sáng vào tay hắn rồi chạy mất tiêu, tiếp đó là một vụ nổ lớn khiến mắt hắn tối sầm lại và không còn biết gì nữa.

Vương Thiên tấm tắc kỳ lạ, trong vụ nổ ấy mà trang giấy vẫn không bị làm sao, chỉ là ánh sáng bây giờ yếu hơn rất nhiều so với khi đó mà thôi, trang giấy cũng tàn tạ rất nhiều so với khi đó nữa.

Bỗng nhiên trang giấy phát ra một luồng ánh sáng chiếu thẳng về phía Vương Thiên

. Một cơn đau lại hiện ra, nhưng so với cơn đau lúc nãy thì còn kém xa, Vương Thiên vẫn chịu đựng được, trong đầu của hắn hiện ra một thứ công pháp kì lạ , Vương Thiên xem sơ qua công pháp, thầm khiếp sợ, công pháp này lại có thể tu luyện cả khí lẫn cả cơ thể, khí là gì thí hắn không biết chứ pháp công luyện thể thì hắn rất hiểu nó giá trị liên thành thế nào, vì nó cha giết con, huynh đệ giết nhau để độc chiếm cũng là chuyện bình thường mà thôi.

Bỗng nhiên, một đoàn kí ức không thuộc về hắn cũng hiện ra, xem xong đoạn kí ức này, Vương Thiên mới hiểu ra rằng, hắn xuyên không rồi.

Thân thể mà hắn đang dùng hiện tại không phải của hắn, mà là của Vương gia đại thiếu gia, con trai của gia chủ Vương gia, một trong tam đại gia tộc ở thành Thiên Hoà, cha hắn là Vương Hạo lại là gia chủ của một gia tộc Vương gia được cảm thán là thiên phú tu luyện tốt nhất ở cái thành Thiên Hoà này khiến cả hai gia chủ gia tộc khác là Hàn gia và Hoả gia phải kiêng dè và luôn tìm mọi cách suy yếu cha hắn , ngoài ra hắn cũng biết được rằng thế giới người ở nơi đây còn biết tu khí, khí là một loại lực lượng tồn tại bên trong đan điền của cơ thể, có thể thông qua từ nó bắn ra ngoài giống như các kĩ xảo điện ảnh mà hắn xem kiếp trước, Vương Thiên xem kĩ hết tất cả các trí nhớ của mình càng biết là nội bộ của Vương gia cha hắn cũng không được yên bình như vẻ bề ngoài như vậy, trong gia tộc, thế lực của cha hắn càng là bị phe cánh của Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão liên thủ chèn ép, còn bày ra kế sách ám sát, khiến hắn té xuống núi mà chết, may thay lúc đó linh hồn Vương Thiên xuyên không nhập vào, cơ thể đã bị chết hồn nên không còn phản kháng dung nhập, Vương Thiên hắn lại được sống lại lần hai.

Vương Thiên xem xong tất cả các đoạn trí nhớ của cố chủ nhân thân thể, oán hận nói rằng:

“ Được, ta sẽ vì ngươi và ta chủ trì cái công đạo này, những người đã hại ngươi một, ta sẽ bắt bọn chúng phải trả giá hành trăm, hàng ngàn lần!”

Như nghe thấy được tiếng nói của Vương Thiên, cố chủ nhân thân thể kí ức tan biến, bây giờ trên đời chỉ còn hắn Vương Thiên sẽ tu luyện để báo thù hai tên già mà không kính kia.

Vương Thiên cũng đã hiểu được giá trị của bộ công pháp vô danh kia càng vượt xa tầm hiểu biết của hắn rồi.

“ Nên đặt cho nó một cái tên! Gọi là Vô Danh pháp quyết đi!” Vương Thiên gật gù.

Bất chợt hắn bị đẩy ra khỏi vùng không gian của trang giấy, trở về với cơ thể của Vương Thiên, hắn giật mình tỉnh lại, cười khổ:

“ Trang giấy này cũng thật là, đuổi ta mà không nói một lời nào như vậy!”

Trang giấy đã biến thành một cái vòng sáng ở trong thức hải của hắn. Bỏ qua chuyện của cái trang giấy, Vương Thiên ngồi xếp bằng vận công, tán đi công pháp lúc trước hắn tu luyện, vận chuyển Vô Danh pháp quyết, thiên địa linh khí mỏng manh ở nơi đây vội vàng bay tới bị hút vào trong cơ thể hắn. Bụp một tiếng, Vương Thiên đã vượt qua ngưỡng cửa của phàm nhân, bước vào cảnh giới Nhục Thân nhất trọng.

Vương Thiên trước kia cũng là một tên thiên tài tu luyện, nhưng để tu luyện để trở thành Nhục Thân nhất trọng thì cũng phải mất một năm, bây giờ lại chỉ mất khoảng vài phút, tuy có thể là do tu luyện lại nhưng cũng không thể nào bỏ qua tác dụng của Vô Danh công pháp mang lại được. Vương Thiên tham lam hấp thu linh khí mà hắn mang lại, bất chợt đã đến ngưỡng cửa Nhục Thân nhị trọng thì ngừng lại, Vương Thiên mở mắt đầu đầy nghi vấn, nhìn kĩ luồng khí vọt vào chuyển hoá thành linh lực bản thân đã bị vòng sáng kia hấp thu hết

Mắt Vương Thiên loé sáng:

“ thì ra trang giấy cần linh khí mà ta hấp thu để chữa thương”

Hiểu ra được, hắn cũng bình tâm để cho trang giấy hấp thu linh khí bản thân, sau khi trang giấy cảm thấy đã hấp thu đủ thì cũng ngừng hấp thu, tu vi của Vương Thiên trở lại Nhục Thân nhị trọng. Vương Thiên đứng dậy, vận chuyển sức mạnh trong cơ thể, chỉ thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, cảm giác như mơ như ảo bởi vì chỉ mấy phút trước hắn là một tên còn thoi thóp trên đất sắp nghẻo thì bây giờ đã đi đứng bình thường khoẻ mạnh, còn hơn cả người bình thường nữa. Vương Thiên vội vàng di chuyển, cảm giác cơ thể tràn đầy sức mạnh, làm cho hắn rất phấn. Bất chợt cước bộ Vương Thiên ngừng lại, trước mặt hắn xuất hiện con trông giống con chó, trong trí nhớ của Vương Thiên xuất hiện kia ức có liên quan đến loài chó này:

“ Hắc Ma Cẩu, chuyên sinh sống ở vùng heo quạnh, ít ánh sáng thường lang thang lẻ loi kiếm mồi, tu vi chỉ ở cấp một yêu thú.”

Máu mạo hiểm trong người sục sôi, Vương Thiên chiến ý vụt lên vội tung quyền vào con Hắc Ma Cẩu, con này cũng biết Vương Thiên không phải con mồi bình thường, vội vàng thoát thân né tránh, sau đó nhanh chóng há miệng cạp vào Vương Thiên

Vương Thiên nhếch môi cười lạnh, kinh nghiệm đối phó dã thú kiếp trước của hắn vội vận dụng thuần thục để đấu nhau với con Hắc Ma Cẩu này. Người và thú tu vi ngang nhau mà đấu, thường thường đều là bị ăn hành bởi thú nhưng kinh nghiệm chiến đấu có thể thay đổi được tất cả,

Sau một hồi đại chiến, có vẻ con Hắc Ma Cẩu đã gần kiệt sức, nên vội bỏ chạy Vương Thiên nhân cơ hội một quyền đấm nát nổ óc con Hắc Ma Cẩu, thu lấy chuyến lợi phẩm từ cơ thể con Hắc Ma Cẩu , Vương Thiên bước khỏi khu này.

Hứng lấy ánh nắng mặt trời, Vương Thiên cảm thán thế sự vô thường, tự dưng thám hiểm thì lại bị nổ chết xuyên không trở thành thiếu gia té núi rồi đến bảo vật, công pháp nghịch thiên, có lẽ là trong u minh có định số đi, nói thật là hắn cũng rất là thích thế giới mới này, tràn ngập phiêu lưu và mạo hiểm.

Bỗng nhiên trước mắt của Vương Thiên xuất hiện cảnh tượng kì lạ khiến hắn cước bộ ngừng lại. Một bầy thú đang xoay quanh một cô gái đang nằm ngủ, cô gái này cũng trạc tuổi hắn, nhìn cô gái, tâm thần Vương Thiên rung động trước vẻ đẹp của nàng. Khuôn mặt cao quý, thánh thiện, hai khoé mặt nhẹ nhàng đung đưa khi ngủ càng tô đậm thêm vẻ mặt của nàng. Vội thu hồi suy nghĩ, Vương Thiên nghi vấn:

“ Tại sao lại có cô gái ở đây? Mà cô ta lại còn bị đám yêu thú bao quanh?”

Người và yêu thú rất khó hoà động, trừ khi là được nuôi từ bé, hoặc là cưỡng ép điều khiển, với kiến thức hai đời người của Vương Thiên cũng khó mà hiểu biết được chuyện kì lạ này.

Bước dần đến cô gái, như cảm thấy mối nguy hiểm đến từ Vương Thiên, các con thú ánh mắt hung dữ liếc đến hắn, khiến Vương Thiên hơi hoảng hốt, nhưng cũng định thần nói:

“ Ta không muốn hại cô gái này, ta cũng chỉ muốn xem xét tình hình của nàng mà thôi! Các ngươi hiểu ý ta chứ?”

Các con thú nghe vậy, cứ như là hiểu được ý của Vương Thiên, vội di tản trở về lại trong khu rừng.

Vương Thiên đứng ngơ ngẩn ở đó, lòng đầy nghi vấn:

“ Quái lạ, không phải lúc nãy còn bảo vệ cô gái kia lắm sao? Bây giờ thì lại chạy đi nhanh như vậy chứ!”

Bỗng nhiên cô gái khẽ động đậy, mắt ngọc chợt hé nhìn Vương Thiên, nàng nhoẻn miệng cười:

“ Cuối cùng cũng gặp được chàng rồi!!”

“ WTF!!, chàng nào? Ta á!!” Vương Thiên ngáo ngơ

Cơ thể cô gái phát sáng, sau đó tan biến trở thành một viên cầu bay vụt vào trong thức hải của Vương Thiên.

Vương Thiên:”….”

Thức hải của Vương Thiên đã đang tồn tại một tên tham thần hấp thu linh khí tu luyện, nhưng con được trả trước tiền phòng là công pháp xịn xò nên hắn không nói làm gì. Đằng này lại thêm một vị khách ở trọ khách, nhưng lại chạy thẳng vào phòng mà không trả tiền khiến Vương Thiên hơi tức giận.

Như hiểu được cảm giác của Vương Thiên, viên cầu thả ra một lượng lớn linh lực tràn vào cơ thể hắn

Vương Thiên đang mừng rỡ, định hấp thu thì bỗng nhiên một lực hút từ trang giấy hút đi chín phần lực lượng viên cầu chỉ chừa lại hắn một phần.

Vương Thiên: “….”

Quả cầu: “…..”

Vương Thiên cũng hết cách với tên thần này luôn, tham lam hết chỗ nói, ít ra thì cũng phải chia năm năm để hắn ăn chứ tham lam húp hết thì khiến hắn hơi bất mãn. Nhưng vì công pháp, vì tiền đồ, hắn nhẫn a.

Thu hồi suy nghĩ của mình, Vương Thiên vội theo đường cũ mà trở về Vương gia.

Bạn đang đọc Hỗn Độn Chí Cao Thần sáng tác bởi Anh2005duong

Truyện Hỗn Độn Chí Cao Thần tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anh2005duong
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.